Có một ký giả hôm nay tới phỏng vấn tôi ,
Ông hỏi: "Tà lực hay lực âm từ đâu tới?"
Tôi trả lời: "Từ Thượng Đế." Tôi trả lời: "Từ Thượng Đế."
"Sao lại có thể như vậy được?"
"Kinh Thánh nói rằng ‘Thượng Đế sinh ra vũ trụ và tất cả mọi thứ. Không có cái gì mà không phải do Thượng Đế sinh ra’. Thành thử nếu Thượng Đế không sinh ra tà lực thì ai sinh ra?"
"Sư Phụ nói đúng. Nhưng tại sao Thượng Đế lại sinh ra lực lượng âm?"
Ông hỏi: "Tà lực hay lực âm từ đâu tới?"
Tôi trả lời: "Từ Thượng Đế." Tôi trả lời: "Từ Thượng Đế."
"Sao lại có thể như vậy được?"
"Kinh Thánh nói rằng ‘Thượng Đế sinh ra vũ trụ và tất cả mọi thứ. Không có cái gì mà không phải do Thượng Đế sinh ra’. Thành thử nếu Thượng Đế không sinh ra tà lực thì ai sinh ra?"
"Sư Phụ nói đúng. Nhưng tại sao Thượng Đế lại sinh ra lực lượng âm?"
Tôi bảo ông ta rằng lực âm rất có lợi cho chúng ta, nếu mình biết cách chuyển hóa nó thành một lực có lợi. Thí dụ như điện cũng rất nguy hiểm. Chúng ta sẽ bị giựt và có thể bị chết nếu nó chạy vào người hoặc chúng ta tới gần chỗ có điện lực cao. Nhưng nếu biết cách xài điện, chúng ta sẽ không bị gì cả. Tiền bạc cũng xui khiến nhiều người phạm pháp, phạm giới, làm những hành vi tội lỗi. Tuy nhiên, nếu biết cách dùng đồng tiền thay vì làm nô lệ cho nó, tiền cũng rất có lợi cho chúng ta. Thay vì bị tiền sai khiến, chúng ta sẽ sử dụng và làm chủ đồng tiền. Nếu ngược lại thì chúng ta không thể sống mà không có tiền. Có những người rất ham tiền ham bạc, có thể đi trộm cướp, giết người, hoặc tìm kiếm những thủ đoạn không tốt để được thêm tiền. Lúc đó, tiền bạc trở thành xấu. Tuy nhiên, nếu biết cách dùng thì nó sẽ trở thành tốt.
Lấy ví dụ điện, chẳng hạn. Điện có hai cực; chỉ khi nào âm cực và dương cực nối lại với nhau thì mới sinh ra dòng điện. Cũng vậy, có hai loại lực ở thế giới này. Về phía dương thì có lực của Thượng Đế gồm yêu thương, từ bi, hỷ xả, và lực lượng lợi ích. Về phía âm thì có lực của Ma Vương buộc con người vào thế giới này và khảo tính tham, sân, si, trí huệ và sức mạnh qua nhiều chướng ngại. Nói về nguồn gốc của nó thì lực này không tốt cũng không xấu, nhưng nó trở thành tốt hay xấu tùy theo cách sử dụng của chúng ta. Lực âm giúp chúng ta tập vượt qua và biến nó trở thành một điều lợi ích.
Tất cả những Minh Sư Khai Ngộ -- Phật Thích Ca Mâu Ni, Chúa Giê Su, Mohammed, Socrates, và Plato cùng những vị khác đã xuống trần dạy dỗ loài người làm sao để vượt lên khỏi lực âm, lực bên tả, và làm sao phối hợp nó lại với lực dương. Người Trung Hoa chúng ta gọi đó là "âm dương hòa hợp". Có cả hai âm và dương tốt hơn. Tại sao? Loài người chúng ta có thiếu âm và dương không? Không, nhưng có lẽ chúng ta có quá nhiều âm và quá ít dương. Chúng ta không quân bình, dễ dàng trở thành giống như lá cuốn theo chiều gió không có một quyết định gì riêng cho mình. Nếu theo con đường của trần gian, theo tham, sân, si và những ham muốn, tức là chúng ta đang đi theo con đường âm, lực tà. Lúc đó, Minh Sư Khai Ngộ khuyên chúng ta nên lấy thêm một số dương. Nếu không, chúng ta sẽ nghiêng về phía tả nhiều quá, sẽ có quá nhiều âm và sẽ vĩnh viễn bị cái âm này trói buộc.
"Dương" là gì? Đó là lực lượng khẳng định, lực tình thương và lòng từ bi, sáng tỏ, minh bạch, hỷ lạc, được bổ sung bởi lực lượng gia trì. Nó tới từ "trên", trong khi lực âm tới từ thế giới, hay từ "dưới". Một cái kéo chúng ta lên trong khi cái kia lôi chúng ta xuống. Trên Thiên Đàng, hay nơi các thiên thần cư ngụ, có rất nhiều dương, cho nên thiên nhân không biết đau khổ là gì, nói chi tới hiểu nỗi lòng của những người đau khổ. Trong thế giới này, chúng ta có quá nhiều đớn đau, phiền não. Sự khổ lụy lúc nào cũng có trong đầu óc. Chúng ta nghĩ rất ít về hạnh phúc, chúng ta không có nhiều tư tưởng về hạnh phúc bởi rất ít giờ phút vui tươi, trong khi giờ phút đau buồn thì lại có nhiều.
Nói ví dụ như: Chúng ta làm việc mỗi ngày hơn tám tiếng, mười tiếng đồng hồ. Khi về tới nhà chỉ được hưởng một vài chén cơm. Vui trong khi dùng bữa, nhưng phải làm mười tiếng đồng hồ để đổi lấy giờ phút đó. Khi sung sướng bên cạnh chồng hay vợ, chúng ta gọi đó là đang ở Thiên Đàng, nhưng chúng ta quên rằng có biết bao nhiêu bổn phận kèm theo hạnh phúc đó. Hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm dài sau khi lấy nhau, chúng ta phải có bổn phận đối với người đó và con cái. Từ sáng tới chiều, chúng ta làm việc cực nhọc kiếm tiền mua đồ ăn, quần áo và chăm sóc con cái cho tới khi chúng hai mươi, hai mươi lăm hay ba mươi tuổi. Vậy vẫn chưa xong. Sau này, khi chúng lập gia đình rồi có con có cái, chúng mang tới cho mình săn sóc. Thành ra, trong thế giới này, những giây phút thần tiên hay thời gian hạnh phúc rất hiếm. Chúng ta phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức về thể xác cũng như tinh thần, sau đó mới được một chút niềm vui. (Vỗ tay)
Tại sao phải kiếm dương? Làm cách nào kiếm được? Chúng ta không hạnh phúc bởi vì có quá ít dương; làm việc mệt đừ nhưng được rất ít phút giây sung sướng. Lúc truyền Tâm Ấn, tôi giúp quý vị mở nguồn năng lực dương ra. Chúng ta có thể so sánh sự việc này với hai vòi nước, một cái là nước lạnh, cái kia là nước nóng. Vòi nước lạnh là lực âm và vòi nước nóng là lực dương. Khi hai vòi nước được vặn lên, nước lạnh và nước nóng chảy vào nhau, chúng ta có thể tắm sung sướng, dễ chịu mà không bị cảm. Chúng ta sẽ ít bịnh về phần thân thể, sẽ thêm tinh thần, sức lực để đối diện tương lai cũng như đối diện với tất cả những phiền muộn thế gian, công việc làm và bổn phận. Nếu khỏe thì có lẽ tắm lạnh mỗi ngày không sao, nếu không thì có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Chúng ta có quá nhiều khổ đau, bất mãn ở thế giới này. Cũng giống như đã tắm nước lạnh lâu rồi, chúng ta rất thèm được tắm nước ấm. Bởi vậy tôi tới đây để cho quý vị biết còn một vòi nước nóng nữa. Mở nó ra cùng với vòi nước lạnh, quý vị sẽ cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Quý vị sẽ không ngã bịnh một cách dễ dàng. Nếu có bịnh thì cũng thấy khỏe ra chứ không phải nặng hơn. Tuy nhiên, cái vòi bây giờ đang nghẹt. Vòi có đó, nước có trong ống, nhưng vòi bị nghẹt. Cứ để cho tôi sửa, quý vị sẽ có nước xài ngay lập tức. Lúc truyền Tâm Ấn, tôi giống như thợ nước hay thợ điện. Tôi nối dây điện giúp quý vị rồi quý vị có điện. Tôi sửa vòi nước giùm quý vị rồi quý vị có nước. Sau khi tắm nước lạnh nhiều quá mỗi ngày, tôi lo quý vị ngã bịnh rồi chữa hoài không khỏi.
Có người sẽ phản đối rằng: "Không, không! Tắm nước lạnh rẻ hơn." Vâng, tôi đồng ý, nhưng cuối cùng quý vị có thể phải trả tiền bác sĩ, thuốc men nhiều hơn! Có người nói rằng: "Tôi không muốn thọ Pháp với bà. Luân hồi đối với tôi không sao. Tôi chịu nổi những khổ đau trong thế giới đầy dối trá này. Tôi không muốn đi Thiên Đàng bởi vì làm vậy thì phải ăn chay trường, rắc rối quá! Tôi không bỏ thịt được vì thịt rất ngon."
Hoặc có thể họ nói rằng: "Không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm! ồ, khó quá! Nhiều luật lệ rắc rối, mất công quá. Phải trả giá quá cao để được truyền Tâm Ấn; tôi không muốn!" Tuy nhiên, quý vị nên biết rằng bị thiêu trong hỏa ngục còn đau đớn hơn nữa, khổ hơn là trì giới và bỏ ăn thịt cá bây giờ.
Người khác có thể than phiền rằng: "Tôi không thể thọ Pháp và thiền ngày hai tiếng. Thà để hai tiếng đồng hồ đó đắm say trong lạc thú cuộc đời. Tôi chỉ cần biết hiện tại. Có ai biết được tương lai?" Chúng ta biết được tương lai! Khi chết sám hối thì quá trễ. Sẽ không có ai đi theo chúng ta. Những giờ phút vui thú đó chỉ gây thêm phiền não. Thí dụ như tất cả thịt, cá, rượu chúng ta hưởng thụ, sau này sẽ mang lại những khó chịu về thể xác. Nhà thương đầy dẫy những người ăn thịt, uống rượu; người ăn chay hiếm khi nào ngã bịnh. Và khi chết, tất cả nghiệp chướng sẽ đi theo chúng ta; không người nào có thể theo chúng ta được, ngay cả bạn bè, giòng họ.
Nếu chúng ta tu hành với một vị Minh Sư Khai Ngộ, thọ Tâm Ấn và tu pháp Quán Âm cùng với vị hôn phối của mình thì không những chúng ta được sống trong hạnh phúc gia đình ở kiếp này mà còn sống với nhau vĩnh viễn. Chúng ta hy sinh mỗi ngày một, hai tiếng ngồi thiền với nhau thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Như vậy không đáng hơn sao? (Vỗ tay) Chắc chắn là không lỗ vốn! Tu hành với tôi, quý vị chỉ gặt hái lợi ích mà thôi, không mất mát gì cả.
Luật lệ âm dương là nếu có quá nhiều âm, chúng ta sẽ bị vướng trong cảnh giới âm này. Đây là nhân quả. Gieo âm thì sẽ có âm. Nếu gieo dương thì sẽ đi Thiên Đàng. Tuy nhiên, nếu trưởng dưỡng cả hai, quân bình âm dương, phối hợp khẳng định với phủ định, chúng ta sẽ trở thành một chúng sinh rất quân bình -- một thánh nhân. Một vị thánh không chỉ có dương mà gồm cả hai, âm và dương. Điều này có thể thấy được trong dấu hiệu của Đạo Giáo, nửa âm, nửa dương, với một dấu chấm của âm trong dương và một dấu chấm của dương trong âm. ý nghĩa nó là như vậy. Một tín đồ Đạo Giáo, một người đã chứng ngộ Chân Lý, nên có cả hai âm và dương, thay vì chỉ có dương hay chỉ có âm. Nếu người đó toàn là dương thôi thì họ không nhận thấy được những phẩm tính âm của chúng sinh. Người đó không thể nhẫn chịu chúng sinh và hiểu được nỗi lòng của họ. Người đó không thể câu thông được với kẻ khác và không thể làm vơi bớt khổ đau của những người này. Nếu nghiêng về phía âm nhiều quá thì họ cũng chỉ như chúng ta mà thôi, ăn uống, ham vui, vô minh, không khai ngộ, và bất lực; không thể nào giúp được chúng ta.
Lực lượng dương hay lực lượng cứu rỗi ngự bên trong chúng ta. Đó là ý nghĩa của câu "vốn bản thiện". Bây giờ chúng ta đang bị mắc kẹt ở đây, bị nghiệp chướng che mờ và không thể thấy gì bên ngoài những cái này. Nếu có một người khai mở được lực lượng dương và sửa chữa giùm, chúng ta sẽ được lợi. Cái đó là truyền Tâm Ấn. Minh Sư giúp đồng tu hay đệ tử phát hiện ra tình thương và lòng từ bi của họ, sau đó lực lượng thương yêu này sẽ săn sóc cho họ mỗi ngày. Chúng ta những người đạo Công Giáo gọi đó là "Thượng Đế"; biết lực tình thương từ ái này tức là biết Thượng Đế vậy.
Nếu không theo đuổi công việc tu hành thì chúng ta đi đâu sau khi chết? Địa ngục có thật không? Thiên Đàng hiện hữu không? Câu trả lời là có! Địa ngục là gì? Địa ngục được sinh ra bởi nghiệp chướng của chúng ta, bởi sự suy nghĩ tối tăm, bởi những hành động sai quấy của chúng ta; cái này phát ra một từ trường hay một bầu không gian. Không có gì tan biến cả; mọi thứ đều được giữ lại trong vũ trụ này. Những lời chúng ta nói không biến mất; những tư tưởng chúng ta nghĩ không mờ phai. Có một cái gì đó ghi nhận hành động, lời nói, tư tưởng của chúng ta. Dù đó là đúng hay sai, thân khẩu ý của chúng ta trở thành một bầu khí quyển đặc biệt bao trùm và đi theo chúng ta bất cứ nơi nào. Nó bao bọc chúng ta khi còn sống, và khoa học gia gọi đó là từ trường của một người. Sau khi chết, từ trường này đổi sang hình thức khác và cứ tiếp tục bám quanh linh thể chúng ta. Muốn đánh tan từ trường này không phải dễ. Chỉ một người tu hành thật vĩ đại và nhiều quyền năng mới có thể làm được mà thôi. Phải mất nhiều trăm năm từ trường này mới tan dần và chuyển sang một cảnh giới khác, hoặc được hấp thụ bởi một tình trạng hay một chúng sinh nào đó, rồi hết.
Giả sử có một hãng thật lớn, trong đó họ nấu nướng rất nhiều. Khói tỏa ra thành một đám mây đen dày đặc. Đám khói này sẽ không tan liền lập tức. Những nơi có nhiều nhà máy, trên trời toàn là mây đen, rất có hại cho sức khỏe con người. Địa cầu có nhiều nơi như vậy, mây đen bao phủ, và bởi vì thiếu dưỡng khí nên cả người lớn lẫn trẻ em đều phải đeo mặt nạ oxy.
Cũng vậy, bầu không khí bên trong chúng ta cũng phát ra "khói" tạo nên một từ trường vui hay không vui, làm người khác cảm thấy dễ chịu hay khó chịu. Chúng ta là người đầu tiên bị ảnh hưởng bởi từ trường này, và người khác cũng sẽ cảm thấy ảnh hưởng. Giống như hút thuốc làm hại một người và làm khó chịu những người ngửi phải hơi khói xung quanh. Chúng ta những nhà tu hành có lợi cho người khác nhiều nhất. Chúng ta trông chừng hành động, lời nói, tư tưởng của mình, và tránh không làm hoặc nói những điều xấu có hại cho mình và cho kẻ khác. Trong khi đó, chúng ta hút lực dương trên kia, hút lực lượng của Thượng Đế, lực này gia trì cho chúng ta, giúp chúng ta có thêm trí huệ, thêm khả năng sử dụng lực lượng mầu nhiệm và vô hình để giúp người và giúp ta. Lực tôi muốn nói đây không phải là khả năng thần thông biến hóa dùng để phô trương chính mình. Tôi muốn nói tới lực thần thông siêu đẳng của Đức Phật, của Đức Chúa. Chúng ta giúp người một cách tự nhiên, thậm chí không biết là mình đã giúp. Nhưng chúng ta có thể cảm nhận được rõ ràng, đôi khi biết nhưng không phải cố tình. Giống như cái hoa, thơm một cách tự nhiên không phải cố tình tỏa hương thơm.
Khi thân khẩu ý của những người tu hành chúng ta trở nên thanh tịnh hơn, chúng ta sẽ thêm nhiều trí huệ và lực lượng. Tất cả những gì chúng ta làm đều lợi ích cho mình cũng như người. Rồi chúng ta càng ngày càng vĩ đại, tự nhiên tỏa ra từ trường rất dễ chịu và thanh tịnh lợi ích cho người khác, thay vì tỏa ra bầu không khí mệt mỏi, đen tối cho thấy mình đang đeo nghiệp chướng nặng nề, như trước kia chúng ta đã đeo.
Khi Chúa Giê Su còn tại thế, nhiều người biết lực lượng vĩ đại của Ngài. Có lần, một người đàn bà bịnh nặng, tới lén sờ vạt áo của Ngài và lành bệnh. Không thể bảo rằng Chúa Giê Su dùng thần thông cứu bà ta. Ngài không làm như vậy! Ngài không biết ai vừa mới lấy bớt lực lượng của Ngài. Cho nên, Ngài nhìn chung quanh rồi hỏi: "Ai vừa mới sờ áo của ta?" Người đàn bà kia sợ nên đứng ra ngoài sám hối: "Con vừa mới sờ áo của Ngài và bây giờ con đã lành bịnh. Cám ơn Ngài nhiều lắm! Xin Ngài tha lỗi cho con!" Nghe vậy, Chúa Giê Su trả lời: "Đó là niềm tin của bà mà bà khỏi bịnh" Đây mới là thần thông thứ thiệt. Chúa không cố tình làm gì cả. Chính Ngài là thần thông! Những ai có quan hệ tới Ngài hoặc tiếp xúc với Ngài đều được lợi.
Chúng ta cũng nghe câu chuyện nói về Chúa Giê Su giúp một người điếc nghe được, nhưng có thể đây không phải nghe về phương diện thể xác. Theo tôi hiểu cái "nghe" này là "nghe bên trong". Tôi có những đệ tử bị hư thính giác, nhưng họ nghe được Âm Thanh của Thiên Đàng và của Thượng Đế bên trong. Người bình thường có tai bình thường nhưng không nghe được Âm Thanh này; họ chỉ nghe được âm thanh trần gian nhưng không nghe được âm thanh Thượng Đế; họ điếc. Mặc dù những người điếc đến làm đệ tử của tôi, họ không nghe được những tranh luận ngoài đời, nhưng họ nghe được Âm Thanh tốt nhất, Âm Thanh tuyệt trần, dễ chịu, đầy trí huệ, cứu rỗi và lợi ích nhất. Nghe Âm Thanh này tốt hơn là nghe những tranh chấp, cãi cọ bên ngoài! Nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài không có gì là quan trọng. Nghe Âm Thanh nội tại quan trọng hơn!
Chúng ta không cần tai để nghe được Âm Thanh bên trong này. Nếu tự mình nghe được thì tốt. Nếu không thì nên kiếm Minh Sư nào có thể mở cho chúng ta thính giác này, và nhờ Ngài giúp để nghe được Âm Thanh nội tại. Tuy nhiên, dù tự mình nghe được âm thanh, có thể nó cũng không tới từ cảnh giới cao. Đôi khi chúng ta nghe được Âm Thanh hoặc nhìn thấy ánh Sáng, nhưng chúng ta vẫn cần tìm một Minh Sư Khai Ngộ để xác nhận thể nghiệm và đẳng cấp của mình. Minh Sư có thể dùng lực lượng của họ giúp chúng ta ra khỏi giới hạn này và nâng đẳng cấp chúng ta lên. Một số chúng ta có thể đã tu hành trong những kiếp trước, thành thử nghe được Âm Thanh và thấy được ánh Sáng kiếp này. Nhưng thiếu Minh Sư Khai Ngộ, chúng ta không thể lên được đẳng cấp tối cao. Minh Sư Khai Ngộ từ cảnh giới cao nhất xuống đây, cho nên Ngài biết đường và có thể dẫn dắt chúng ta về cảnh giới này.
V: Thưa Sư Phụ, con hiểu những gì Sư Phụ giải thích về lực lượng dương, nhưng xin Ngài nói rộng thêm về những hoàn cảnh nào mà lực lượng dương này có thể giúp ích chúng ta? Sư Phụ đã đưa ra nhiều ví dụ, xin Ngài cho thêm một ví dụ nữa được không?
SP: Lực dương có rất nhiều công dụng ở thế giới này. Có thể chúng ta không cảm thấy, nhưng thật tình nó đang giúp chúng ta. Khi đã mở và sử dụng lực dương này, chúng ta sẽ luôn cảm thấy vui, hạnh phúc. Giả sử quý vị thấy một người nghèo khổ, cô độc, ốm đau, lòng thương bỗng nhiên nổi dậy. Quý vị cho ông ta một ít tiền và săn sóc ông một thời gian. Làm vậy quý vị thấy rất dễ chịu. Đó là lực lượng dương đang giúp người đó và quý vị. Đó không chỉ là một hành động hay một cảm giác ngoài mặt. Sau này, nếu quý vị ngã bịnh, người khác sẽ giúp đỡ quý vị rất nhiều, nhiều hơn là quý vị đã giúp. Giả sử quý vị giúp người nào đó 100 đô; về sau, khi quý vị đau ốm, người khác có thể giúp quý vị 10 ngàn đô. Hoặc nếu quý vị hay giúp đỡ người bịnh lúc còn khỏe mạnh, thì có thể trong tương lai quý vị sẽ không bao giờ đau ốm. Lực dương giúp chúng ta bằng cách đó.
Tuy nhiên, chúng ta ít khi dùng lực dương bởi vì chúng ta quá yếu và thường hay bị lực âm khống chế. Do đó mới cần một vị Minh Sư tại thế giúp chúng ta mở "vòi" của lực dương, lực lượng vạn năng. Bây giờ nó không chạy; chỉ lấy được mỗi ngày vài giọt. Một khi được Minh Sư sửa lại, chúng ta vặn lên, nước sẽ chảy ra xài không hết. Nó sẽ cung cấp cho chúng ta rất nhiều nước, và không cần sửa chữa gì nữa cả. Chúng ta không phải đợi nó nhỏ từng giọt, cả ngày chỉ hứng được một chút. Mỗi lần mở vòi, nước chảy ra rất lẹ.
Lực lượng dương ở trong chúng ta. Thí dụ như mỗi ngày sau khi Tâm Ấn, chúng ta giao tiếp với Thượng Đế, với Bản Lai Diện Mục và với những thánh nhân. Chúng ta thấy Chúa Giê Su, Đức Phật, hoặc thấy Phật Bà Quán Âm, đối diện với họ và có thể xin bất cứ điều gì. Lời cầu nguyện của chúng ta được đáp ứng ngay lập tức. Chúng ta câu thông với lực lượng vạn năng và được ban cho nhiều hơn là chúng ta cần tới. Đó mới là lực dương thật sự. Từ đó về sau, nó sẽ săn sóc cho linh hồn chúng ta. Nó sẽ lo cho chúng ta trong cuộc sống hằng ngày ở cõi đời này, và chúng ta sẽ được tốt đẹp về mọi phương diện! Pháp Môn Quán Âm chữa được mọi bịnh tật, kể cả những thứ bắt nguồn từ vô minh, đau khổ, tham, sân và si. Nó chữa được bịnh địa ngục, ngạ quỷ và súc sanh. Con đường duy nhất mở ra cho chúng ta đi, đó là lên Thiên Đàng, Tịnh Thổ. Chúng ta sẽ không bị đọa địa ngục hoặc trở lại chịu những khổ đau trong thế giới loài người. Đương nhiên cũng có thể trở lại làm người được nếu muốn. Nếu muốn giúp đỡ kẻ khác, chúng ta có thể trở lại đầu thai làm kiếp con người. Tuy nhiên, đó là quý vị tình nguyện, khác với trường hợp bị kéo xuống bởi nghiệp chướng để phải chịu luân hồi, vô minh, đau khổ.
Lực dương không thể nào tưởng tượng. Trước khi nó được khai mở, chúng ta sống trong cô đơn, đày đọa. Nhưng một khi nó đã mở ra rồi, chúng ta cảm thấy mình trở nên vĩ đại hơn, mạnh mẽ hơn. Chúng ta hạnh phúc hơn, tự tại hơn và bớt những nhu cầu đòi hỏi, bớt những luyến lưu, ràng buộc vào thế giới vật chất này. Lúc bấy giờ rất dễ cho chúng ta xả bỏ trần gian. Hiện giờ lực dương của quý vị chưa được mở, mặc dầu từ nãy giờ tôi đã nói rất lâu, nhưng quý vị vẫn không hiểu hoàn toàn. Khi nó được mở ra trong giờ phút truyền Tâm Ấn, quý vị sẽ hiểu và biết lực dương giúp ích quý vị như thế nào mỗi ngày. Nói gì được khi nó chưa mở? Giống như không biết mua gì khi chúng ta không có tiền. Nhưng nếu có tiền rồi thì chúng ta có thể mua bánh mì, đậu hủ, mì căng. (Cười) Thậm chí còn cưới vợ được.
V: Thưa Sư Phụ, Ngài vừa giới thiệu về lực dương. Xin Ngài giải thích lực âm có lợi cho chúng ta như thế nào?
SP: Nếu làm chủ được lực lượng âm thì nó cũng có thể giúp chúng ta. Thí dụ như người ta nói rằng tiền bạc là nguồn cám dỗ, nó khiến chúng ta giết người, ly dị, anh em xa cách, phá hoại gia đình, dụ người khác nhận đút lót, trở thành viên chức tham nhũng, biến người tốt thành xấu. Tuy nhiên, nếu biết cách xài tiền đúng chỗ thì có nhiều tiền càng tốt. Nếu cho tiền những người tham lam, bị mê hoặc vì đồng tiền thì họ chỉ có thèm hơn mà thôi. Nhưng những người biết dùng tiền thay vì chỉ chiếm hữu đồng tiền, họ sẽ tiêu xài rộng lượng. Những người này có tiền nhiều là chuyện rất tốt, để họ có thể giúp người nghèo, trẻ mồ côi, góa phụ, hoặc xây nhà thương cho người bịnh. Như vậy tiền không xấu.
Lực lượng âm giống như điện cực có điện âm. Thiếu âm cực, đèn không thể sáng. Do đó, lực lượng âm và lực lượng dương thật ra cùng một lực nhưng làm hai công việc khác nhau. Nó chỉ thành xấu khi chúng ta không biết cách dùng. Cho nên, chúng ta cần một vị Minh Sư Khai Ngộ cho chúng ta biết cách dùng lực âm để lợi ích chính mình. Một khi tu hành pháp Quán Âm, chúng ta nhận thấy rằng không có gì thật sự tốt hay xấu, không có âm hay dương. Chúng ta thấy nó khác chỉ vì không hiểu mà thôi. Đối với một người không khai ngộ, ngay cả lực dương cũng có thể không tốt cho họ. Không biết cách dùng, họ có thể xài vào chuyện xấu. Thí dụ như, nếu một người không khai ngộ thấy người kia tử tế, họ có thể lợi dụng lòng tốt của người đó rồi mượn tiền đi cờ bạc, uống rượu. Ngược lại, một người khai ngộ có thể biến ngay cả lực âm trở thành một điều lợi ích.
Lấy ví dụ điện, chẳng hạn. Điện có hai cực; chỉ khi nào âm cực và dương cực nối lại với nhau thì mới sinh ra dòng điện. Cũng vậy, có hai loại lực ở thế giới này. Về phía dương thì có lực của Thượng Đế gồm yêu thương, từ bi, hỷ xả, và lực lượng lợi ích. Về phía âm thì có lực của Ma Vương buộc con người vào thế giới này và khảo tính tham, sân, si, trí huệ và sức mạnh qua nhiều chướng ngại. Nói về nguồn gốc của nó thì lực này không tốt cũng không xấu, nhưng nó trở thành tốt hay xấu tùy theo cách sử dụng của chúng ta. Lực âm giúp chúng ta tập vượt qua và biến nó trở thành một điều lợi ích.
Tất cả những Minh Sư Khai Ngộ -- Phật Thích Ca Mâu Ni, Chúa Giê Su, Mohammed, Socrates, và Plato cùng những vị khác đã xuống trần dạy dỗ loài người làm sao để vượt lên khỏi lực âm, lực bên tả, và làm sao phối hợp nó lại với lực dương. Người Trung Hoa chúng ta gọi đó là "âm dương hòa hợp". Có cả hai âm và dương tốt hơn. Tại sao? Loài người chúng ta có thiếu âm và dương không? Không, nhưng có lẽ chúng ta có quá nhiều âm và quá ít dương. Chúng ta không quân bình, dễ dàng trở thành giống như lá cuốn theo chiều gió không có một quyết định gì riêng cho mình. Nếu theo con đường của trần gian, theo tham, sân, si và những ham muốn, tức là chúng ta đang đi theo con đường âm, lực tà. Lúc đó, Minh Sư Khai Ngộ khuyên chúng ta nên lấy thêm một số dương. Nếu không, chúng ta sẽ nghiêng về phía tả nhiều quá, sẽ có quá nhiều âm và sẽ vĩnh viễn bị cái âm này trói buộc.
"Dương" là gì? Đó là lực lượng khẳng định, lực tình thương và lòng từ bi, sáng tỏ, minh bạch, hỷ lạc, được bổ sung bởi lực lượng gia trì. Nó tới từ "trên", trong khi lực âm tới từ thế giới, hay từ "dưới". Một cái kéo chúng ta lên trong khi cái kia lôi chúng ta xuống. Trên Thiên Đàng, hay nơi các thiên thần cư ngụ, có rất nhiều dương, cho nên thiên nhân không biết đau khổ là gì, nói chi tới hiểu nỗi lòng của những người đau khổ. Trong thế giới này, chúng ta có quá nhiều đớn đau, phiền não. Sự khổ lụy lúc nào cũng có trong đầu óc. Chúng ta nghĩ rất ít về hạnh phúc, chúng ta không có nhiều tư tưởng về hạnh phúc bởi rất ít giờ phút vui tươi, trong khi giờ phút đau buồn thì lại có nhiều.
Nói ví dụ như: Chúng ta làm việc mỗi ngày hơn tám tiếng, mười tiếng đồng hồ. Khi về tới nhà chỉ được hưởng một vài chén cơm. Vui trong khi dùng bữa, nhưng phải làm mười tiếng đồng hồ để đổi lấy giờ phút đó. Khi sung sướng bên cạnh chồng hay vợ, chúng ta gọi đó là đang ở Thiên Đàng, nhưng chúng ta quên rằng có biết bao nhiêu bổn phận kèm theo hạnh phúc đó. Hai mươi, ba mươi, bốn mươi năm dài sau khi lấy nhau, chúng ta phải có bổn phận đối với người đó và con cái. Từ sáng tới chiều, chúng ta làm việc cực nhọc kiếm tiền mua đồ ăn, quần áo và chăm sóc con cái cho tới khi chúng hai mươi, hai mươi lăm hay ba mươi tuổi. Vậy vẫn chưa xong. Sau này, khi chúng lập gia đình rồi có con có cái, chúng mang tới cho mình săn sóc. Thành ra, trong thế giới này, những giây phút thần tiên hay thời gian hạnh phúc rất hiếm. Chúng ta phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức về thể xác cũng như tinh thần, sau đó mới được một chút niềm vui. (Vỗ tay)
Tại sao phải kiếm dương? Làm cách nào kiếm được? Chúng ta không hạnh phúc bởi vì có quá ít dương; làm việc mệt đừ nhưng được rất ít phút giây sung sướng. Lúc truyền Tâm Ấn, tôi giúp quý vị mở nguồn năng lực dương ra. Chúng ta có thể so sánh sự việc này với hai vòi nước, một cái là nước lạnh, cái kia là nước nóng. Vòi nước lạnh là lực âm và vòi nước nóng là lực dương. Khi hai vòi nước được vặn lên, nước lạnh và nước nóng chảy vào nhau, chúng ta có thể tắm sung sướng, dễ chịu mà không bị cảm. Chúng ta sẽ ít bịnh về phần thân thể, sẽ thêm tinh thần, sức lực để đối diện tương lai cũng như đối diện với tất cả những phiền muộn thế gian, công việc làm và bổn phận. Nếu khỏe thì có lẽ tắm lạnh mỗi ngày không sao, nếu không thì có thể nguy hiểm tới tính mạng.
Chúng ta có quá nhiều khổ đau, bất mãn ở thế giới này. Cũng giống như đã tắm nước lạnh lâu rồi, chúng ta rất thèm được tắm nước ấm. Bởi vậy tôi tới đây để cho quý vị biết còn một vòi nước nóng nữa. Mở nó ra cùng với vòi nước lạnh, quý vị sẽ cảm thấy dễ chịu rất nhiều. Quý vị sẽ không ngã bịnh một cách dễ dàng. Nếu có bịnh thì cũng thấy khỏe ra chứ không phải nặng hơn. Tuy nhiên, cái vòi bây giờ đang nghẹt. Vòi có đó, nước có trong ống, nhưng vòi bị nghẹt. Cứ để cho tôi sửa, quý vị sẽ có nước xài ngay lập tức. Lúc truyền Tâm Ấn, tôi giống như thợ nước hay thợ điện. Tôi nối dây điện giúp quý vị rồi quý vị có điện. Tôi sửa vòi nước giùm quý vị rồi quý vị có nước. Sau khi tắm nước lạnh nhiều quá mỗi ngày, tôi lo quý vị ngã bịnh rồi chữa hoài không khỏi.
Có người sẽ phản đối rằng: "Không, không! Tắm nước lạnh rẻ hơn." Vâng, tôi đồng ý, nhưng cuối cùng quý vị có thể phải trả tiền bác sĩ, thuốc men nhiều hơn! Có người nói rằng: "Tôi không muốn thọ Pháp với bà. Luân hồi đối với tôi không sao. Tôi chịu nổi những khổ đau trong thế giới đầy dối trá này. Tôi không muốn đi Thiên Đàng bởi vì làm vậy thì phải ăn chay trường, rắc rối quá! Tôi không bỏ thịt được vì thịt rất ngon."
Hoặc có thể họ nói rằng: "Không sát sinh, không trộm cắp, không tà dâm! ồ, khó quá! Nhiều luật lệ rắc rối, mất công quá. Phải trả giá quá cao để được truyền Tâm Ấn; tôi không muốn!" Tuy nhiên, quý vị nên biết rằng bị thiêu trong hỏa ngục còn đau đớn hơn nữa, khổ hơn là trì giới và bỏ ăn thịt cá bây giờ.
Người khác có thể than phiền rằng: "Tôi không thể thọ Pháp và thiền ngày hai tiếng. Thà để hai tiếng đồng hồ đó đắm say trong lạc thú cuộc đời. Tôi chỉ cần biết hiện tại. Có ai biết được tương lai?" Chúng ta biết được tương lai! Khi chết sám hối thì quá trễ. Sẽ không có ai đi theo chúng ta. Những giờ phút vui thú đó chỉ gây thêm phiền não. Thí dụ như tất cả thịt, cá, rượu chúng ta hưởng thụ, sau này sẽ mang lại những khó chịu về thể xác. Nhà thương đầy dẫy những người ăn thịt, uống rượu; người ăn chay hiếm khi nào ngã bịnh. Và khi chết, tất cả nghiệp chướng sẽ đi theo chúng ta; không người nào có thể theo chúng ta được, ngay cả bạn bè, giòng họ.
Nếu chúng ta tu hành với một vị Minh Sư Khai Ngộ, thọ Tâm Ấn và tu pháp Quán Âm cùng với vị hôn phối của mình thì không những chúng ta được sống trong hạnh phúc gia đình ở kiếp này mà còn sống với nhau vĩnh viễn. Chúng ta hy sinh mỗi ngày một, hai tiếng ngồi thiền với nhau thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Như vậy không đáng hơn sao? (Vỗ tay) Chắc chắn là không lỗ vốn! Tu hành với tôi, quý vị chỉ gặt hái lợi ích mà thôi, không mất mát gì cả.
Luật lệ âm dương là nếu có quá nhiều âm, chúng ta sẽ bị vướng trong cảnh giới âm này. Đây là nhân quả. Gieo âm thì sẽ có âm. Nếu gieo dương thì sẽ đi Thiên Đàng. Tuy nhiên, nếu trưởng dưỡng cả hai, quân bình âm dương, phối hợp khẳng định với phủ định, chúng ta sẽ trở thành một chúng sinh rất quân bình -- một thánh nhân. Một vị thánh không chỉ có dương mà gồm cả hai, âm và dương. Điều này có thể thấy được trong dấu hiệu của Đạo Giáo, nửa âm, nửa dương, với một dấu chấm của âm trong dương và một dấu chấm của dương trong âm. ý nghĩa nó là như vậy. Một tín đồ Đạo Giáo, một người đã chứng ngộ Chân Lý, nên có cả hai âm và dương, thay vì chỉ có dương hay chỉ có âm. Nếu người đó toàn là dương thôi thì họ không nhận thấy được những phẩm tính âm của chúng sinh. Người đó không thể nhẫn chịu chúng sinh và hiểu được nỗi lòng của họ. Người đó không thể câu thông được với kẻ khác và không thể làm vơi bớt khổ đau của những người này. Nếu nghiêng về phía âm nhiều quá thì họ cũng chỉ như chúng ta mà thôi, ăn uống, ham vui, vô minh, không khai ngộ, và bất lực; không thể nào giúp được chúng ta.
Lực lượng dương hay lực lượng cứu rỗi ngự bên trong chúng ta. Đó là ý nghĩa của câu "vốn bản thiện". Bây giờ chúng ta đang bị mắc kẹt ở đây, bị nghiệp chướng che mờ và không thể thấy gì bên ngoài những cái này. Nếu có một người khai mở được lực lượng dương và sửa chữa giùm, chúng ta sẽ được lợi. Cái đó là truyền Tâm Ấn. Minh Sư giúp đồng tu hay đệ tử phát hiện ra tình thương và lòng từ bi của họ, sau đó lực lượng thương yêu này sẽ săn sóc cho họ mỗi ngày. Chúng ta những người đạo Công Giáo gọi đó là "Thượng Đế"; biết lực tình thương từ ái này tức là biết Thượng Đế vậy.
Nếu không theo đuổi công việc tu hành thì chúng ta đi đâu sau khi chết? Địa ngục có thật không? Thiên Đàng hiện hữu không? Câu trả lời là có! Địa ngục là gì? Địa ngục được sinh ra bởi nghiệp chướng của chúng ta, bởi sự suy nghĩ tối tăm, bởi những hành động sai quấy của chúng ta; cái này phát ra một từ trường hay một bầu không gian. Không có gì tan biến cả; mọi thứ đều được giữ lại trong vũ trụ này. Những lời chúng ta nói không biến mất; những tư tưởng chúng ta nghĩ không mờ phai. Có một cái gì đó ghi nhận hành động, lời nói, tư tưởng của chúng ta. Dù đó là đúng hay sai, thân khẩu ý của chúng ta trở thành một bầu khí quyển đặc biệt bao trùm và đi theo chúng ta bất cứ nơi nào. Nó bao bọc chúng ta khi còn sống, và khoa học gia gọi đó là từ trường của một người. Sau khi chết, từ trường này đổi sang hình thức khác và cứ tiếp tục bám quanh linh thể chúng ta. Muốn đánh tan từ trường này không phải dễ. Chỉ một người tu hành thật vĩ đại và nhiều quyền năng mới có thể làm được mà thôi. Phải mất nhiều trăm năm từ trường này mới tan dần và chuyển sang một cảnh giới khác, hoặc được hấp thụ bởi một tình trạng hay một chúng sinh nào đó, rồi hết.
Giả sử có một hãng thật lớn, trong đó họ nấu nướng rất nhiều. Khói tỏa ra thành một đám mây đen dày đặc. Đám khói này sẽ không tan liền lập tức. Những nơi có nhiều nhà máy, trên trời toàn là mây đen, rất có hại cho sức khỏe con người. Địa cầu có nhiều nơi như vậy, mây đen bao phủ, và bởi vì thiếu dưỡng khí nên cả người lớn lẫn trẻ em đều phải đeo mặt nạ oxy.
Cũng vậy, bầu không khí bên trong chúng ta cũng phát ra "khói" tạo nên một từ trường vui hay không vui, làm người khác cảm thấy dễ chịu hay khó chịu. Chúng ta là người đầu tiên bị ảnh hưởng bởi từ trường này, và người khác cũng sẽ cảm thấy ảnh hưởng. Giống như hút thuốc làm hại một người và làm khó chịu những người ngửi phải hơi khói xung quanh. Chúng ta những nhà tu hành có lợi cho người khác nhiều nhất. Chúng ta trông chừng hành động, lời nói, tư tưởng của mình, và tránh không làm hoặc nói những điều xấu có hại cho mình và cho kẻ khác. Trong khi đó, chúng ta hút lực dương trên kia, hút lực lượng của Thượng Đế, lực này gia trì cho chúng ta, giúp chúng ta có thêm trí huệ, thêm khả năng sử dụng lực lượng mầu nhiệm và vô hình để giúp người và giúp ta. Lực tôi muốn nói đây không phải là khả năng thần thông biến hóa dùng để phô trương chính mình. Tôi muốn nói tới lực thần thông siêu đẳng của Đức Phật, của Đức Chúa. Chúng ta giúp người một cách tự nhiên, thậm chí không biết là mình đã giúp. Nhưng chúng ta có thể cảm nhận được rõ ràng, đôi khi biết nhưng không phải cố tình. Giống như cái hoa, thơm một cách tự nhiên không phải cố tình tỏa hương thơm.
Khi thân khẩu ý của những người tu hành chúng ta trở nên thanh tịnh hơn, chúng ta sẽ thêm nhiều trí huệ và lực lượng. Tất cả những gì chúng ta làm đều lợi ích cho mình cũng như người. Rồi chúng ta càng ngày càng vĩ đại, tự nhiên tỏa ra từ trường rất dễ chịu và thanh tịnh lợi ích cho người khác, thay vì tỏa ra bầu không khí mệt mỏi, đen tối cho thấy mình đang đeo nghiệp chướng nặng nề, như trước kia chúng ta đã đeo.
Khi Chúa Giê Su còn tại thế, nhiều người biết lực lượng vĩ đại của Ngài. Có lần, một người đàn bà bịnh nặng, tới lén sờ vạt áo của Ngài và lành bệnh. Không thể bảo rằng Chúa Giê Su dùng thần thông cứu bà ta. Ngài không làm như vậy! Ngài không biết ai vừa mới lấy bớt lực lượng của Ngài. Cho nên, Ngài nhìn chung quanh rồi hỏi: "Ai vừa mới sờ áo của ta?" Người đàn bà kia sợ nên đứng ra ngoài sám hối: "Con vừa mới sờ áo của Ngài và bây giờ con đã lành bịnh. Cám ơn Ngài nhiều lắm! Xin Ngài tha lỗi cho con!" Nghe vậy, Chúa Giê Su trả lời: "Đó là niềm tin của bà mà bà khỏi bịnh" Đây mới là thần thông thứ thiệt. Chúa không cố tình làm gì cả. Chính Ngài là thần thông! Những ai có quan hệ tới Ngài hoặc tiếp xúc với Ngài đều được lợi.
Chúng ta cũng nghe câu chuyện nói về Chúa Giê Su giúp một người điếc nghe được, nhưng có thể đây không phải nghe về phương diện thể xác. Theo tôi hiểu cái "nghe" này là "nghe bên trong". Tôi có những đệ tử bị hư thính giác, nhưng họ nghe được Âm Thanh của Thiên Đàng và của Thượng Đế bên trong. Người bình thường có tai bình thường nhưng không nghe được Âm Thanh này; họ chỉ nghe được âm thanh trần gian nhưng không nghe được âm thanh Thượng Đế; họ điếc. Mặc dù những người điếc đến làm đệ tử của tôi, họ không nghe được những tranh luận ngoài đời, nhưng họ nghe được Âm Thanh tốt nhất, Âm Thanh tuyệt trần, dễ chịu, đầy trí huệ, cứu rỗi và lợi ích nhất. Nghe Âm Thanh này tốt hơn là nghe những tranh chấp, cãi cọ bên ngoài! Nghe được âm thanh của thế giới bên ngoài không có gì là quan trọng. Nghe Âm Thanh nội tại quan trọng hơn!
Chúng ta không cần tai để nghe được Âm Thanh bên trong này. Nếu tự mình nghe được thì tốt. Nếu không thì nên kiếm Minh Sư nào có thể mở cho chúng ta thính giác này, và nhờ Ngài giúp để nghe được Âm Thanh nội tại. Tuy nhiên, dù tự mình nghe được âm thanh, có thể nó cũng không tới từ cảnh giới cao. Đôi khi chúng ta nghe được Âm Thanh hoặc nhìn thấy ánh Sáng, nhưng chúng ta vẫn cần tìm một Minh Sư Khai Ngộ để xác nhận thể nghiệm và đẳng cấp của mình. Minh Sư có thể dùng lực lượng của họ giúp chúng ta ra khỏi giới hạn này và nâng đẳng cấp chúng ta lên. Một số chúng ta có thể đã tu hành trong những kiếp trước, thành thử nghe được Âm Thanh và thấy được ánh Sáng kiếp này. Nhưng thiếu Minh Sư Khai Ngộ, chúng ta không thể lên được đẳng cấp tối cao. Minh Sư Khai Ngộ từ cảnh giới cao nhất xuống đây, cho nên Ngài biết đường và có thể dẫn dắt chúng ta về cảnh giới này.
V: Thưa Sư Phụ, con hiểu những gì Sư Phụ giải thích về lực lượng dương, nhưng xin Ngài nói rộng thêm về những hoàn cảnh nào mà lực lượng dương này có thể giúp ích chúng ta? Sư Phụ đã đưa ra nhiều ví dụ, xin Ngài cho thêm một ví dụ nữa được không?
SP: Lực dương có rất nhiều công dụng ở thế giới này. Có thể chúng ta không cảm thấy, nhưng thật tình nó đang giúp chúng ta. Khi đã mở và sử dụng lực dương này, chúng ta sẽ luôn cảm thấy vui, hạnh phúc. Giả sử quý vị thấy một người nghèo khổ, cô độc, ốm đau, lòng thương bỗng nhiên nổi dậy. Quý vị cho ông ta một ít tiền và săn sóc ông một thời gian. Làm vậy quý vị thấy rất dễ chịu. Đó là lực lượng dương đang giúp người đó và quý vị. Đó không chỉ là một hành động hay một cảm giác ngoài mặt. Sau này, nếu quý vị ngã bịnh, người khác sẽ giúp đỡ quý vị rất nhiều, nhiều hơn là quý vị đã giúp. Giả sử quý vị giúp người nào đó 100 đô; về sau, khi quý vị đau ốm, người khác có thể giúp quý vị 10 ngàn đô. Hoặc nếu quý vị hay giúp đỡ người bịnh lúc còn khỏe mạnh, thì có thể trong tương lai quý vị sẽ không bao giờ đau ốm. Lực dương giúp chúng ta bằng cách đó.
Tuy nhiên, chúng ta ít khi dùng lực dương bởi vì chúng ta quá yếu và thường hay bị lực âm khống chế. Do đó mới cần một vị Minh Sư tại thế giúp chúng ta mở "vòi" của lực dương, lực lượng vạn năng. Bây giờ nó không chạy; chỉ lấy được mỗi ngày vài giọt. Một khi được Minh Sư sửa lại, chúng ta vặn lên, nước sẽ chảy ra xài không hết. Nó sẽ cung cấp cho chúng ta rất nhiều nước, và không cần sửa chữa gì nữa cả. Chúng ta không phải đợi nó nhỏ từng giọt, cả ngày chỉ hứng được một chút. Mỗi lần mở vòi, nước chảy ra rất lẹ.
Lực lượng dương ở trong chúng ta. Thí dụ như mỗi ngày sau khi Tâm Ấn, chúng ta giao tiếp với Thượng Đế, với Bản Lai Diện Mục và với những thánh nhân. Chúng ta thấy Chúa Giê Su, Đức Phật, hoặc thấy Phật Bà Quán Âm, đối diện với họ và có thể xin bất cứ điều gì. Lời cầu nguyện của chúng ta được đáp ứng ngay lập tức. Chúng ta câu thông với lực lượng vạn năng và được ban cho nhiều hơn là chúng ta cần tới. Đó mới là lực dương thật sự. Từ đó về sau, nó sẽ săn sóc cho linh hồn chúng ta. Nó sẽ lo cho chúng ta trong cuộc sống hằng ngày ở cõi đời này, và chúng ta sẽ được tốt đẹp về mọi phương diện! Pháp Môn Quán Âm chữa được mọi bịnh tật, kể cả những thứ bắt nguồn từ vô minh, đau khổ, tham, sân và si. Nó chữa được bịnh địa ngục, ngạ quỷ và súc sanh. Con đường duy nhất mở ra cho chúng ta đi, đó là lên Thiên Đàng, Tịnh Thổ. Chúng ta sẽ không bị đọa địa ngục hoặc trở lại chịu những khổ đau trong thế giới loài người. Đương nhiên cũng có thể trở lại làm người được nếu muốn. Nếu muốn giúp đỡ kẻ khác, chúng ta có thể trở lại đầu thai làm kiếp con người. Tuy nhiên, đó là quý vị tình nguyện, khác với trường hợp bị kéo xuống bởi nghiệp chướng để phải chịu luân hồi, vô minh, đau khổ.
Lực dương không thể nào tưởng tượng. Trước khi nó được khai mở, chúng ta sống trong cô đơn, đày đọa. Nhưng một khi nó đã mở ra rồi, chúng ta cảm thấy mình trở nên vĩ đại hơn, mạnh mẽ hơn. Chúng ta hạnh phúc hơn, tự tại hơn và bớt những nhu cầu đòi hỏi, bớt những luyến lưu, ràng buộc vào thế giới vật chất này. Lúc bấy giờ rất dễ cho chúng ta xả bỏ trần gian. Hiện giờ lực dương của quý vị chưa được mở, mặc dầu từ nãy giờ tôi đã nói rất lâu, nhưng quý vị vẫn không hiểu hoàn toàn. Khi nó được mở ra trong giờ phút truyền Tâm Ấn, quý vị sẽ hiểu và biết lực dương giúp ích quý vị như thế nào mỗi ngày. Nói gì được khi nó chưa mở? Giống như không biết mua gì khi chúng ta không có tiền. Nhưng nếu có tiền rồi thì chúng ta có thể mua bánh mì, đậu hủ, mì căng. (Cười) Thậm chí còn cưới vợ được.
V: Thưa Sư Phụ, Ngài vừa giới thiệu về lực dương. Xin Ngài giải thích lực âm có lợi cho chúng ta như thế nào?
SP: Nếu làm chủ được lực lượng âm thì nó cũng có thể giúp chúng ta. Thí dụ như người ta nói rằng tiền bạc là nguồn cám dỗ, nó khiến chúng ta giết người, ly dị, anh em xa cách, phá hoại gia đình, dụ người khác nhận đút lót, trở thành viên chức tham nhũng, biến người tốt thành xấu. Tuy nhiên, nếu biết cách xài tiền đúng chỗ thì có nhiều tiền càng tốt. Nếu cho tiền những người tham lam, bị mê hoặc vì đồng tiền thì họ chỉ có thèm hơn mà thôi. Nhưng những người biết dùng tiền thay vì chỉ chiếm hữu đồng tiền, họ sẽ tiêu xài rộng lượng. Những người này có tiền nhiều là chuyện rất tốt, để họ có thể giúp người nghèo, trẻ mồ côi, góa phụ, hoặc xây nhà thương cho người bịnh. Như vậy tiền không xấu.
Lực lượng âm giống như điện cực có điện âm. Thiếu âm cực, đèn không thể sáng. Do đó, lực lượng âm và lực lượng dương thật ra cùng một lực nhưng làm hai công việc khác nhau. Nó chỉ thành xấu khi chúng ta không biết cách dùng. Cho nên, chúng ta cần một vị Minh Sư Khai Ngộ cho chúng ta biết cách dùng lực âm để lợi ích chính mình. Một khi tu hành pháp Quán Âm, chúng ta nhận thấy rằng không có gì thật sự tốt hay xấu, không có âm hay dương. Chúng ta thấy nó khác chỉ vì không hiểu mà thôi. Đối với một người không khai ngộ, ngay cả lực dương cũng có thể không tốt cho họ. Không biết cách dùng, họ có thể xài vào chuyện xấu. Thí dụ như, nếu một người không khai ngộ thấy người kia tử tế, họ có thể lợi dụng lòng tốt của người đó rồi mượn tiền đi cờ bạc, uống rượu. Ngược lại, một người khai ngộ có thể biến ngay cả lực âm trở thành một điều lợi ích.