Quý vị biết tại sao Giê Su Ki Tô nổi tiếng không? Vì Ngài là Minh Sư, đúng vậy! Minh Sư là một người vĩ đại có trí huệ. Chúa Giê-Su sinh tại Thiên Quốc. Khi lớn lên thì giúp đỡ mọi người về linh hồn chứ không giúp đỡ về phương diện tiền bạc. Tiền thì Giê-Su Ki-Tô không có, nhưng Ngài có đầy đủ đạo đức, đại trí huệ cho nên rất nhiều người yêu chuộng Ngài. Khi Giê-Su Ki-Tô lớn lên, cha mẹ Ngài rất thương Ngài, Ngài học gì đều hiểu rất nhanh, rất thông minh và lương thiện, cho nên rất nhiều người thương Ngài, Thượng Ðế cũng thương Ngài. Ngài là một người có phẩm cách và thông minh.
Mỗi năm Joseph và Mary, hai vị này gọi là cha mẹ của Giê-Su Ki-Tô, đều đến Jerusalem tham gia thánh hội của người Do Thái. Trong cuộc thánh lễ này, họ cầu nguyện những lời tri ân Thượng Ðế, cám ơn Ngài đã cứu giúp người Do Thái, còn đặc biệt giúp đỡ họ đời đời kiếp kiếp, giải cứu họ từ cuộc sống nô lệ tại Ai Cập từ thời xa xưa. Cho nên mỗi năm họ đều tổ chức một buổi lễ để cám ơn Thượng Ðế bên trong, Sư Phụ bên trong. Lúc đó chắc chắn họ có Minh Sư. Giê Su lúc đó mới 12 tuổi, rất vui vẻ đi theo họ. Họ mừng lễ một cách rất hân hoan và náo nhiệt. Khi đến giờ về nhà, Mary và Joseph chuẩn bị ra về. Nghĩ rằng con mình đi trước hay theo sau đoàn lữ hành, họ không để ý Giê Su đã đi đâu. Mãi đến tối, họ mới khám phá ra là không có Giê Su. Họ bắt đầu tìm kiếm giữa đám bạn bè và những người khác. Một đứa trẻ 12 tuổi có thể đi đâu? Mary và Joseph lo lắng quá, cả đêm ngủ không được.
Sáng hôm sau, họ trở lại Jerusalem kiếm Giê Su. Họ kiếm hết cả ngày, cuối cùng mới tìm thấy Ngài. Quý vị đón xem, Ngài ở đâu? (Ðáp: Ở giáo đường?) Ðúng! Ðúng vậy! Cuối cùng họ đã tìm thấy Giê Su một giáo đường. Giê Su đang ngồi với một nhóm người tu hành, ngồi với những đại sư, pháp sư, hỏi những câu hỏi tu hành, hỏi họ về phương diện đạo đức và luật pháp của Thượng Ðế, những chuyện người lớn. Mọi người tại đó đều rất vui vẻ và ngạc nhiên, đứa trẻ mới 12 tuổi, sao lại thích thú chuyện tu hành như vậy, tôn kính Thượng Ðế như thế, lại biết hỏi câu hỏi thông minh như vậy.
Quý vị biết, nếu chúng ta không đủ thông minh, dù cho có câu hỏi cũng không hỏi được. Như quý vị tại trường học, khi thầy giáo hỏi: "Quý vị hiểu chưa?" Ai muốn hỏi gì? Rồi có người hỏi câu hỏi rất thông minh, có người hỏi câu hỏi rất ngu. Giê-Su Ki-Tô thì đâu có ngu, câu hỏi của Ngài đều rất thông minh, cho nên mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên và cũng rất thích.
Ta Phải Ở Trong Nhà Cha Ta
Khi cha mẹ Ngài tìm thấy Ngài, thánh mẫu Mary hỏi Ngài: "Trời! Tại sao con làm vậy? Sao chạy đi mà không nói với ba má? Làm ba má lo lắng quá, tối cũng ngủ không được". Thánh mẫu cằn nhằn Ngài, y như cha mẹ của quý vị vậy. Nếu quý vị không ngoan, hoặc chạy đi đâu mất, khi cha mẹ tìm thấy quý vị, họ cũng cằn nhằn như vậy, phải không? Ðặc biệt là mẹ cằn nhằn nhiều hơn. Ðối với câu hỏi của mẹ, Giê Su cảm thấy rất kinh ngạc. Ngài cho là mẹ không nên hỏi câu hỏi như vậy, thay vì trả lời. Ngài hỏi mẹ rằng: "Nhưng tại sao ba má không biết con ở đây? Ba má phải biết dĩ nhiên con đang ở trong nhà của Cha chứ." Ý Ngài nói ở giáo đường. "Dĩ nhiên con phải ở trong nhà của Cha con, sao ba má không biết?" Ngài rất ngạc nhiên hỏi mẹ như vậy. Mary và Joseph không biết trả lời Ngài như thế nào, có lẽ họ không khai ngộ bằng Giê Su.
Cha mẹ không cần phải thông minh hơn trẻ con, cũng có tình trạng như vậy. Một số trẻ con là thần đồng, 10 tuổi, 7 tuổi, 4 tuổi đã rất giỏi, biết hỏi nhiều câu hỏi, khiến ba má không thể trả lời. Họ quên là Giê Su không phải là con nít bình thường, họ quên Thượng Ðế là Cha của Giê Su Ki Tô, không phải là họ! Giê Su chỉ mượn thân thể họ để sinh ra mà thôi, rồi nuôi nấng Ngài một thời gian, họ không phải là cha mẹ chân chính của Giê Su Ki Tô. Tuy nhiên, Giê Su vẫn đi theo họ ra về. Về đến nhà, Giê Su vẫn ngoan ngoãn như trước.
Tại sao đối với nhà thờ và giáo lý của Thượng Ðế Giê Su Ki Tô lại thích thú đến thế? Quý vị con nít biết không? (Con biết.) (Sao con biết?) (Ðứa trẻ trả lời: Vì Ngài là con của Thượng Ðế.) Con của Thượng Ðế! À! Vì Ngài là con của ông trời, con của Thượng Ðế, đúng! Ðúng rồi! Ngài sinh ra đã có phẩm chất khai ngộ, vì đời đời kiếp kiếp Ngài đã có tu hành, Ngài chính là con của Thượng Ðế. Nhưng tôi hỏi lại quý vị câu hỏi này. Nếu Giê-Su Ki-Tô là con của Thượng Ðế, vậy các con là ai? (Ðứa trẻ đáp: là của người!) Các con là người sao? Con thấy con là người gì? (Ðứa trẻ trả lời: chúng con là người tu hành.) Quý vị là người tu hành, như vậy còn tốt hơn Ngài một chút, quý vị đã thọ Tâm Ấn, Ngài thì chưa. Ðúng rồi, chúng ta là người tu hành, cũng tạm được. Còn ai nghĩ khác? Chúng ta là người gì? (Ðứa trẻ đáp: là con của Thượng Ðế!) Con của Thượng Ðế, Ai? Ai dám nói vậy? Ðưa mặt cho Sư Phụ coi coi, con là con của Thượng Ðế sao? Ngài nói với con hồi nào vậy? (Ðứa trẻ đáp: Tất cả mọi người đều là con của Thượng Ðế, sinh ra làm người chính là Thượng Ðế tạo nên, cho nên là con của Thượng Ðế, Sư Phụ nói vậy mà.) Sư Phụ nói vậy! (Sư Phụ và mọi người cười) Sư Phụ nói có gì hay, Sư Phụ tưởng con tự ngộ ra chứ. Thôi được, nếu như chúng ta đều là con của Thượng Ðế, vậy tại sao con khác với Giê Su? (Ðứa trẻ đáp: Giống người chúng ta khác với giống người thời đó.) Khai ngộ quá rồi, hết cách thôi! Giống người khác, vậy chúng ta phải đầu thai làm người Do Thái mới có thể làm con của Thượng Ðế sao? Gì mà giống người khác, nãy giờ không phải con nói Sư Phụ bảo mọi người đều là con của Thượng Ðế sao?) (Ðứa trẻ đáp: Giống người họ bên đó khác với giống người Trung Hoa tại đây.)
Cùng Là Con Của Thượng Ðế
Mỗi người chúng ta đều là con của Thượng Ðế, nhưng một số thì ngoan hơn, một số khác không ngoan. Như chúng ta là một gia đình có 3, 4 đứa con, đều cùng một cha mẹ sinh ra. Tuy cùng cha mẹ, nhưng có đứa rất ngoan, đứa thì phá phách, đứa thì thông minh, đứa thì chậm, đứa đẹp đứa xấu, đứa bị khuyết tật, đứa thì tâm trí không được bình thường. Cùng một cha mẹ sinh ra, cha mẹ không có tâm phân biệt, không quyết định nói rằng tôi sinh đứa con này ra phải nhất định thông minh, cũng không thể nói như vậy, rồi lại sinh đứa khác nói là: "Ðứa này tôi chưa sinh ra, nhưng tôi đã ghét nó rồi, phải cho nó xấu." Không cha mẹ nào nghĩ như vậy. Mọi người đều sinh ra bình đẳng, được thương hết lòng. Kết quả có người rất xấu, người rất đẹp; người rất ngoan, người rất phá phách; người rất chậm, người rất thông minh. Cũng vậy, chúng ta đều là con của Thượng Ðế, không phải chỉ một mình Giê-Su Ki-Tô mà thôi. Tuy nhiên, vì Ngài đã nhận biết Cha của Ngài, cho nên Ngài có thể nói một cách chính đáng: "Ta biết Cha ta là ai".
Chúng ta vì xa lìa ba má, xa lìa Cha, cho nên chúng ta không nhận biết Ngài. Thật ra chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng cùng địa vị như Giê-Su Ki-Tô, không khác chút nào cả. Ngài rất cố gắng nghĩ đến Cha của Ngài, Ðấng Cha Lành, Người Cha chân chính, Thượng Ðế trên Thiên Quốc, cho nên suốt ngày yêu cầu Thượng Ðế thị hiện cho coi, để Ngài biết Cha ở đâu, và tìm ra mối quan hệ chân chính với nhau. Vì chúng ta không tưởng nhớ đến Ngài, suốt ngày chúng ta chỉ tưởng nhớ đến bà con thân hữu của thế giới chúng ta, chúng ta không nhớ đến Cha Mẹ Chân Chính của chúng ta. Cha Mẹ Chân Chính của chúng ta không thể cưỡng bách chúng ta phải nhớ đến họ, cũng không cần thị hiện ra. Chúng ta quá bận rộn, không nghĩ đến họ. Chúng ta bận những gì? Bận công việc thế giới, bận danh lợi, bận cái này, bận cái kia, bận săn sóc những bà con thân hữu tại đây.
Trong câu truyện này, Giê-Su Ki-Tô không nói: "Các ngươi là cha mẹ của ta". Ngài hiểu thực sự Ngài là con của Thượng Ðế, cho nên Ngài nói với ba má: "Sao các ngươi không biết ta đang ở trong nhà của Cha ta làm việc cho Cha ta? Chỉ 12 tuổi Ngài đã có nhận thức được như vậy. Ngài đã biết Ngài là ai, Ngài nhận biết lực lượng của tạo hóa, Ngài không thừa nhận tình cảm của loài người vô thường. Giê-Su Ki-Tô 12 tuổi đã nhận biết quan hệ chân chính giữa Ngài và Thượng Ðế. Tuy nhiên, đối với ba má Ngài vẫn rất có hiếu, Ngài vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Trẻ em tu hành của chúng ta cũng nên làm như vậy, tuy hiểu rằng thế giới vô thường, bà con thân hữu gì cũng đều do nhân quả tạo nên, cha mẹ chân chính của chúng ta là Ðấng Tạo Hóa. Tuy nhiên, trong thế giới này, đối với bà con thân hữu, thầy cô, cha mẹ, vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, tôn trọng người lớn, tôn trọng cha mẹ, tôn trọng các thầy cô. Ðối với bạn bè, thân quyến phải có lòng thương, như Giê Su Ki Tô vậy. Cả Giê Su Ki Tô đối với cha mẹ cũng phải tôn trọng, huống chi chúng ta. Chúng ta phải tôn trọng nhiều hơn nữa kia. Tuy Ngài nhận biết Cha Ngài là Ðấng Thượng Ðế cao cả nhất, Ngài vẫn làm trọn trách nhiệm của thế giới, huống chi chúng ta chưa nhận biết Thượng Ðế! Chúng ta phải làm y như vậy, hoặc hơn nữa nhé!
Bible Story: The Boy Jesus In The Temple
Spoken By SMCH, Hsihu Center, Formosa July 8, 1990
( Originally In Chinese )
Do you know why Jesus Christ was so famous? Because He was an enlightened Master! An enlightened master is a great person who has wisdom. Jesus was born in heaven, and then helped people when He grew up -- with respect to their souls, not money. Jesus Christ didn't have money, but He had great virtues and wisdom. Therefore, He was loved by many.
As He was growing up; His parents loved Him deeply. He was good at learning anything and was benevolent, so many people loved Him. God also loved Him. He looked very dignified and was very clever.
Every year His so-called parents, Joseph and Mary, went to Jerusalem for the Jewish holy festival (Passover). During this festival, they would say prayers of gratitude to God to thank Hirm for helping the Jews, life after life, since ancient times; especially for delivering them from slavery in Egypt. Therefore, once a year they would hold a celebration to thank the inner God and the inner Master. They must have had an enlightened master then. Jesus was twelve years old and was more than happy to accompany His parents. There they would celebrate an exciting, delightful and boisterous festive day.
When it was time to go home, His parents, Joseph and Mary, prepared to return. Assuming their child was either in front of or behind the group of travellers, they didn't notice that Jesus was not with them. Usually children seldom stay close to their parents; they either walk in the front or behind. In the evening, they discovered that Jesus was missing. They started to search among their friends and others for Jesus, only twelve years old, where could He have gone? Joseph and Mary were so worried that they couldn't sleep the whole night.
Early the next morning, they returned to Jerusalem to look for Jesus. After a whole day of searching, they finally found Him. Guess where He was found? (A: The temple.) Right! In the temple! They eventually found Him in the temple, sitting among the spiritual practitioners asking the teachers and priests about spiritual practice, about God's law and about morality, which were things adults discussed. Everyone there was so amazed and delighted to see a twelve-year-old child having such intense interest in spirituality, so respectful toward God and with the ability to ask so many intelligent questions.
As you know, if we are not intelligent enough, we may not be able to ask a question even if we have one. Just like when you are in the school, the teacher may ask you: "Do you understand? Any questions? Then, some ask very clever questions, but some ask stupid questions. Jesus Christ was not stupid; He asked very clever questions, so everyone was amazed and delighted.
I Must Be In My Father's House
When His parents found Him, His mother, Mary, asked Him, "Child, why have you done this to us? Why did you leave without saying a word? We have been so worried that we couldn't sleep. She reproached Him just like your parents would if you were not behaving well, or when they found you after you had been missing. Usually the mother has more to say. As His mother began to chide Him, Jesus seemed surprised at what she was saying. He thought His mother shouldn't question Him like that, so instead of answering her, He asked, "Why didn't you know that I would be here? You should have known that I would be in my Father's house! He meant the temple. He was amazed and asked His mother, "Did you not know that I would be in my Father's house? Mary and Joseph didn't know how to answer His questions. Perhaps they were not as enlightened as Jesus was.
Parents are not necessarily more clever than their children. Very often this is the case. Some children are geniuses; they are already great when they are only ten, seven or four years old. They can ask many questions that their parents could never answer. At that time, they had forgotten that Jesus was not an ordinary child and that His father is God. God only borrowed their bodies to give birth to Jesus, and to bring Him up for a certain time; they were not really Jesus' true parents. Nevertheless, Jesus went home with them, and was obedient and nice to them just like He used to be.
Why was Jesus Christ so interested in the temple and God's teachings? Do you children know the answer? (A: I know.) What do you know? (A: It was because He is the son of God!) The son of God, right! It was because He is the son of God! He had this enlightenment when He was born. He had practiced spirituality for many lifetimes, and He is the son of God.
I would like to ask you another question. If He is the son of God, then who are you? (A: Human beings!) So you are human beings!
Who do you think you are? (A: We are spiritual practitioners.) You are spiritual practitioners, at least you are slightly better than him. You are initiated and he is not. Correct! We are spiritual practitioners, not bad!
Is there anyone who has any different ideas? Who are we? (A: Sons of God!) Sons of God? Who is that? Who dared to say this? Show your face and let me see you. So you are the son of God. When did Hes tell you? (A: We are all God's children. As human beings were created by God, so we are God's children. That was what Master told us.)
So it was my words. (Master and everyone laugh.) There is no point in quoting my words. I thought you realized it yourself. All right, if we are all God's children, then why are we different from Jesus Christ? (A: It was a different time and we are of a different race.) You are too enlightened. Since we are from a different race, should we reincarnate as Jews to become God's children. What do you mean by different races? Didn't you just say that we are all God's children? (A: They were from a race different from the Chinese.)
We Are All God's Children
We are all God's children, sons of God. However, some of us are obedient and some are not. There may be three or four children in a family born of the same parents, but some are obedient and some are naughty, some are clever and some are not. Some are pretty, but some are ugly. Some are disabled, and some are even mentally retarded. They are born of the same parents, who did not discriminate when they gave birth to the children. They would not make the decision of wanting one child to be born wiser than the other. And, when they have another baby, they could not say, "Wow! I dislike this baby even before he is born. I want him to look ugly. "No parents would have such thoughts. Parents give birth to children and love them wholeheartedly. Nonetheless, some children are ugly, some are pretty; some are obedient, some are naughty; some are stupid, some are clever.
All the same, we are God's children, not only Jesus Christ. It was only because He had already recognized His Father, so He could say with confidence, "I know who my Father is."
We are separated from our parents, severed from our Father. So we don't recognize Hirm. The truth is, we are all the same. We have the same status as Jesus Christ, no difference at all. He was very diligent because He deeply missed His Father -- the real Father, the God in the Heavenly Kingdom -- so He persistently pleaded with God, His real Father, to show Him where Hes is and reveal to Him Their true relationship. However, we don't miss our Father. All the time, we only miss our worldly friends and relatives. Since we don't long for our true parents, they cannot force us to think about them, nor could they appear to us. We are too busy to think about them. Why are we so busy? Because we are engaged in worldly matters, fame and wealth, all kinds of things, and in taking care of our so-called friends and relatives in this world.
In this story, Jesus Christ didn't say: "You are my parents." He really knew that He is the son of God, so He told His parents: "How could you not know that I would be in my Father's home working for Him?" He had this realization when He was only twelve. He knew who He was. He knew the power of the Creator, but He didn't understand the ephemeral human relations and emotions. He didn't recognize the ephemeral human feelings. Well! Jesus Christ realized this when He was twelve, and He admitted that His true relationship is with God. However, He was still filial to His parents and continued to be an obedient child.
So, our children who pursue spiritual practice should do the same. We know that the world is ephemeral, and that we are related to our friends and relatives by karma only. We know our true parent is the Creator. However, while in this world, we still have to be obedient and respect the elderly, our parents and teachers, and love all our friends and relatives, just like what Jesus Christ did. If Jesus Christ respected His parents, we should do the same, and even more so! He knew that His father is God, the Most High, yet He still fulfilled His obligations to the world. We should do the same, and even more so, since we have yet to attain this realization!
孩童耶穌在聖殿聽道
你們知道耶穌基督為什麼出名?因為他是明師,對了!明師是什麼?就是一個很了不起的人,很有智慧。耶穌是天公送下來,他長大後會幫助人家的靈魂,不是幫 助錢的方面;錢,耶穌基督沒有,不過他道德很夠,智慧很高,所以很多人寵愛他。耶穌基督長大以後,父母很愛他,他學什麼都很快了解,很聰明又很善良,所以 很多人都愛他,上帝也愛他,他是個很清秀、又很聰明的男孩子。
每一年約瑟夫和瑪利亞;他們兩位是耶穌基督所謂的父母;都會去耶路撒冷參與猶太的聖會。他們參加法會感激上帝,感激祂自古以來生生世世幫助猶太人,又特 別照顧他們,把他們從在埃及的奴隸生活中救回來。所以他們每年慶祝一次,特別感激內在的上帝、內在的師父;那個時候他們一定有明師。耶穌已經十二歲了,很 高興的跟他們一起去。他們過了一個很興奮、很高興、很歡喜、很快樂的一天,熱鬧的慶祝,當時間到了,要回家時,瑪利亞和約瑟夫準備要回去。小孩子常常都是 走在前面或是跟不上父母,所以他們兩位沒有注意耶穌在那裡。到了晚上,天黑了以後,他們找不到他,才知道他不在了。就問別的朋友,沒有人知道耶穌跑到那裡 去?十二歲的小孩會去哪裡呢?瑪利亞和約瑟夫非常擔心,睡不著。隔天早上,他們再回去耶路撒冷找耶穌。他們找了整天,才終於找到他。他在那裡呢?你們猜猜 看,在那裡?(答:教堂。)教堂,對了!對了!他們終於找到耶穌,他在一個教堂裡面。
耶穌跟那些修行的人坐在一起,跟那些大師、法師們,問他們修行的問題,問他們上帝的法律、道德的方面,那些大人的事情。在那裡的每個人都很高興又驚訝, 十二歲的小孩,怎麼會對修行那麼有興趣,對上帝那麼崇敬,又會問那麼多聰明的問題。你們知道如果我們要問一個問題,不聰明的話,有的時候也問不出來。像你 們在學校也是一樣,老師問:「你們懂不懂?誰要問問題?」然後有的人會問很聰明的問題,有的人卻問很笨的問題,耶穌基督不會笨啦,他問的都是很聰明的問 題。所以大家都感覺到很驚訝又很歡喜。
在我父親的家裡面
當他的父母找到他之後,聖母瑪利亞就問他:「啊!你為什麼這麼做?為什麼跑掉不跟我們講?讓我們好擔心、好擔心,晚上都不能睡覺。」她唸他,好像你們的 父母一樣。如果你們不乖,或是跑掉,父母找到你們的時候,也會在那裡唸,是不是?特別是母親唸特別多。然後他的母親也開始唸他一大堆。耶穌對她的問題感到 很驚訝,他認為他的母親不應該問這種問題,於是他反問他的母親;他沒有回答,而又問他的母親;他跟他的母親說:「不過,你們為什麼不知道我在這裡呢?你們 應該瞭解我當然會在我父親的家裡面。」他意思說教堂,「我當然應該在我父親的家裡面,你們怎麼不知道呢?」他很驚訝地這樣問他的母親。瑪利亞和約瑟夫,他 所謂的父母,不曉得怎麼回答他的問題。他們有可能不像耶穌這麼開悟。
父母說不定比小孩聰明,這種情況也會發生,有的小孩是神童嘛!十歲、七歲、四歲就已經很了不起,會問很多問題,讓父母沒辦法回答。他們忘記耶穌不是普通 的小孩,他們忘記上帝是耶穌基督的父親,不是他們哪!耶穌只是借他們的身體生出來而已,然後養他一會兒,他們不是耶穌基督真正的父母。不過耶穌還是跟他們 一起回去了。回家以後,耶穌還是跟以前一樣乖。
為什麼耶穌基督對教堂和上帝的教理這麼有興趣?你們小孩知道嗎?(我知道。)你怎麼知道?(小孩答:因為他是神子。)神子!啊!因為他是天子、神子,對 啦!對!他生出來已經有這個開悟的品質,因為他生生世世都有修行,他就是上帝的兒子。不過我再問你們一個問題,耶穌基督是神子,那你們是誰?(小孩答: 人!)你們是人啊?你認為你是誰?(小孩答:我們是修行人。)你們是修行人,那比他還好一點,你已經印心,他沒有。對了,我們是修行人,蠻不錯!
還有誰認為不一樣呢?我們是什麼人?(小孩答:上帝的兒子!)上帝的兒子,誰?誰敢講?臉露出來給我看,你是上帝的兒子嗎?祂什麼時候告訴你的?(小孩 答:大家都是上帝的兒子,出生做人就是上帝造出來的,所以是上帝的兒子,這是師父講的。)師父講的(師父與大眾笑),師父講的有什麼好處,我認為你自己悟 出來。
好,既然我們都是上帝的兒子,那為什麼你和耶穌不一樣呢?(小孩答:跟他們那個時代的品種不同。)太開悟了,沒辦法!品種不同,那我們應該投胎當猶太人 才能夠當上帝的兒子了?什麼品種不同,你剛剛不是說師父講,大家都是上帝的兒子嗎?(小孩答:他們那邊的品種跟中國的品種不一樣。)我們每個人都是神子, 都是上帝的兒子,不過有一些比較乖,有一些比較不乖。
同樣是上帝的兒子
像我們一個家庭有三四個小孩,也是同樣的父母生出來,一樣的父母,但是有的小孩很乖,有的小孩很聰明;有的小孩比較調皮,有的小孩比較笨;有的很好看, 有一些不好看;有一些又殘廢,有一些是精神不太正常。同樣的父母生出來,父母也沒有分別心,沒有決定說我生這個兒子出來一定很聰明,也不能這麼說,然後又 生另外一個小孩說:「這個小孩,我還沒有生出來,不過我已經討厭他了,一定要讓他很醜。」沒有父母會這麼想。大家都平等生出來,平等愛他們,結果有人很 醜,有人很漂亮;有人很乖,有人很調皮;有人很笨,有人很聰明。
同樣是上帝的兒子,我們都是上帝的兒子,不是耶穌基督一個而已。但是因為他已經認識他的父親,所以他可以正正當當說:「我知道我父親是誰。」我們因為跟 父母隔開,跟父親隔開,所以我們還不認識祂。事實上我們也是一樣,我們也有像耶穌基督一樣的地位,一點點也不差。就是因為他很用功想念他的父親,那個真正 的父親、天公、上帝,所以他一天到晚要求上帝顯現給他看,讓他知道父親在那裡,父親都對他怎麼樣。
因為我們不想念,我們一天到晚想念我們世界的親戚朋友,我們沒有想念我們真正的父母,我們真正的父母沒有辦法強迫我們想他們,也沒有辦法出現;我們太忙,不想看祂們。我們忙什麼?忙世界的事情,忙名利,忙做這個、做那個,忙照顧在這邊所謂的親戚朋友。
在這個故事裡面,耶穌基督沒有說:「你們是我的父母。」他真正了解他是上帝的兒子,所以他跟他父母說:「你們怎麼不知道我在我父親的家?你們應該瞭解, 我當然是在我父親的家,做我父親的事情,在我父親的家裡面。」十二歲而已,他已經有這種感覺,他已經知道他是誰,他認識那個造化的力量,他不認識無常的人 類的關係,和無常的人類的感情,他不承認無常的人類感情。耶穌基督十二歲已經認識他跟上帝真正的關係,不過他對他的父母還是很孝順,他回來還是當一個乖小 孩。
我們修行的小孩也要一樣,雖然知道世界無常,任何的親戚朋友都是因果造成的,我們真正的父母是造化,不過我們在這個世界,對親戚朋友、老師、父母,還是 要乖乖聽話、要尊重長輩、尊重父母、尊重老師,對朋友、親戚要有愛心,像耶穌基督一樣。連耶穌基督對他的父母也還要尊重,何況我們呢!他已經認識他的父親 是最高等的上帝,他還是盡好對世界的責任,何況我們還不認識上帝呢!小孩,懂嗎?懂了喔!好!那現在可以回家了。
Sáng hôm sau, họ trở lại Jerusalem kiếm Giê Su. Họ kiếm hết cả ngày, cuối cùng mới tìm thấy Ngài. Quý vị đón xem, Ngài ở đâu? (Ðáp: Ở giáo đường?) Ðúng! Ðúng vậy! Cuối cùng họ đã tìm thấy Giê Su một giáo đường. Giê Su đang ngồi với một nhóm người tu hành, ngồi với những đại sư, pháp sư, hỏi những câu hỏi tu hành, hỏi họ về phương diện đạo đức và luật pháp của Thượng Ðế, những chuyện người lớn. Mọi người tại đó đều rất vui vẻ và ngạc nhiên, đứa trẻ mới 12 tuổi, sao lại thích thú chuyện tu hành như vậy, tôn kính Thượng Ðế như thế, lại biết hỏi câu hỏi thông minh như vậy.
Quý vị biết, nếu chúng ta không đủ thông minh, dù cho có câu hỏi cũng không hỏi được. Như quý vị tại trường học, khi thầy giáo hỏi: "Quý vị hiểu chưa?" Ai muốn hỏi gì? Rồi có người hỏi câu hỏi rất thông minh, có người hỏi câu hỏi rất ngu. Giê-Su Ki-Tô thì đâu có ngu, câu hỏi của Ngài đều rất thông minh, cho nên mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên và cũng rất thích.
Ta Phải Ở Trong Nhà Cha Ta
Khi cha mẹ Ngài tìm thấy Ngài, thánh mẫu Mary hỏi Ngài: "Trời! Tại sao con làm vậy? Sao chạy đi mà không nói với ba má? Làm ba má lo lắng quá, tối cũng ngủ không được". Thánh mẫu cằn nhằn Ngài, y như cha mẹ của quý vị vậy. Nếu quý vị không ngoan, hoặc chạy đi đâu mất, khi cha mẹ tìm thấy quý vị, họ cũng cằn nhằn như vậy, phải không? Ðặc biệt là mẹ cằn nhằn nhiều hơn. Ðối với câu hỏi của mẹ, Giê Su cảm thấy rất kinh ngạc. Ngài cho là mẹ không nên hỏi câu hỏi như vậy, thay vì trả lời. Ngài hỏi mẹ rằng: "Nhưng tại sao ba má không biết con ở đây? Ba má phải biết dĩ nhiên con đang ở trong nhà của Cha chứ." Ý Ngài nói ở giáo đường. "Dĩ nhiên con phải ở trong nhà của Cha con, sao ba má không biết?" Ngài rất ngạc nhiên hỏi mẹ như vậy. Mary và Joseph không biết trả lời Ngài như thế nào, có lẽ họ không khai ngộ bằng Giê Su.
Cha mẹ không cần phải thông minh hơn trẻ con, cũng có tình trạng như vậy. Một số trẻ con là thần đồng, 10 tuổi, 7 tuổi, 4 tuổi đã rất giỏi, biết hỏi nhiều câu hỏi, khiến ba má không thể trả lời. Họ quên là Giê Su không phải là con nít bình thường, họ quên Thượng Ðế là Cha của Giê Su Ki Tô, không phải là họ! Giê Su chỉ mượn thân thể họ để sinh ra mà thôi, rồi nuôi nấng Ngài một thời gian, họ không phải là cha mẹ chân chính của Giê Su Ki Tô. Tuy nhiên, Giê Su vẫn đi theo họ ra về. Về đến nhà, Giê Su vẫn ngoan ngoãn như trước.
Tại sao đối với nhà thờ và giáo lý của Thượng Ðế Giê Su Ki Tô lại thích thú đến thế? Quý vị con nít biết không? (Con biết.) (Sao con biết?) (Ðứa trẻ trả lời: Vì Ngài là con của Thượng Ðế.) Con của Thượng Ðế! À! Vì Ngài là con của ông trời, con của Thượng Ðế, đúng! Ðúng rồi! Ngài sinh ra đã có phẩm chất khai ngộ, vì đời đời kiếp kiếp Ngài đã có tu hành, Ngài chính là con của Thượng Ðế. Nhưng tôi hỏi lại quý vị câu hỏi này. Nếu Giê-Su Ki-Tô là con của Thượng Ðế, vậy các con là ai? (Ðứa trẻ đáp: là của người!) Các con là người sao? Con thấy con là người gì? (Ðứa trẻ trả lời: chúng con là người tu hành.) Quý vị là người tu hành, như vậy còn tốt hơn Ngài một chút, quý vị đã thọ Tâm Ấn, Ngài thì chưa. Ðúng rồi, chúng ta là người tu hành, cũng tạm được. Còn ai nghĩ khác? Chúng ta là người gì? (Ðứa trẻ đáp: là con của Thượng Ðế!) Con của Thượng Ðế, Ai? Ai dám nói vậy? Ðưa mặt cho Sư Phụ coi coi, con là con của Thượng Ðế sao? Ngài nói với con hồi nào vậy? (Ðứa trẻ đáp: Tất cả mọi người đều là con của Thượng Ðế, sinh ra làm người chính là Thượng Ðế tạo nên, cho nên là con của Thượng Ðế, Sư Phụ nói vậy mà.) Sư Phụ nói vậy! (Sư Phụ và mọi người cười) Sư Phụ nói có gì hay, Sư Phụ tưởng con tự ngộ ra chứ. Thôi được, nếu như chúng ta đều là con của Thượng Ðế, vậy tại sao con khác với Giê Su? (Ðứa trẻ đáp: Giống người chúng ta khác với giống người thời đó.) Khai ngộ quá rồi, hết cách thôi! Giống người khác, vậy chúng ta phải đầu thai làm người Do Thái mới có thể làm con của Thượng Ðế sao? Gì mà giống người khác, nãy giờ không phải con nói Sư Phụ bảo mọi người đều là con của Thượng Ðế sao?) (Ðứa trẻ đáp: Giống người họ bên đó khác với giống người Trung Hoa tại đây.)
Cùng Là Con Của Thượng Ðế
Mỗi người chúng ta đều là con của Thượng Ðế, nhưng một số thì ngoan hơn, một số khác không ngoan. Như chúng ta là một gia đình có 3, 4 đứa con, đều cùng một cha mẹ sinh ra. Tuy cùng cha mẹ, nhưng có đứa rất ngoan, đứa thì phá phách, đứa thì thông minh, đứa thì chậm, đứa đẹp đứa xấu, đứa bị khuyết tật, đứa thì tâm trí không được bình thường. Cùng một cha mẹ sinh ra, cha mẹ không có tâm phân biệt, không quyết định nói rằng tôi sinh đứa con này ra phải nhất định thông minh, cũng không thể nói như vậy, rồi lại sinh đứa khác nói là: "Ðứa này tôi chưa sinh ra, nhưng tôi đã ghét nó rồi, phải cho nó xấu." Không cha mẹ nào nghĩ như vậy. Mọi người đều sinh ra bình đẳng, được thương hết lòng. Kết quả có người rất xấu, người rất đẹp; người rất ngoan, người rất phá phách; người rất chậm, người rất thông minh. Cũng vậy, chúng ta đều là con của Thượng Ðế, không phải chỉ một mình Giê-Su Ki-Tô mà thôi. Tuy nhiên, vì Ngài đã nhận biết Cha của Ngài, cho nên Ngài có thể nói một cách chính đáng: "Ta biết Cha ta là ai".
Chúng ta vì xa lìa ba má, xa lìa Cha, cho nên chúng ta không nhận biết Ngài. Thật ra chúng ta cũng vậy, chúng ta cũng cùng địa vị như Giê-Su Ki-Tô, không khác chút nào cả. Ngài rất cố gắng nghĩ đến Cha của Ngài, Ðấng Cha Lành, Người Cha chân chính, Thượng Ðế trên Thiên Quốc, cho nên suốt ngày yêu cầu Thượng Ðế thị hiện cho coi, để Ngài biết Cha ở đâu, và tìm ra mối quan hệ chân chính với nhau. Vì chúng ta không tưởng nhớ đến Ngài, suốt ngày chúng ta chỉ tưởng nhớ đến bà con thân hữu của thế giới chúng ta, chúng ta không nhớ đến Cha Mẹ Chân Chính của chúng ta. Cha Mẹ Chân Chính của chúng ta không thể cưỡng bách chúng ta phải nhớ đến họ, cũng không cần thị hiện ra. Chúng ta quá bận rộn, không nghĩ đến họ. Chúng ta bận những gì? Bận công việc thế giới, bận danh lợi, bận cái này, bận cái kia, bận săn sóc những bà con thân hữu tại đây.
Trong câu truyện này, Giê-Su Ki-Tô không nói: "Các ngươi là cha mẹ của ta". Ngài hiểu thực sự Ngài là con của Thượng Ðế, cho nên Ngài nói với ba má: "Sao các ngươi không biết ta đang ở trong nhà của Cha ta làm việc cho Cha ta? Chỉ 12 tuổi Ngài đã có nhận thức được như vậy. Ngài đã biết Ngài là ai, Ngài nhận biết lực lượng của tạo hóa, Ngài không thừa nhận tình cảm của loài người vô thường. Giê-Su Ki-Tô 12 tuổi đã nhận biết quan hệ chân chính giữa Ngài và Thượng Ðế. Tuy nhiên, đối với ba má Ngài vẫn rất có hiếu, Ngài vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Trẻ em tu hành của chúng ta cũng nên làm như vậy, tuy hiểu rằng thế giới vô thường, bà con thân hữu gì cũng đều do nhân quả tạo nên, cha mẹ chân chính của chúng ta là Ðấng Tạo Hóa. Tuy nhiên, trong thế giới này, đối với bà con thân hữu, thầy cô, cha mẹ, vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời, tôn trọng người lớn, tôn trọng cha mẹ, tôn trọng các thầy cô. Ðối với bạn bè, thân quyến phải có lòng thương, như Giê Su Ki Tô vậy. Cả Giê Su Ki Tô đối với cha mẹ cũng phải tôn trọng, huống chi chúng ta. Chúng ta phải tôn trọng nhiều hơn nữa kia. Tuy Ngài nhận biết Cha Ngài là Ðấng Thượng Ðế cao cả nhất, Ngài vẫn làm trọn trách nhiệm của thế giới, huống chi chúng ta chưa nhận biết Thượng Ðế! Chúng ta phải làm y như vậy, hoặc hơn nữa nhé!
Bible Story: The Boy Jesus In The Temple
Spoken By SMCH, Hsihu Center, Formosa July 8, 1990
( Originally In Chinese )
Do you know why Jesus Christ was so famous? Because He was an enlightened Master! An enlightened master is a great person who has wisdom. Jesus was born in heaven, and then helped people when He grew up -- with respect to their souls, not money. Jesus Christ didn't have money, but He had great virtues and wisdom. Therefore, He was loved by many.
As He was growing up; His parents loved Him deeply. He was good at learning anything and was benevolent, so many people loved Him. God also loved Him. He looked very dignified and was very clever.
Every year His so-called parents, Joseph and Mary, went to Jerusalem for the Jewish holy festival (Passover). During this festival, they would say prayers of gratitude to God to thank Hirm for helping the Jews, life after life, since ancient times; especially for delivering them from slavery in Egypt. Therefore, once a year they would hold a celebration to thank the inner God and the inner Master. They must have had an enlightened master then. Jesus was twelve years old and was more than happy to accompany His parents. There they would celebrate an exciting, delightful and boisterous festive day.
When it was time to go home, His parents, Joseph and Mary, prepared to return. Assuming their child was either in front of or behind the group of travellers, they didn't notice that Jesus was not with them. Usually children seldom stay close to their parents; they either walk in the front or behind. In the evening, they discovered that Jesus was missing. They started to search among their friends and others for Jesus, only twelve years old, where could He have gone? Joseph and Mary were so worried that they couldn't sleep the whole night.
Early the next morning, they returned to Jerusalem to look for Jesus. After a whole day of searching, they finally found Him. Guess where He was found? (A: The temple.) Right! In the temple! They eventually found Him in the temple, sitting among the spiritual practitioners asking the teachers and priests about spiritual practice, about God's law and about morality, which were things adults discussed. Everyone there was so amazed and delighted to see a twelve-year-old child having such intense interest in spirituality, so respectful toward God and with the ability to ask so many intelligent questions.
As you know, if we are not intelligent enough, we may not be able to ask a question even if we have one. Just like when you are in the school, the teacher may ask you: "Do you understand? Any questions? Then, some ask very clever questions, but some ask stupid questions. Jesus Christ was not stupid; He asked very clever questions, so everyone was amazed and delighted.
I Must Be In My Father's House
When His parents found Him, His mother, Mary, asked Him, "Child, why have you done this to us? Why did you leave without saying a word? We have been so worried that we couldn't sleep. She reproached Him just like your parents would if you were not behaving well, or when they found you after you had been missing. Usually the mother has more to say. As His mother began to chide Him, Jesus seemed surprised at what she was saying. He thought His mother shouldn't question Him like that, so instead of answering her, He asked, "Why didn't you know that I would be here? You should have known that I would be in my Father's house! He meant the temple. He was amazed and asked His mother, "Did you not know that I would be in my Father's house? Mary and Joseph didn't know how to answer His questions. Perhaps they were not as enlightened as Jesus was.
Parents are not necessarily more clever than their children. Very often this is the case. Some children are geniuses; they are already great when they are only ten, seven or four years old. They can ask many questions that their parents could never answer. At that time, they had forgotten that Jesus was not an ordinary child and that His father is God. God only borrowed their bodies to give birth to Jesus, and to bring Him up for a certain time; they were not really Jesus' true parents. Nevertheless, Jesus went home with them, and was obedient and nice to them just like He used to be.
Why was Jesus Christ so interested in the temple and God's teachings? Do you children know the answer? (A: I know.) What do you know? (A: It was because He is the son of God!) The son of God, right! It was because He is the son of God! He had this enlightenment when He was born. He had practiced spirituality for many lifetimes, and He is the son of God.
I would like to ask you another question. If He is the son of God, then who are you? (A: Human beings!) So you are human beings!
Who do you think you are? (A: We are spiritual practitioners.) You are spiritual practitioners, at least you are slightly better than him. You are initiated and he is not. Correct! We are spiritual practitioners, not bad!
Is there anyone who has any different ideas? Who are we? (A: Sons of God!) Sons of God? Who is that? Who dared to say this? Show your face and let me see you. So you are the son of God. When did Hes tell you? (A: We are all God's children. As human beings were created by God, so we are God's children. That was what Master told us.)
So it was my words. (Master and everyone laugh.) There is no point in quoting my words. I thought you realized it yourself. All right, if we are all God's children, then why are we different from Jesus Christ? (A: It was a different time and we are of a different race.) You are too enlightened. Since we are from a different race, should we reincarnate as Jews to become God's children. What do you mean by different races? Didn't you just say that we are all God's children? (A: They were from a race different from the Chinese.)
We Are All God's Children
We are all God's children, sons of God. However, some of us are obedient and some are not. There may be three or four children in a family born of the same parents, but some are obedient and some are naughty, some are clever and some are not. Some are pretty, but some are ugly. Some are disabled, and some are even mentally retarded. They are born of the same parents, who did not discriminate when they gave birth to the children. They would not make the decision of wanting one child to be born wiser than the other. And, when they have another baby, they could not say, "Wow! I dislike this baby even before he is born. I want him to look ugly. "No parents would have such thoughts. Parents give birth to children and love them wholeheartedly. Nonetheless, some children are ugly, some are pretty; some are obedient, some are naughty; some are stupid, some are clever.
All the same, we are God's children, not only Jesus Christ. It was only because He had already recognized His Father, so He could say with confidence, "I know who my Father is."
We are separated from our parents, severed from our Father. So we don't recognize Hirm. The truth is, we are all the same. We have the same status as Jesus Christ, no difference at all. He was very diligent because He deeply missed His Father -- the real Father, the God in the Heavenly Kingdom -- so He persistently pleaded with God, His real Father, to show Him where Hes is and reveal to Him Their true relationship. However, we don't miss our Father. All the time, we only miss our worldly friends and relatives. Since we don't long for our true parents, they cannot force us to think about them, nor could they appear to us. We are too busy to think about them. Why are we so busy? Because we are engaged in worldly matters, fame and wealth, all kinds of things, and in taking care of our so-called friends and relatives in this world.
In this story, Jesus Christ didn't say: "You are my parents." He really knew that He is the son of God, so He told His parents: "How could you not know that I would be in my Father's home working for Him?" He had this realization when He was only twelve. He knew who He was. He knew the power of the Creator, but He didn't understand the ephemeral human relations and emotions. He didn't recognize the ephemeral human feelings. Well! Jesus Christ realized this when He was twelve, and He admitted that His true relationship is with God. However, He was still filial to His parents and continued to be an obedient child.
So, our children who pursue spiritual practice should do the same. We know that the world is ephemeral, and that we are related to our friends and relatives by karma only. We know our true parent is the Creator. However, while in this world, we still have to be obedient and respect the elderly, our parents and teachers, and love all our friends and relatives, just like what Jesus Christ did. If Jesus Christ respected His parents, we should do the same, and even more so! He knew that His father is God, the Most High, yet He still fulfilled His obligations to the world. We should do the same, and even more so, since we have yet to attain this realization!
孩童耶穌在聖殿聽道
你們知道耶穌基督為什麼出名?因為他是明師,對了!明師是什麼?就是一個很了不起的人,很有智慧。耶穌是天公送下來,他長大後會幫助人家的靈魂,不是幫 助錢的方面;錢,耶穌基督沒有,不過他道德很夠,智慧很高,所以很多人寵愛他。耶穌基督長大以後,父母很愛他,他學什麼都很快了解,很聰明又很善良,所以 很多人都愛他,上帝也愛他,他是個很清秀、又很聰明的男孩子。
每一年約瑟夫和瑪利亞;他們兩位是耶穌基督所謂的父母;都會去耶路撒冷參與猶太的聖會。他們參加法會感激上帝,感激祂自古以來生生世世幫助猶太人,又特 別照顧他們,把他們從在埃及的奴隸生活中救回來。所以他們每年慶祝一次,特別感激內在的上帝、內在的師父;那個時候他們一定有明師。耶穌已經十二歲了,很 高興的跟他們一起去。他們過了一個很興奮、很高興、很歡喜、很快樂的一天,熱鬧的慶祝,當時間到了,要回家時,瑪利亞和約瑟夫準備要回去。小孩子常常都是 走在前面或是跟不上父母,所以他們兩位沒有注意耶穌在那裡。到了晚上,天黑了以後,他們找不到他,才知道他不在了。就問別的朋友,沒有人知道耶穌跑到那裡 去?十二歲的小孩會去哪裡呢?瑪利亞和約瑟夫非常擔心,睡不著。隔天早上,他們再回去耶路撒冷找耶穌。他們找了整天,才終於找到他。他在那裡呢?你們猜猜 看,在那裡?(答:教堂。)教堂,對了!對了!他們終於找到耶穌,他在一個教堂裡面。
耶穌跟那些修行的人坐在一起,跟那些大師、法師們,問他們修行的問題,問他們上帝的法律、道德的方面,那些大人的事情。在那裡的每個人都很高興又驚訝, 十二歲的小孩,怎麼會對修行那麼有興趣,對上帝那麼崇敬,又會問那麼多聰明的問題。你們知道如果我們要問一個問題,不聰明的話,有的時候也問不出來。像你 們在學校也是一樣,老師問:「你們懂不懂?誰要問問題?」然後有的人會問很聰明的問題,有的人卻問很笨的問題,耶穌基督不會笨啦,他問的都是很聰明的問 題。所以大家都感覺到很驚訝又很歡喜。
在我父親的家裡面
當他的父母找到他之後,聖母瑪利亞就問他:「啊!你為什麼這麼做?為什麼跑掉不跟我們講?讓我們好擔心、好擔心,晚上都不能睡覺。」她唸他,好像你們的 父母一樣。如果你們不乖,或是跑掉,父母找到你們的時候,也會在那裡唸,是不是?特別是母親唸特別多。然後他的母親也開始唸他一大堆。耶穌對她的問題感到 很驚訝,他認為他的母親不應該問這種問題,於是他反問他的母親;他沒有回答,而又問他的母親;他跟他的母親說:「不過,你們為什麼不知道我在這裡呢?你們 應該瞭解我當然會在我父親的家裡面。」他意思說教堂,「我當然應該在我父親的家裡面,你們怎麼不知道呢?」他很驚訝地這樣問他的母親。瑪利亞和約瑟夫,他 所謂的父母,不曉得怎麼回答他的問題。他們有可能不像耶穌這麼開悟。
父母說不定比小孩聰明,這種情況也會發生,有的小孩是神童嘛!十歲、七歲、四歲就已經很了不起,會問很多問題,讓父母沒辦法回答。他們忘記耶穌不是普通 的小孩,他們忘記上帝是耶穌基督的父親,不是他們哪!耶穌只是借他們的身體生出來而已,然後養他一會兒,他們不是耶穌基督真正的父母。不過耶穌還是跟他們 一起回去了。回家以後,耶穌還是跟以前一樣乖。
為什麼耶穌基督對教堂和上帝的教理這麼有興趣?你們小孩知道嗎?(我知道。)你怎麼知道?(小孩答:因為他是神子。)神子!啊!因為他是天子、神子,對 啦!對!他生出來已經有這個開悟的品質,因為他生生世世都有修行,他就是上帝的兒子。不過我再問你們一個問題,耶穌基督是神子,那你們是誰?(小孩答: 人!)你們是人啊?你認為你是誰?(小孩答:我們是修行人。)你們是修行人,那比他還好一點,你已經印心,他沒有。對了,我們是修行人,蠻不錯!
還有誰認為不一樣呢?我們是什麼人?(小孩答:上帝的兒子!)上帝的兒子,誰?誰敢講?臉露出來給我看,你是上帝的兒子嗎?祂什麼時候告訴你的?(小孩 答:大家都是上帝的兒子,出生做人就是上帝造出來的,所以是上帝的兒子,這是師父講的。)師父講的(師父與大眾笑),師父講的有什麼好處,我認為你自己悟 出來。
好,既然我們都是上帝的兒子,那為什麼你和耶穌不一樣呢?(小孩答:跟他們那個時代的品種不同。)太開悟了,沒辦法!品種不同,那我們應該投胎當猶太人 才能夠當上帝的兒子了?什麼品種不同,你剛剛不是說師父講,大家都是上帝的兒子嗎?(小孩答:他們那邊的品種跟中國的品種不一樣。)我們每個人都是神子, 都是上帝的兒子,不過有一些比較乖,有一些比較不乖。
同樣是上帝的兒子
像我們一個家庭有三四個小孩,也是同樣的父母生出來,一樣的父母,但是有的小孩很乖,有的小孩很聰明;有的小孩比較調皮,有的小孩比較笨;有的很好看, 有一些不好看;有一些又殘廢,有一些是精神不太正常。同樣的父母生出來,父母也沒有分別心,沒有決定說我生這個兒子出來一定很聰明,也不能這麼說,然後又 生另外一個小孩說:「這個小孩,我還沒有生出來,不過我已經討厭他了,一定要讓他很醜。」沒有父母會這麼想。大家都平等生出來,平等愛他們,結果有人很 醜,有人很漂亮;有人很乖,有人很調皮;有人很笨,有人很聰明。
同樣是上帝的兒子,我們都是上帝的兒子,不是耶穌基督一個而已。但是因為他已經認識他的父親,所以他可以正正當當說:「我知道我父親是誰。」我們因為跟 父母隔開,跟父親隔開,所以我們還不認識祂。事實上我們也是一樣,我們也有像耶穌基督一樣的地位,一點點也不差。就是因為他很用功想念他的父親,那個真正 的父親、天公、上帝,所以他一天到晚要求上帝顯現給他看,讓他知道父親在那裡,父親都對他怎麼樣。
因為我們不想念,我們一天到晚想念我們世界的親戚朋友,我們沒有想念我們真正的父母,我們真正的父母沒有辦法強迫我們想他們,也沒有辦法出現;我們太忙,不想看祂們。我們忙什麼?忙世界的事情,忙名利,忙做這個、做那個,忙照顧在這邊所謂的親戚朋友。
在這個故事裡面,耶穌基督沒有說:「你們是我的父母。」他真正了解他是上帝的兒子,所以他跟他父母說:「你們怎麼不知道我在我父親的家?你們應該瞭解, 我當然是在我父親的家,做我父親的事情,在我父親的家裡面。」十二歲而已,他已經有這種感覺,他已經知道他是誰,他認識那個造化的力量,他不認識無常的人 類的關係,和無常的人類的感情,他不承認無常的人類感情。耶穌基督十二歲已經認識他跟上帝真正的關係,不過他對他的父母還是很孝順,他回來還是當一個乖小 孩。
我們修行的小孩也要一樣,雖然知道世界無常,任何的親戚朋友都是因果造成的,我們真正的父母是造化,不過我們在這個世界,對親戚朋友、老師、父母,還是 要乖乖聽話、要尊重長輩、尊重父母、尊重老師,對朋友、親戚要有愛心,像耶穌基督一樣。連耶穌基督對他的父母也還要尊重,何況我們呢!他已經認識他的父親 是最高等的上帝,他還是盡好對世界的責任,何況我們還不認識上帝呢!小孩,懂嗎?懂了喔!好!那現在可以回家了。