Điều này ứng dụng cho mọi người. Đôi khi chúng ta xuống đây và Thượng Đế cho chùng ta rất nhiều "trang cụ", kể cả những những nét đẹp, sức khoẻ cường tráng, thông minh ngoại hạng, nhiều tài năng để chúng ta tự bảo vệ mình tại thế giới này, và để hoàn tất công việc trong một đường lối hoàn mỹ hơn; vì Ngài biết rằng làm việc rất khó, rất khó đóng một vai trò hoàn hảo trên sân khấu vũ trụ này.
Cho nên, chúng ta được phép đem theo mình những gì mà Thượng Đế nghĩ là thích hợp hay quý vị nghĩ là cần thiết cho công việc tại thế. Nhưng rồi, những trang cụ này, như tài năng, vẻ đẹp, sự thông minh, sức mạnh vạn năng v.v... cũng có phản ứng. Chúng sẽ cho quý vị những cảm giác rỗng tuếch; và sẽ cho quý vị những quyền uy để chinh phục mọi người và thu hút sự chú ý, tình thương, sự ngưỡng mộ, kính trọng của họ về quý vị. Nhưng điều này là tiêu điểm. Quý vị chỉ nên gây chú ý cho người khác để giúp họ giải thoát và ý thức cao hơn, không phải vì quyền lợi của quý vị, không phải để quý vị thỏa mãn sự ham thích của mình là có nhiều cô ở quanh quý vị, nhiều ông thờ lạy quý vị chỉ vì quý vị cảm thấy dễ chịu như thế.
Đó cũng là vấn đề. Mọi trang cụ đều có hai mặt. Nếu quý vị khéo dùng, nó sẽ phục vụ quý vị hữu hiệu. Nhiều người xuống đây làm một vài việc; nhưng rồi, không mấy ai trở lại, vì rất khó trở về một khi đã xuống đây. Vì thế cần có một vị Minh Sư xuống đây đồng hành với quý vị, nói cho quý vị biết "Quý vị phải làm điều đó, không làm điều này, nếu quý vị muốn trở về nhà. Quý vị phải tránh xa những cạm bẫy của thế giới này, thì quý vị sẽ sớm trở về, v.v..." Nhưng khi chúng ta xuống thế giới này, được trang bị với tất cả tài năng, sự thông minh, vẻ đẹp, sức khỏe, sự may mắn, tiền bạc, đủ thứ hết, chúng ta quá tiện nghi. Chúng ta không còn nhớ những ân điển này từ đâu đến. Chúng ta nghĩ rằng nó thuộc về cá tính, tài năng, vẻ đẹp, sự thông minh và may mắn của chúng ta mà chúng ta có tất cả những gì chúng ta có. Không phải vậy. Để đổi lấy những điều này, chúng ta phải làm việc. Chúng ta phải giúp đỡ mọi người. Chúng ta phải dùng những trang cụ của mình, những thiết bị của mình cho mục tiêu của vũ trụ. Nếu không, chúng ta sẽ rơi rớt nhiều hơn mình tưởng tượng, sau khi dùng hết những ân điển của vũ trụ.
Vì thế nhiều vị vua, hoàng hậu và tất cả, đều cảm thấy kinh hoàng. Họ đi xuống những tầng ý thức rất thấp. Khi họ còn quyền thế, họ có tất cả, mọi người quỳ lạy họ theo mọi điều ước muốn của họ. Rồi, rất khó cho họ bước ra khỏi cạm bẫy xa hoa này và cố gắng phục vụ nhân loại với quyền uy và địa vị của họ. Khi một ông vua được ban cho mọi sự giàu sang, quyền lực, khả năng và nhiều người trợ giúp này, mục tiêu là ông có thể xử dụng chúng để hữu ích cho quốc gia cũng như cho thế giới. Nhưng ông cũng có thể dùng những điều này đem lợi ích cho chính ông. Là một vị vua, ông có mọi thứ.
Vì thế chúng ta cảm thấy tự tại nhưng nguy hiểm. Chúng ta không biết cách xử dụng nó. Rất dễ cho một ông vua luôn đòi hỏi mọi thứ cho mình và chăm sóc chính mình thay vì săn sóc thần dân, vì mọi người đều thương mình hơn hết, thành thật mà nói: "Hôm nay, tôi bị nhức đầu; ngày mai tôi bị đau bụng; hay hôm nay tôi muốn điều này, ngày mai tôi muốn thứ kia. Tôi luôn luôn bận rộn với những gì 'tôi' muốn. Rồi, vì quá bận rộn với những gì 'tôi" muốn, 'tôi' hoàn toàn quên mất người khác muốn gì. Tôi không có đủ thì giờ."
Và đa số mọi người vốn tự săn sóc cho mình đã gặp nhiều trở ngại và bận rộn hoài hoài. Hãy nhìn lại nhiều người trên thế giới này. Họ làm việc một ngày tám, mười tiếng đồng hồ, để làm gì? Quý vị có nghĩ rằng họ có những lý tưởng cao thượng không? Họ làm vậy vì lợi ích của nhân loại không? Điều đó là thứ yếu. Đó là hậu quả. Tất cả trường học đều dạy người ta:"quý vị phải tốt nghiệp với một số điểm cao để có được một công việc tốt, một căn nhà, vợ đẹp và con ngoan; rồi vợ con quý vị sẽ được điều này điều nọ". Đó là động cơ mà đa số nhà trường đã nhồi vào sọ các học trò. Cho nên, chúng lớn lên với ý tưởng này và sau đó chúng làm mọi việc cũng chỉ để làm tròn mục tiêu đó. Quả thật là như vậy.
Không có nhiều việc phải làm, không nhiều để chúng ta cống hiến cho thế giới. Tôi không nói là mọi người đều như vậy. Chỉ một số đông thôi, và đa số là một con số đáng sợ. Cho nên những gì chúng ta nói, chỉ vì sự sinh tồn. Những gì chúng ta làm cũng chỉ vì miếng ăn và sự tiện nghi. Những công việc quý vị có chung qui là như thế. Hãy nhớ kiểm soát lấy chính mình. Không phải là quý vị phải làm mọi việc, đi khắp nơi và làm đủ thứ, nhưng hãy nghĩ tới điều này. Hãy biến thời giờ thành cao quý hơn, cuộc sống thanh cao hơn, để quý vị biết mình thực sự cao cả. Chỉ có thế thôi.
Quý vị thực sự là từ một giòng giống cao thượng, từ trên trời. Điều đó nên là sự tự mãn của quý vị, không phải của ai khác hơn. Quý vị không cần lời khen tặng hay trách cứ vì chỉ chúng ta biết là mình xứng đáng. Không ai có thể đọc được ý nghĩ của mình. Một vài người có thể đọc được, nhưng chỉ ở một vài khía cạnh mà thôi, và khi chúng ta ở trong lãnh vực của họ. Khi chúng ta một mình trong bóng đêm, không ai biết cả. Không có huệ nhãn của một vị thấu thị nào bỏ công đọc ý nghĩ của mọi người khác trên trái đất này và tự gánh lấy mọi rác rưới nặng nề, với những tư tưởng động loạn của người khác ở bên trong. Cho nên chúng ta là một sự bí mật và chúng ta muốn giữ điều bí mật này như vậy. Đồng thời, chúng ta có một màn trình diễn thật vĩ đại cho thế giới này. Quý vị đã coi phim "The Mask" (Mặt Nạ) chưa? Chúng ta là thế đó. Nhiều người thích như vậy. Chúng ta đeo "mặt nạ" vào; và trong một hoàn cảnh khác, một chiếc mặt nạ khác. Rồi, tôi nghĩ sẽ có lúc chúng ta phải ngồi xuống hay nằm xuống và quay vào bên trong để kiểm thảo những góc cạnh tăm tối của mình; nhìn xem ở đó có gì. Đó là phương cách tốt nhất để chúng ta có thể phát triển chính mình. Nếu không, không cần biết tôi nói bao lâu, không cần biết có bao nhiêu tấm gương tôi đã làm cho quý vị, không cần biết tôi đã giải thích với quý vị nhiều chừng nào, bao nhiêu hành động tôi đã đem tới để quý vị học hỏi, quý vị sẽ không biết gì hết; vì việc đầu tiên là hãy thành thật với chính mình trước đã.
Quý vị biết mình muốn gì, quý vị biết hàng ngày quý vị làm gì, không phải người khác biết. Chúng ta phải nhìn xem mình có sống một cuộc sống xứng đáng hay không, với mọi thứ ăn uống mà chúng ta đã tiêu xài của thế giới này hàng ngày. Nếu quý vị nói "Tôi làm việc, tôi kiếm tiền" cũng đúng. Nhưng hồi nào? Quý vị làm việc từ lúc nào? Và công việc quý vị làm nó có thực sự đủ để trang trải mọi thứ không? Còn 20 năm trước thì sao, khi mà quý vị xài rất nhiều giấy bút của nhà trường, không làm bài tập, thi cử gian lận; hay ném giấy vào thầy cô rồi vòng tay ra sau lưng, ngồi như một học trò ngoan, một học trò giỏi? Thí dụ như thế đó.
20 năm trước, chúng ta đã không làm gì cho thế giới. Chúng ta chỉ hiện hữu. Chúng ta đòi hỏi cha mẹ, thầy cô, bạn bè, thân thuộc và mọi người khác. Rồi, có thể 40 hay 20 năm cuối của cuộc đời, chúng ta không thể làm gì nhiều được. 60 năm, quý vị chấm dứt cuộc đời. Hay 65 năm, còn tùy, hử? Chúng ta có rất nhiều thì giờ nhàn rỗi trước và sau thời gian làm việc. Trong lúc nhàn rỗi này, chúng ta không làm gì nhiều cho thế giới, và trong thời gian làm việc, chúng ta cũng không làm nhiều. Để mưu sinh, đó là dộng cơ duy nhất để làm việc.
Lẽ dĩ nhiên, có vài người họ cũng làm việc cho thế giới, nghiên cứu và đại khái vậy. Những tư tưởng của họ thực sự phục vụ thế giới và họ không hưởng quá nhiều lợi lộc về công việc này. Đôi khi họ cũng có; các khoa học gia thương mại. Chúng ta có họ ở khắp nơi. Nếu họ không thương mại hóa những phát minh của họ, thì người khác sẽ nhảy vào và thương mại hóa chúng cho họ; rồi kiếm được nhiều tiền. Động cơ ở khắp nơi là tiền, để trở nên giàu có và nổi danh. Vì thế nhiều khoa học gia có thể cống hiến phát minh của họ cho thế giới.
Thí dụ, nếu quý vị rất nổi tiếng, hay quý vị sáng chế ra được điều gì thực sự hữu ích cho nhân loại nhưng phát minh của quý vị sẽ gây hại cho những tay buôn khác như Tesla Nicholas, những gì ông sáng chế ra, ngày nay đã có vài người dùng, nhưng khi ông còn sống, đã bị từ chối và còn bị kết tội. Cho nên ông phải ẩn cư, cố gắng trong khả năng của mình và trong một ngân khoản nhỏ bé. Vì thế tư tưởng của ông không được hoàn toàn bộc lộ. Nếu nó hoàn toàn, các công ty sẽ phải khai phá sản. Cho nên họ tìm một cách khác để tránh xa ông, trong một phương cách khác.
Đôi khi chúng ta than trách Thượng Đế khiến cho cuộc sống của chúng ta ở đây cơ cực: "không có những tiện nghi và hóa đơn điện thì cao quá", đại khái vậy; "và tại sao Thượng Đế không gởi vài thiên tài xuống và giúp đỡ chúng ta". Khi Ngài gởi người tới, chúng ta lạm dụng quyền năng của họ, khiến họ thêm cơ cực, hay làm hư tài sản, tài năng của họ, đại khái vậy. Cho nên rất khó.
Chúa Giê Su xuống đây, người ta giết Ngài. Phật xuống đây, nhiều người phỉ báng Ngài. Cũng khó cho Ngài làm việc. Cho nên, chúng ta đừng trách cứ Ngài nữa; chúng ta phải làm một điều gì trong quyền lực của mình để theo kịp đà tiến hóa của nhân loại, kể cả chính mình. Nếu không, tôi còn gì để nói với quý vị đây? Utilize Your Talent To Fulfill The Mission Of This Life
Spoken By SMCH
At Group Meditation, Los Angeles, CA (USA)
March 13, 1996 (Originally In English)
It applies to everyone. Sometimes we come down here and God gives us a lot of " Equipment " , including good looks, robust health, super intelligence, many talents in order for us to protect ourselves in this world, and to have the work done in a more comfortable way; because Hes knows it's very difficult to work, very difficult to play a perfect role on this stage of the universe.
So, we are allowed to take with us whatever God thinks is fit, or you think you need, for the work of this world. But then, these instruments, like talents, good looks, intelligence, super strength, etcetera, also have side-effects. They will give you vain feelings; and will give you the power to conquer people and draw their attention, love, admiration, respect, for yourself. But, this is the point. You should draw people only so that you can help them to liberation and higher consciousness, not for your own benefit. Not so that you satisfy your own desire of having more women around you, more men to worship you just because you feel good like that.
That is a problem, too. Every instrument has two sides. If you use it well, it will serve you well. Many people come down here to do some work; but then, not many return, because it's very difficult to return once we come down. That's why there is a need for an enlightened teacher to come down to accompany you, telling you, " You must not do that, must not do this, if you want to go back home. You must refrain from many of the traps in this world, then you can go back quickly, etcetera, etcetera. "
But then, when we come to this world equipped with all the talents, intelligence, good looks, health, luck, money, everything, we're too comfortable. We do not remember where the blessings come from. We think it's due to our own personality, our talent, our good looks, our intelligence, our luck, that we have all what we have. It's not true. In exchange for this, we have to do work. We must help people. We must use our instrument, our apparatus for the universal purpose. Otherwise, we will fall more than we can ever imagine, after using up the universal blessings.
That's why many kings, queens, and all that, they fell miserably. They go to very low levels of consciousness. Once they are in power, they have everything, everyone bows to them -- to their every wish. Then, it's very difficult for them to come out of this luxurious trap and try to serve humankind with their power and position. When the king is endowed with all this wealth, power, ability and many helpers, the purpose is that he can use these to benefit his country as well as the world. But, he can also use these to benefit himself. As a king, he has everything.
That's why we have free will, but it's dangerous. We don't know how to use it. It's very easy for a king to always demand things for himself and to try to take care of himself instead of taking care of his subjects, because everyone loves themselves the most, to be honest: " Today, I have a headache, tomorrow I have a toothache; or today I want this, tomorrow I want that. I'm always occupied with what 'I' want. Then, because I am too occupied with what 'I' want, 'I' inevitably forget what everyone else wants. I don't have enough time. "
And, most of the people who take care of themselves already have a lot of trouble and are occupied most of their time. Look at most people in the world. They're working about ten hours a day, to do what? Do you think all of them have a high, noble ideal? They do that for the benefit of mankind? That's secondary. That is the side-effect. All the schools are teaching people: " You have to graduate with good points, so that you can have a good job, a house, a beautiful wife and beautiful children; then your children and your wife can have this, that and the other. "
That's the motive that most schools brainwash into the students' minds. So, they grow up with it, and then they do everything just to fulfill that purpose. It's honestly so. There's not much to be done, not much really that we offer to the world. I don't say everyone is like that. Just the majority, and the majority is a frightening figure. So whatever we say, it comes just to survival. Whatever we do, it comes just to food and comfort. Whatever job you take, it boils down to that.
Remember, check yourself. It's not that you have to do everything, go anywhere, and do anything, but think about it. Make a more noble time, pure life, so that you know you're truly noble. That's all.
You really came from a noble heritage, from heaven. That should be your self- satisfaction, no one else's. You don't need praise and blame because only we know what we are worth. No one can really read our minds. Some people can, but to a certain extent only, and when we are in their vicinity only. When we are alone in our dark night, no one knows. No clairvoyant bothers to look into everyone else's mind on this Earth and burden himself with all the garbage, with the people's turbulent thinking inside. So, we are a secret entity, and we'd like to keep it that way. Meanwhile, we have a big show for the world.
You saw the film called " The Mask " ? That's what we are. Most people are like that. We put on a " Mask " ; and in a different situation, a different mask. Then, I think there will be the time when we must sit or lie down and inwardly check our own dark corners; see what is there. That's the best way we can improve ourselves. Otherwise, no matter how long I speak, no matter how many examples I make for you, no matter how much I explain, no matter how many actions I bring up so that you can learn, you won't. Because, the first thing is to be honest to yourself.
You know what you want, you know what you do everyday, not everyone else knows. We have to see whether we live a life worthy of it, with all this food and drink that we cost the world everyday. If you say, " I work, I earn my money, " it's true too. But, when? Since when did you work? And, the work you do, is that really enough to cover everything? How about the twenty years before, when you cost a lot of paper and pens doodling in school, not doing homework; cheating on the exams; or throwing paper at teachers and putting your hands behind your back and sitting there like a solemn student, a good one? For example like that.
The twenty years before, we did nothing for the world. We just existed. We made demands on our parents, teachers, friends, relatives and anyone. Then, maybe the forty or twenty years of the last period of our life, we cannot do much. Sixty years, you're finished. Or sixty-five, depends, huh? We have a lot of free time before and after the working period. In this free time, we don't do much for the world, and during the working time, we don't do much either. To earn our living, that's the only motive for working.
Of course, there are some people who do work for the world -- research and things like that. Their idea is just to serve the world really, and they don't profit too much out of it. Sometimes, they do -- the commercialized scientists. We have them everywhere. If they don't commercialize their inventions, then other people would come in and commercialize them for them; then have a lot of money out of it. The motive everywhere is money, to become rich and famous. That's why not many scientists can offer their inventions to the world.
For example, if you are very famous, or you invent something which is really beneficial to humankind but by your invention you will harm many other businessmen -- like Tesla Nicholas, the things he invented some people use them today, but when he was alive, he was rejected, almost prosecuted. So he had to live in hiding; tried to do his best in his own capacity and on minimal finances. That's why his ideas have not been realized fully. If they were realized fully, many companies would have declared bankruptcy. So they found a way to do away with him, in a different way.
Sometimes we blame God for making our life miserable here: " No conveniences and electricity bills are too high, " things like that; " And why doesn't God send some genius and help us. " When Hes send some we abuse their power, make them miserable, or damage their property, talents, things like that. So very difficult.
Jesus came down, people killed Him. Buddha came down, many people slandered Him. It was difficult for Him to work too. So we don't blame God anymore; we must do something in our power to help speed up humankind's evolution, including our own. Otherwise, what else can I tell you?
善用天賦完成此生使命
每 個人都一樣,我們下來這個世界時,有時上帝會給我們很多工具,包括美貌、強健的體魄、超人的聰明、多才多藝等等,為了讓我們在這個世界能保護自己,能更舒 適的完成工作。因為上帝知道在這個世界工作很困難,在這個宇宙的舞台扮演一個完美的角色很難,所以上帝允許我們帶著祂認為適合,或者我們自己認為在這個世 界工作時會需要的東西。
然而這些工具,比方說才華、美貌、聰明、超強的體力等等也有副作用,因為它會讓你產生虛榮心,使你有力量征服別人,吸引他們的注意力、愛、仰慕和尊敬等 等。但問題也在這裡!應該為了幫助人們解脫,提高靈識等級才去吸引人,不能為了自己的利益,不能為了滿足自己的欲望,好讓更多的女人在身邊、更多的男人崇 拜你,只因為你喜歡,這樣也有問題!所以每一種工具都有兩面,善用它,它就可以幫助你。
很多人是為了任務而下來這個世界,但是回去的人不多,因為一下來以後要回去很難,所以才需要明師下來陪伴我們,告訴你:「你不能做這個,不能做那個。如 果你想回去的話,你必須謹防這世界上的許多陷阱,才能快快回去……等等。」但是我們帶著才華、聰明、美貌、健康、好運、金錢來到這個世界後,我們會太舒 服,而忘記這些加持力是從哪裡來的,會以為是由於自己的個性、才華、美貌、聰明、運氣,才擁有這種種的一切。事實並非這樣,這是有條件的!
我們必須工作、必須幫助人們,為了整個宇宙而運用這些工具、裝備,否則用完了這些宇宙的加持力之後,會跌得很重,超乎我們的想像。所以很多國王、皇后之 流死後都掉到很痛苦的境界,降到很低的靈識等級,因為他們活著時擁有權力、擁有一切,每個人都跟他們頂禮,都對他們唯唯諾諾,所以他們很難跳出這個奢侈的 陷阱,用他們的地位跟權力去服務大眾。國王所以會被賦予那麼多財富、權力、能力和助手,目的是要他用來造福國家和世界,不過他也可以用來利益自己。身為國 王,可以要什麼有什麼。
所以我們有自由意志也很危險,因為不知道怎麼用。對一位國王而言,很容易就可以作威作福,而不是為了照顧人民,因為坦白說,每個人都是最愛自己的:「今 天我頭痛,明天我牙痛;或是今天我要這個,明天我要那個……。」心裡想的總是「我」想要的,既然心裡滿滿自己的欲望,當然就會忘了別人的需要,因為沒那麼 多時間。大部分人光是照顧自己就已經夠麻煩了,就已經用掉了大半時間。
看看世界上大多數人,每天都要工作十個小時以上,做些什麼?你認為他們都有高雅的理想,為了人類的利益而奮鬥嗎?那是擺在第二的,順便而已。學校裡面, 不是都教學生要有好成績,畢業以後才能找到好工作,然後買得起好房子,娶位漂亮太太,有很可愛的小孩,然後你才能什麼都供給太太和小孩,這是學校灌輸給學 生的,小孩子就是這樣被教育長大,然後想盡辦法實現這個目的,的確是這樣子!我們為世界做的真的不多,沒有給什麼。
我不是說每個人都是這樣,只是大多數人都是這樣,而大多數就是一個很嚇人的數目。口口聲聲都是為了生存,一舉一動都是為了食物和物質的舒適,做什麼工作 都是為了這個目的。所以,要記住,好好自我檢討!不是叫你要什麼都做,到處亂跑到處亂做。你們要好好的思考一下,過比較高雅的日子、單純的生活,證明給自 己看你是真的高雅,真的來自天堂高雅的傳承,就是這樣而已,而這些欣喜、滿足應該是你自己的,而不是別人。你不需要別人的讚美或責難,因為只有自己知道值 不值得,沒有人可以真正知道你的心思,有些人可以,不過只能到某一個程度而已,而且要在你附近才可以。午夜夢迴時只有你自己心裡明白,沒有別人知道。沒有 什麼他心通的人會去管別人在想什麼,沒事去把別人內邊亂七八糟的垃圾往自己身上倒。
我們每個人都是一個祕密的個體,我們喜歡保持這樣,不過同時我們也在世界演一場大戲。你們看過「面具」這部電影嗎?對的!我們就是那個樣子。大部分的人 像那樣,在不同的場合戴上不同的面具。不過此外也要找時間坐下來或躺下來,向內檢查一下自己暗暗的角落,看看還有什麼,這是我們改進自己最好的方式,否則 不管我講多久,給你們做多少榜樣,向你們解釋多少,有多少身教,你們都學不會的。
因為首先,你們要對自己誠實,你自己知道自己的欲望,自己每天都做了什麼,別人並不知道。我們必須檢查自己是不是值得每天花費世上這麼多吃的、喝的,如 果你說這是你工作賺錢得來的,這也沒錯,不過你們是從什麼時候才開始會工作賺錢的?還有你們的工作足夠償付這一切嗎?從小到大的那二十年呢?浪費一大堆紙 啊、筆啊的,在學校混,不做功課,比方說這樣。考試時作弊,或是向老師丟紙條,然後把手放在後面,坐在那邊,裝得一本正經好學生的樣子,比方說這樣。出生 以後二十年,我們沒給世界什麼,我們只是活著,向父母、老師、朋友、親戚等等,要求這、要求那的。然後人生最後的四十年或二十年,我們也不能做什麼了,不 是嗎?六十、六十五歲就死了,因人而異。
在能工作之前後,我們有一大段空檔。在這段空檔,我們沒為世界做什麼,而在能工作的那段期間也做得不多,工作的動機只是為了討生活,這是唯一的動機。當 然有人工作是為了世界,比方說做研究等等,他們的理想純粹是為了服務世界,沒有什麼利益可圖;有時候有,那些商業化的科學家,每個地方都有,如果他們不將 自己的發明商業化,也會有人來幫他們商業化,然後那些人就會賺大錢,所以動機還是為了錢、為了名利。因此有很多科學家才無法把發明公諸於世,比方說你很出 名,或者發明什麼對人類很有益的東西,不過你的發明會傷害到很多商人,像泰斯拉‧尼古拉斯,他的發明今天有些人在用,不過他在世的時候,卻被人家所排斥, 差點被迫害,為此他必須躲躲藏藏,以自己僅有的錢,盡自己能力把本分做到最好,所以到最後他的構想並沒有完全實現,因為要是實現的話,很多公司會倒閉,不 能再賺錢,所以那些人想盡辦法要除掉他。
所以,有時候我們抱怨上帝,讓我們在這裡的生活這麼苦,物質不方便,付不起電費帳單等等,還有上帝為什麼不送一些天才下來幫助我們?但是祂送下來的時 候,我們卻打他、濫用他的力量、陷他於痛苦、破壞他的財產或才華等等。所以很困難!耶穌基督下來,被大眾殺害;佛陀下來,大家也是誹謗祂,讓祂很難工作。 所以我們不要再責怪上帝,而必須盡我們的能力做點事,幫助人類趕快進化,包括我們自己也要進化,不然的話我跟你們說什麼都沒用。
Đó cũng là vấn đề. Mọi trang cụ đều có hai mặt. Nếu quý vị khéo dùng, nó sẽ phục vụ quý vị hữu hiệu. Nhiều người xuống đây làm một vài việc; nhưng rồi, không mấy ai trở lại, vì rất khó trở về một khi đã xuống đây. Vì thế cần có một vị Minh Sư xuống đây đồng hành với quý vị, nói cho quý vị biết "Quý vị phải làm điều đó, không làm điều này, nếu quý vị muốn trở về nhà. Quý vị phải tránh xa những cạm bẫy của thế giới này, thì quý vị sẽ sớm trở về, v.v..." Nhưng khi chúng ta xuống thế giới này, được trang bị với tất cả tài năng, sự thông minh, vẻ đẹp, sức khỏe, sự may mắn, tiền bạc, đủ thứ hết, chúng ta quá tiện nghi. Chúng ta không còn nhớ những ân điển này từ đâu đến. Chúng ta nghĩ rằng nó thuộc về cá tính, tài năng, vẻ đẹp, sự thông minh và may mắn của chúng ta mà chúng ta có tất cả những gì chúng ta có. Không phải vậy. Để đổi lấy những điều này, chúng ta phải làm việc. Chúng ta phải giúp đỡ mọi người. Chúng ta phải dùng những trang cụ của mình, những thiết bị của mình cho mục tiêu của vũ trụ. Nếu không, chúng ta sẽ rơi rớt nhiều hơn mình tưởng tượng, sau khi dùng hết những ân điển của vũ trụ.
Vì thế nhiều vị vua, hoàng hậu và tất cả, đều cảm thấy kinh hoàng. Họ đi xuống những tầng ý thức rất thấp. Khi họ còn quyền thế, họ có tất cả, mọi người quỳ lạy họ theo mọi điều ước muốn của họ. Rồi, rất khó cho họ bước ra khỏi cạm bẫy xa hoa này và cố gắng phục vụ nhân loại với quyền uy và địa vị của họ. Khi một ông vua được ban cho mọi sự giàu sang, quyền lực, khả năng và nhiều người trợ giúp này, mục tiêu là ông có thể xử dụng chúng để hữu ích cho quốc gia cũng như cho thế giới. Nhưng ông cũng có thể dùng những điều này đem lợi ích cho chính ông. Là một vị vua, ông có mọi thứ.
Vì thế chúng ta cảm thấy tự tại nhưng nguy hiểm. Chúng ta không biết cách xử dụng nó. Rất dễ cho một ông vua luôn đòi hỏi mọi thứ cho mình và chăm sóc chính mình thay vì săn sóc thần dân, vì mọi người đều thương mình hơn hết, thành thật mà nói: "Hôm nay, tôi bị nhức đầu; ngày mai tôi bị đau bụng; hay hôm nay tôi muốn điều này, ngày mai tôi muốn thứ kia. Tôi luôn luôn bận rộn với những gì 'tôi' muốn. Rồi, vì quá bận rộn với những gì 'tôi" muốn, 'tôi' hoàn toàn quên mất người khác muốn gì. Tôi không có đủ thì giờ."
Và đa số mọi người vốn tự săn sóc cho mình đã gặp nhiều trở ngại và bận rộn hoài hoài. Hãy nhìn lại nhiều người trên thế giới này. Họ làm việc một ngày tám, mười tiếng đồng hồ, để làm gì? Quý vị có nghĩ rằng họ có những lý tưởng cao thượng không? Họ làm vậy vì lợi ích của nhân loại không? Điều đó là thứ yếu. Đó là hậu quả. Tất cả trường học đều dạy người ta:"quý vị phải tốt nghiệp với một số điểm cao để có được một công việc tốt, một căn nhà, vợ đẹp và con ngoan; rồi vợ con quý vị sẽ được điều này điều nọ". Đó là động cơ mà đa số nhà trường đã nhồi vào sọ các học trò. Cho nên, chúng lớn lên với ý tưởng này và sau đó chúng làm mọi việc cũng chỉ để làm tròn mục tiêu đó. Quả thật là như vậy.
Không có nhiều việc phải làm, không nhiều để chúng ta cống hiến cho thế giới. Tôi không nói là mọi người đều như vậy. Chỉ một số đông thôi, và đa số là một con số đáng sợ. Cho nên những gì chúng ta nói, chỉ vì sự sinh tồn. Những gì chúng ta làm cũng chỉ vì miếng ăn và sự tiện nghi. Những công việc quý vị có chung qui là như thế. Hãy nhớ kiểm soát lấy chính mình. Không phải là quý vị phải làm mọi việc, đi khắp nơi và làm đủ thứ, nhưng hãy nghĩ tới điều này. Hãy biến thời giờ thành cao quý hơn, cuộc sống thanh cao hơn, để quý vị biết mình thực sự cao cả. Chỉ có thế thôi.
Quý vị thực sự là từ một giòng giống cao thượng, từ trên trời. Điều đó nên là sự tự mãn của quý vị, không phải của ai khác hơn. Quý vị không cần lời khen tặng hay trách cứ vì chỉ chúng ta biết là mình xứng đáng. Không ai có thể đọc được ý nghĩ của mình. Một vài người có thể đọc được, nhưng chỉ ở một vài khía cạnh mà thôi, và khi chúng ta ở trong lãnh vực của họ. Khi chúng ta một mình trong bóng đêm, không ai biết cả. Không có huệ nhãn của một vị thấu thị nào bỏ công đọc ý nghĩ của mọi người khác trên trái đất này và tự gánh lấy mọi rác rưới nặng nề, với những tư tưởng động loạn của người khác ở bên trong. Cho nên chúng ta là một sự bí mật và chúng ta muốn giữ điều bí mật này như vậy. Đồng thời, chúng ta có một màn trình diễn thật vĩ đại cho thế giới này. Quý vị đã coi phim "The Mask" (Mặt Nạ) chưa? Chúng ta là thế đó. Nhiều người thích như vậy. Chúng ta đeo "mặt nạ" vào; và trong một hoàn cảnh khác, một chiếc mặt nạ khác. Rồi, tôi nghĩ sẽ có lúc chúng ta phải ngồi xuống hay nằm xuống và quay vào bên trong để kiểm thảo những góc cạnh tăm tối của mình; nhìn xem ở đó có gì. Đó là phương cách tốt nhất để chúng ta có thể phát triển chính mình. Nếu không, không cần biết tôi nói bao lâu, không cần biết có bao nhiêu tấm gương tôi đã làm cho quý vị, không cần biết tôi đã giải thích với quý vị nhiều chừng nào, bao nhiêu hành động tôi đã đem tới để quý vị học hỏi, quý vị sẽ không biết gì hết; vì việc đầu tiên là hãy thành thật với chính mình trước đã.
Quý vị biết mình muốn gì, quý vị biết hàng ngày quý vị làm gì, không phải người khác biết. Chúng ta phải nhìn xem mình có sống một cuộc sống xứng đáng hay không, với mọi thứ ăn uống mà chúng ta đã tiêu xài của thế giới này hàng ngày. Nếu quý vị nói "Tôi làm việc, tôi kiếm tiền" cũng đúng. Nhưng hồi nào? Quý vị làm việc từ lúc nào? Và công việc quý vị làm nó có thực sự đủ để trang trải mọi thứ không? Còn 20 năm trước thì sao, khi mà quý vị xài rất nhiều giấy bút của nhà trường, không làm bài tập, thi cử gian lận; hay ném giấy vào thầy cô rồi vòng tay ra sau lưng, ngồi như một học trò ngoan, một học trò giỏi? Thí dụ như thế đó.
20 năm trước, chúng ta đã không làm gì cho thế giới. Chúng ta chỉ hiện hữu. Chúng ta đòi hỏi cha mẹ, thầy cô, bạn bè, thân thuộc và mọi người khác. Rồi, có thể 40 hay 20 năm cuối của cuộc đời, chúng ta không thể làm gì nhiều được. 60 năm, quý vị chấm dứt cuộc đời. Hay 65 năm, còn tùy, hử? Chúng ta có rất nhiều thì giờ nhàn rỗi trước và sau thời gian làm việc. Trong lúc nhàn rỗi này, chúng ta không làm gì nhiều cho thế giới, và trong thời gian làm việc, chúng ta cũng không làm nhiều. Để mưu sinh, đó là dộng cơ duy nhất để làm việc.
Lẽ dĩ nhiên, có vài người họ cũng làm việc cho thế giới, nghiên cứu và đại khái vậy. Những tư tưởng của họ thực sự phục vụ thế giới và họ không hưởng quá nhiều lợi lộc về công việc này. Đôi khi họ cũng có; các khoa học gia thương mại. Chúng ta có họ ở khắp nơi. Nếu họ không thương mại hóa những phát minh của họ, thì người khác sẽ nhảy vào và thương mại hóa chúng cho họ; rồi kiếm được nhiều tiền. Động cơ ở khắp nơi là tiền, để trở nên giàu có và nổi danh. Vì thế nhiều khoa học gia có thể cống hiến phát minh của họ cho thế giới.
Thí dụ, nếu quý vị rất nổi tiếng, hay quý vị sáng chế ra được điều gì thực sự hữu ích cho nhân loại nhưng phát minh của quý vị sẽ gây hại cho những tay buôn khác như Tesla Nicholas, những gì ông sáng chế ra, ngày nay đã có vài người dùng, nhưng khi ông còn sống, đã bị từ chối và còn bị kết tội. Cho nên ông phải ẩn cư, cố gắng trong khả năng của mình và trong một ngân khoản nhỏ bé. Vì thế tư tưởng của ông không được hoàn toàn bộc lộ. Nếu nó hoàn toàn, các công ty sẽ phải khai phá sản. Cho nên họ tìm một cách khác để tránh xa ông, trong một phương cách khác.
Đôi khi chúng ta than trách Thượng Đế khiến cho cuộc sống của chúng ta ở đây cơ cực: "không có những tiện nghi và hóa đơn điện thì cao quá", đại khái vậy; "và tại sao Thượng Đế không gởi vài thiên tài xuống và giúp đỡ chúng ta". Khi Ngài gởi người tới, chúng ta lạm dụng quyền năng của họ, khiến họ thêm cơ cực, hay làm hư tài sản, tài năng của họ, đại khái vậy. Cho nên rất khó.
Chúa Giê Su xuống đây, người ta giết Ngài. Phật xuống đây, nhiều người phỉ báng Ngài. Cũng khó cho Ngài làm việc. Cho nên, chúng ta đừng trách cứ Ngài nữa; chúng ta phải làm một điều gì trong quyền lực của mình để theo kịp đà tiến hóa của nhân loại, kể cả chính mình. Nếu không, tôi còn gì để nói với quý vị đây? Utilize Your Talent To Fulfill The Mission Of This Life
Spoken By SMCH
At Group Meditation, Los Angeles, CA (USA)
March 13, 1996 (Originally In English)
It applies to everyone. Sometimes we come down here and God gives us a lot of " Equipment " , including good looks, robust health, super intelligence, many talents in order for us to protect ourselves in this world, and to have the work done in a more comfortable way; because Hes knows it's very difficult to work, very difficult to play a perfect role on this stage of the universe.
So, we are allowed to take with us whatever God thinks is fit, or you think you need, for the work of this world. But then, these instruments, like talents, good looks, intelligence, super strength, etcetera, also have side-effects. They will give you vain feelings; and will give you the power to conquer people and draw their attention, love, admiration, respect, for yourself. But, this is the point. You should draw people only so that you can help them to liberation and higher consciousness, not for your own benefit. Not so that you satisfy your own desire of having more women around you, more men to worship you just because you feel good like that.
That is a problem, too. Every instrument has two sides. If you use it well, it will serve you well. Many people come down here to do some work; but then, not many return, because it's very difficult to return once we come down. That's why there is a need for an enlightened teacher to come down to accompany you, telling you, " You must not do that, must not do this, if you want to go back home. You must refrain from many of the traps in this world, then you can go back quickly, etcetera, etcetera. "
But then, when we come to this world equipped with all the talents, intelligence, good looks, health, luck, money, everything, we're too comfortable. We do not remember where the blessings come from. We think it's due to our own personality, our talent, our good looks, our intelligence, our luck, that we have all what we have. It's not true. In exchange for this, we have to do work. We must help people. We must use our instrument, our apparatus for the universal purpose. Otherwise, we will fall more than we can ever imagine, after using up the universal blessings.
That's why many kings, queens, and all that, they fell miserably. They go to very low levels of consciousness. Once they are in power, they have everything, everyone bows to them -- to their every wish. Then, it's very difficult for them to come out of this luxurious trap and try to serve humankind with their power and position. When the king is endowed with all this wealth, power, ability and many helpers, the purpose is that he can use these to benefit his country as well as the world. But, he can also use these to benefit himself. As a king, he has everything.
That's why we have free will, but it's dangerous. We don't know how to use it. It's very easy for a king to always demand things for himself and to try to take care of himself instead of taking care of his subjects, because everyone loves themselves the most, to be honest: " Today, I have a headache, tomorrow I have a toothache; or today I want this, tomorrow I want that. I'm always occupied with what 'I' want. Then, because I am too occupied with what 'I' want, 'I' inevitably forget what everyone else wants. I don't have enough time. "
And, most of the people who take care of themselves already have a lot of trouble and are occupied most of their time. Look at most people in the world. They're working about ten hours a day, to do what? Do you think all of them have a high, noble ideal? They do that for the benefit of mankind? That's secondary. That is the side-effect. All the schools are teaching people: " You have to graduate with good points, so that you can have a good job, a house, a beautiful wife and beautiful children; then your children and your wife can have this, that and the other. "
That's the motive that most schools brainwash into the students' minds. So, they grow up with it, and then they do everything just to fulfill that purpose. It's honestly so. There's not much to be done, not much really that we offer to the world. I don't say everyone is like that. Just the majority, and the majority is a frightening figure. So whatever we say, it comes just to survival. Whatever we do, it comes just to food and comfort. Whatever job you take, it boils down to that.
Remember, check yourself. It's not that you have to do everything, go anywhere, and do anything, but think about it. Make a more noble time, pure life, so that you know you're truly noble. That's all.
You really came from a noble heritage, from heaven. That should be your self- satisfaction, no one else's. You don't need praise and blame because only we know what we are worth. No one can really read our minds. Some people can, but to a certain extent only, and when we are in their vicinity only. When we are alone in our dark night, no one knows. No clairvoyant bothers to look into everyone else's mind on this Earth and burden himself with all the garbage, with the people's turbulent thinking inside. So, we are a secret entity, and we'd like to keep it that way. Meanwhile, we have a big show for the world.
You saw the film called " The Mask " ? That's what we are. Most people are like that. We put on a " Mask " ; and in a different situation, a different mask. Then, I think there will be the time when we must sit or lie down and inwardly check our own dark corners; see what is there. That's the best way we can improve ourselves. Otherwise, no matter how long I speak, no matter how many examples I make for you, no matter how much I explain, no matter how many actions I bring up so that you can learn, you won't. Because, the first thing is to be honest to yourself.
You know what you want, you know what you do everyday, not everyone else knows. We have to see whether we live a life worthy of it, with all this food and drink that we cost the world everyday. If you say, " I work, I earn my money, " it's true too. But, when? Since when did you work? And, the work you do, is that really enough to cover everything? How about the twenty years before, when you cost a lot of paper and pens doodling in school, not doing homework; cheating on the exams; or throwing paper at teachers and putting your hands behind your back and sitting there like a solemn student, a good one? For example like that.
The twenty years before, we did nothing for the world. We just existed. We made demands on our parents, teachers, friends, relatives and anyone. Then, maybe the forty or twenty years of the last period of our life, we cannot do much. Sixty years, you're finished. Or sixty-five, depends, huh? We have a lot of free time before and after the working period. In this free time, we don't do much for the world, and during the working time, we don't do much either. To earn our living, that's the only motive for working.
Of course, there are some people who do work for the world -- research and things like that. Their idea is just to serve the world really, and they don't profit too much out of it. Sometimes, they do -- the commercialized scientists. We have them everywhere. If they don't commercialize their inventions, then other people would come in and commercialize them for them; then have a lot of money out of it. The motive everywhere is money, to become rich and famous. That's why not many scientists can offer their inventions to the world.
For example, if you are very famous, or you invent something which is really beneficial to humankind but by your invention you will harm many other businessmen -- like Tesla Nicholas, the things he invented some people use them today, but when he was alive, he was rejected, almost prosecuted. So he had to live in hiding; tried to do his best in his own capacity and on minimal finances. That's why his ideas have not been realized fully. If they were realized fully, many companies would have declared bankruptcy. So they found a way to do away with him, in a different way.
Sometimes we blame God for making our life miserable here: " No conveniences and electricity bills are too high, " things like that; " And why doesn't God send some genius and help us. " When Hes send some we abuse their power, make them miserable, or damage their property, talents, things like that. So very difficult.
Jesus came down, people killed Him. Buddha came down, many people slandered Him. It was difficult for Him to work too. So we don't blame God anymore; we must do something in our power to help speed up humankind's evolution, including our own. Otherwise, what else can I tell you?
善用天賦完成此生使命
每 個人都一樣,我們下來這個世界時,有時上帝會給我們很多工具,包括美貌、強健的體魄、超人的聰明、多才多藝等等,為了讓我們在這個世界能保護自己,能更舒 適的完成工作。因為上帝知道在這個世界工作很困難,在這個宇宙的舞台扮演一個完美的角色很難,所以上帝允許我們帶著祂認為適合,或者我們自己認為在這個世 界工作時會需要的東西。
然而這些工具,比方說才華、美貌、聰明、超強的體力等等也有副作用,因為它會讓你產生虛榮心,使你有力量征服別人,吸引他們的注意力、愛、仰慕和尊敬等 等。但問題也在這裡!應該為了幫助人們解脫,提高靈識等級才去吸引人,不能為了自己的利益,不能為了滿足自己的欲望,好讓更多的女人在身邊、更多的男人崇 拜你,只因為你喜歡,這樣也有問題!所以每一種工具都有兩面,善用它,它就可以幫助你。
很多人是為了任務而下來這個世界,但是回去的人不多,因為一下來以後要回去很難,所以才需要明師下來陪伴我們,告訴你:「你不能做這個,不能做那個。如 果你想回去的話,你必須謹防這世界上的許多陷阱,才能快快回去……等等。」但是我們帶著才華、聰明、美貌、健康、好運、金錢來到這個世界後,我們會太舒 服,而忘記這些加持力是從哪裡來的,會以為是由於自己的個性、才華、美貌、聰明、運氣,才擁有這種種的一切。事實並非這樣,這是有條件的!
我們必須工作、必須幫助人們,為了整個宇宙而運用這些工具、裝備,否則用完了這些宇宙的加持力之後,會跌得很重,超乎我們的想像。所以很多國王、皇后之 流死後都掉到很痛苦的境界,降到很低的靈識等級,因為他們活著時擁有權力、擁有一切,每個人都跟他們頂禮,都對他們唯唯諾諾,所以他們很難跳出這個奢侈的 陷阱,用他們的地位跟權力去服務大眾。國王所以會被賦予那麼多財富、權力、能力和助手,目的是要他用來造福國家和世界,不過他也可以用來利益自己。身為國 王,可以要什麼有什麼。
所以我們有自由意志也很危險,因為不知道怎麼用。對一位國王而言,很容易就可以作威作福,而不是為了照顧人民,因為坦白說,每個人都是最愛自己的:「今 天我頭痛,明天我牙痛;或是今天我要這個,明天我要那個……。」心裡想的總是「我」想要的,既然心裡滿滿自己的欲望,當然就會忘了別人的需要,因為沒那麼 多時間。大部分人光是照顧自己就已經夠麻煩了,就已經用掉了大半時間。
看看世界上大多數人,每天都要工作十個小時以上,做些什麼?你認為他們都有高雅的理想,為了人類的利益而奮鬥嗎?那是擺在第二的,順便而已。學校裡面, 不是都教學生要有好成績,畢業以後才能找到好工作,然後買得起好房子,娶位漂亮太太,有很可愛的小孩,然後你才能什麼都供給太太和小孩,這是學校灌輸給學 生的,小孩子就是這樣被教育長大,然後想盡辦法實現這個目的,的確是這樣子!我們為世界做的真的不多,沒有給什麼。
我不是說每個人都是這樣,只是大多數人都是這樣,而大多數就是一個很嚇人的數目。口口聲聲都是為了生存,一舉一動都是為了食物和物質的舒適,做什麼工作 都是為了這個目的。所以,要記住,好好自我檢討!不是叫你要什麼都做,到處亂跑到處亂做。你們要好好的思考一下,過比較高雅的日子、單純的生活,證明給自 己看你是真的高雅,真的來自天堂高雅的傳承,就是這樣而已,而這些欣喜、滿足應該是你自己的,而不是別人。你不需要別人的讚美或責難,因為只有自己知道值 不值得,沒有人可以真正知道你的心思,有些人可以,不過只能到某一個程度而已,而且要在你附近才可以。午夜夢迴時只有你自己心裡明白,沒有別人知道。沒有 什麼他心通的人會去管別人在想什麼,沒事去把別人內邊亂七八糟的垃圾往自己身上倒。
我們每個人都是一個祕密的個體,我們喜歡保持這樣,不過同時我們也在世界演一場大戲。你們看過「面具」這部電影嗎?對的!我們就是那個樣子。大部分的人 像那樣,在不同的場合戴上不同的面具。不過此外也要找時間坐下來或躺下來,向內檢查一下自己暗暗的角落,看看還有什麼,這是我們改進自己最好的方式,否則 不管我講多久,給你們做多少榜樣,向你們解釋多少,有多少身教,你們都學不會的。
因為首先,你們要對自己誠實,你自己知道自己的欲望,自己每天都做了什麼,別人並不知道。我們必須檢查自己是不是值得每天花費世上這麼多吃的、喝的,如 果你說這是你工作賺錢得來的,這也沒錯,不過你們是從什麼時候才開始會工作賺錢的?還有你們的工作足夠償付這一切嗎?從小到大的那二十年呢?浪費一大堆紙 啊、筆啊的,在學校混,不做功課,比方說這樣。考試時作弊,或是向老師丟紙條,然後把手放在後面,坐在那邊,裝得一本正經好學生的樣子,比方說這樣。出生 以後二十年,我們沒給世界什麼,我們只是活著,向父母、老師、朋友、親戚等等,要求這、要求那的。然後人生最後的四十年或二十年,我們也不能做什麼了,不 是嗎?六十、六十五歲就死了,因人而異。
在能工作之前後,我們有一大段空檔。在這段空檔,我們沒為世界做什麼,而在能工作的那段期間也做得不多,工作的動機只是為了討生活,這是唯一的動機。當 然有人工作是為了世界,比方說做研究等等,他們的理想純粹是為了服務世界,沒有什麼利益可圖;有時候有,那些商業化的科學家,每個地方都有,如果他們不將 自己的發明商業化,也會有人來幫他們商業化,然後那些人就會賺大錢,所以動機還是為了錢、為了名利。因此有很多科學家才無法把發明公諸於世,比方說你很出 名,或者發明什麼對人類很有益的東西,不過你的發明會傷害到很多商人,像泰斯拉‧尼古拉斯,他的發明今天有些人在用,不過他在世的時候,卻被人家所排斥, 差點被迫害,為此他必須躲躲藏藏,以自己僅有的錢,盡自己能力把本分做到最好,所以到最後他的構想並沒有完全實現,因為要是實現的話,很多公司會倒閉,不 能再賺錢,所以那些人想盡辦法要除掉他。
所以,有時候我們抱怨上帝,讓我們在這裡的生活這麼苦,物質不方便,付不起電費帳單等等,還有上帝為什麼不送一些天才下來幫助我們?但是祂送下來的時 候,我們卻打他、濫用他的力量、陷他於痛苦、破壞他的財產或才華等等。所以很困難!耶穌基督下來,被大眾殺害;佛陀下來,大家也是誹謗祂,讓祂很難工作。 所以我們不要再責怪上帝,而必須盡我們的能力做點事,幫助人類趕快進化,包括我們自己也要進化,不然的話我跟你們說什麼都沒用。