Có một vị minh sư, hình như rất khai ngộ. Một hôm ông ngồi đó, tâm trạng rất là rộng mở, cho nên các đệ ...tử bèn hỏi ông về những cõi tâm thức mà ông đã đi qua. Vị thầy bèn nói rằng, từng cõi một, Thượng Đế đã đưa ông đi từ cảnh giới này tới cảnh giới khác. Ông nói với đệ tử rằng, trước tiên Thượng Đế nắm tay ông, đi với ông đến Cõi Hành Động. Nơi đây, vị thầy đã ở lại nhiều năm. Thượng Đế trở lại lần nữa và đưa ông tới Cõi Phiền Muộn. Nơi đây ông sống cho tới khi tâm được rửa sạch mọi chấp nhất ràng buộc. Và đó là lúc vị thầy thấy mình ở Cõi Tình Thương, nơi mà bất cứ những gì còn sót lại trong bản ngã (ý nói cái tiểu ngã) đều bị lửa đốt cháy tiêu tan. Điều này đã mang thầy tới cõi Yên Tịnh, nơi mà những bí ẩn về sinh tử được tiết lộ trước cặp mắt ngạc nhiên của ông.
Các đệ tử bèn hỏi ông: "Đó có phải là giai đoạn cuối trong cuộc tìm kiếm tâm linh của Thầy không?"
Vị thầy nói: " Không, không. Đó không phải là giai đoạn cuối."
Một ngày nọ, Thượng Đế nói với vị thầy, mà lúc bây giờ còn đang tìm kiếm Chân Lý: "Hôm nay, ta sẽ dẫn con tới ngôi thánh đường tôn nghiêm nhất ở bên trong, vào trong tâm của Thượng Đế." Rồi lúc đó vị thầy được đưa tới cõi Vui Cười.
Trong hành trình tới Cõi Tuyệt Đối, Sư Phụ nghĩ chúng ta phải đi qua nhiều giai đoạn hiểu biết, nhiều cõi tâm thức để cuối cùng hiểu được trọn vẹn Chân Lý.
Cõi Hành Động
Cho nên, hãy xem Thượng Đế đã đưa người tìm Chân Lý này đi đâu, người mà sau này được trở thành minh sư. Trước hết, Ngài đưa ông tới cõi Hành Động và để ông ở lại đó vài năm. Cõi Hành Động nghĩa là gì? Có ai biết không? Sư phụ nghĩ rằng Cõi Hành Động có nghĩa là khi chúng ta mới bắt đầu giao tiếp với lực lượng Thượng Đế, lực lượng gia trì bất khả tư nghị mà chúng ta nhận được từ bên trong sau khi Tâm Ấn hoặc sau khi câu thông với Chân Lý hoặc lực lượng tuyệt đối, lòng chúng ta cảm thấy tràn đầy, rất là hăng say, được bổ xung với đủ loại tư tưởng sáng tạo bất khả tư nghị. Rồi tất cả những tư tưởng này được chuyển biến thành hành động trong đời sống hàng ngày của chúng ta. Khiến chúng ta muốn làm cái này, muốn làm cái kia, muốn làm việc thiện, muốn phổ biến giáo lý, muốn xuất gia, muốn độ người, muốn in sách, muốn làm nhiều, nhiều, nhiều việc.
Và chúng ta chắc chắn cũng khám phá ra rằng chúng ta có nhiều tài năng tiềm tàng. Như tự nhiên quý vị biết rằng mình có thể làm thơ rất hay, viết những bài văn rất hoa mỹ, mà trước kia chúng ta không làm được như vậy. Hoặc chúng ta nói chuyện rất văn hoa, và có lẽ rất dài dòng, có khi chúng ta làm thính giả chán đến ngủ gật (mọi người cười). Như vậy, ít nhất cũng tốt cho những người mất ngủ, họ được lợi ích từ giáo lý của chúng ta. Chúng ta có lẽ làm được một số thủ công, hoặc hội họa điêu luyện, hoặc có thể làm được nhiều, nhiều việc.
Rồi chúng ta ở lại đó. Chúng ta thấy công việc, tài ba, khả năng của mình lợi ích cho nhân loại bằng nhiều cách khác nhau, và lợi ích chính mình nữa. Chúng ta thích điều này, vui hưởng nó, cảm thấy sung sướng. Chúng ta cảm thấy cuộc đời hạnh phúc, sống động, tràn đầy năng lực sáng tạo, và chúng ta thích như vậy. Cho nên, Thượng Đế sẽ để chúng ta ở lại đó vài năm để chúng ta đem sự phấn khởi của mình ra thực hành và để hơi nóng bốc ra khỏi lồng ngực, vì trong lòng chúng ta sôi sục với nhiều năng lực đột nhiên đến và chúng ta cảm thấy quá tràn trề. Đây là giai đoạn thứ nhất của sự khai ngộ. Có lẽ là đó là nơi mà vị minh sư gọi là Cõi Hành Động.
Chúng ta thấy một số đồng tu mới thọ pháp, họ vô cùng hăng say. Quý vị không thể ngăn cản người đó ra ngoài phát sách biếu cho chó mèo và chuột ngoài đường hay là gì đó. Thấy chúng sanh nào cũng cho sách biếu (mọi người cười) hoăc là đưa hình cho chó đi hoang hay là gì đó. Điều này dần dần đưa đẩy chúng ta làm nhiều hành động thái quá. Đôi khi như vậy rất là khó. Chúng ta sẽ rất rất hãnh diện về điều này, rằng chúng ta đang truyền bá giáo lý của Minh Sư và chúng ta làm điều này, điều nọ, v.v...
Làm và làm có khác nhau. Đa số quý vị bây giờ vẫn làm cùng những việc đó, nhưng với một thái độ khác hẳn. Sư Phụ không có ý nói là cách quý vị làm việc bây giờ giống như một kẻ ngốc khai ngộ nhiệt tình, những người mới đầu tiên thọ pháp, nhưng bây giờ quý vị biết mình đang làm gì. Quý vị làm một cách bình thản hơn và với sự nhận thức rằng làm như vậy là được, chúng ta nên làm. Nhưng trước kia, chà, nếu quý vị làm mà bị người nào ngăn cản vì lý do gì đó, thì giết hắn! (mọi người cười) Quý vị nói với người đó: "Nhà ngươi là ma. Ngươi ngăn cản sự dạy dỗ của Minh Sư. Ngươi cản trở công việc của một thánh nhân như ta." v.v...
Chúng ta tìm cách chuyển hóa mọi chúng sanh vào tín ngưỡng của chúng ta. Và vì thế mà có khi chúng ta đụng chạm với người khác, như thân nhân, bạn bè, ngay cả chó mèo; vì chúng ta ép họ vào hệ thống của mình, mà trí huệ lại không đủ thâm sâu để đối phó với tâm lý con người, để họ hiểu hảo ý của chúng ta, hiểu những lợi ích và Chân Lý của đạo pháp chúng ta. Chúng ta chỉ có rất nhiều năng lực, tư tưởng sáng tạo, nhưng chúng ta chưa đủ trí huệ để xử dụng năng lực này.
Cho nên, lúc mới bắt đầu tu hành, khi còn ở trong Cõi Hành Động, chúng ta thường hay gây nhiều lỗi lầm, và tạo ra kẻ thù nhiều hơn là bạn. Đôi khi, may mắn chúng ta câu được một con cá nhỏ, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều mồi, vì sự vụn về của người mới bắt đầu. Cho nên, Sư Phụ nghĩ rằng vị thầy ý nói Cõi Hành Động là như vậy. Ông chỉ nói một cách giản dị là Cõi Hành Động Nhưng chúng ta có thể tưởng tượng sống trong cõi Hành Động như thế nào. Sư Phụ nghĩ chắc chỉ bao nhiêu đó thôi.
Cõi Phiền Muộn: Suy Ngẫm Về Bản Chất Vô Thường Của Cuộc Đời
Rồi cõi tâm thức kế là Cõi Phiền Muộn. Cõi Phiền Muộn là gì? Đó là sau khi chúng ta làm rất nhiều, gạt hái được rất nhiều, và có lẽ cũng thất bại rất nhiều trong mọi cố gắng, rồi bỗng nhiên chúng ta lãnh ngộ được; hoặc chúng ta tiếp xúc với quá nhiều chúng sanh vô ơn, và rồi nhiều điều chúng ta muốn lại không thành vì sự hấp tấp, vì sự vụng về, vì sự đòi hỏi quá đáng lực lượng của Đức Chúa, hoặc xử dụng quá đáng lực lượng Thượng Đế. Có khi chúng ta dùng lực lượng này vào thần thông, dùng lực lượng Thượng Đế vào mục đích chữa bệnh, hoặc vào những lợi ích nhỏ mọn như tiện nghi vật chất hoặc gia đình đoàn tụ hoặc tình cảm thuận hòa của chúng ta.
Và sau đó, sau nhiều năm gắng sức trong Cõi Hành Động, gắng hết sức mình làm việc, phục vụ người khác theo đường lối của chúng ta, đường lối với hảo ý, nhưng lại vụng về - chúng ta thất bại rất nhiều và không được người khác biết ơn. Đôi khi thấy người ta không hăng hái như chúng ta, hoặc không chịu hợp tác - thì chúng ta cảm thấy rất thất vọng, vô cùng cô đơn, cảm thấy rất khổ sở. Và những điều chúng ta cầu nguyện, như là những gì tốt nhất cho quan hệ tình cảm, chẳng hạn vậy, thì chúng ta được như ý. Nhưng những điều chúng ta cầu xin này lại trở thành gánh nặng cho chúng ta, buồn nhiều hơn vui. Rồi chúng ta bắt đầu thể nghiệm nhiều thất vọng, nhiều sư không vui, nhiều điều Phật ý.
Đó là lúc chúng ta bắt đầu suy ngẫm về tính chất vô thường của cuộc đời. Chúng ta bắt đầu cảm thấy: "Ôi, mọi vật chung quy không đi đến đâu cả. Dù có tranh đấu cách mấy trong cuộc đởi vô thường này, chúng ta cũng không đạt được gì nhiều, không thể giữ được gì nhiều."
Thượng Đế đưa chúng ta tới Cõi Phiền muộn này để chúng ta có thể tách rời khỏi tất cả những ham muốn thế tục, khỏi tất cả những ước vọng vô thường này, để chúng ta được tự do - thoát khỏi những ham muốn, thoát khỏi tất cả những hiện tượng không vui gây nên bởi tham vọng về vật chất, về những thứ chóng tàn này.
Bước Vào Cõi Tình Thương
Sau khi buông bỏ được tất cả những ham muốn và ràng buộc, lúc đó chúng ta sẽ cảm thấy bình thản và tự tại hơn, và đó là lúc chúng ta bước vào Cõi Tình Thương. Cõi Tình thương là một cõi tâm thức mà trong đó chúng ta cảm thấy những ham muốn, những ràng buộc và những đòi hỏi của chúng ta đều biến mất, và bây giờ chúng ta bắt đầu cảm thấy rất bình an và thấy rằng chúng ta có thể thương yêu.
Sau khi trải qua quá nhiều thất vọng và phiền muộn, chúng ta bắt đầu cảm thấy nội tâm lắng dịu, bắt đầu cảm nhận được tình yêu thương không phân biệt giữa mình và tất cả chúng sanh. Và lúc đó chúng ta sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì, vì tình thương này, vì chúng ta cảm thấy "anh và tôi đều như nhau" và tất cả chúng sanh đều như nhau, Sư Phụ nghĩ đây là giai đoạn mà trong Đạo Giáo gọi là " vạn vật đồng nhất thể", đại khái vậy.
Đây là giai đoạn mà nhiều vị minh sư và nhiều đoàn thể tôn giáo đã đề cập đến. Nhưng sau khi mất đi cái "ta", mất đi cái bản ngã, chúng ta mới bắt đầu thể nghiệm sự yên tĩnh tuyệt đối, sự yên lặng tuyệt đối, vì chúng ta thấy không còn gì để nói. Chúng ta cảm thấy mình hiểu biết mọi thứ, cảm thấy tất cả chúng sanh vốn đã bình an và không sao cả. Lúc đó chúng ta sẽ không phải lo lắng cho họ hoặc ngay cả tìm cách giúp đỡ họ nữa. Sau khi đã hiểu được tình thương sâu xa bên trong chúng ta, chúng ta không còn gì để nên làm nữa. Đó là những gì chúng ta cảm nhận. Vì thế chúng ta trở nên yên lặng hơn, hướng nội nhiều hơn, không thích nói nhiều, không thích bàn cãi nữa. Ngay cả chỉ trích người khác cũng không thích nữa, vì chúng ta biết mọi chuyện vốn là được an bài như vậy.
Có lẽ điều này cũng có trong Đạo Giáo. Họ nói ở trong giai đoạn này chúng ta thấy "thiên hạ vốn vô sự". Giống như trong Phật Giáo, có nói rằng: "Độ chúng sanh nhưng không có chúng sanh được độ", như là chúng ta hàng phục theo ý chỉ của Đấng Tối Cao. Có lẽ là như vậy. Rồi nhiều người tưởng lầm giai đoạn này là thành quả cuối cùng của sự khai ngộ.
Cõi Yên Lặng:Tìm Kiếm Sự Bí Ẩn Của Sinh Tử
Sau Cõi Phiền Muộn, người đi tìm Chân Lý đi vào Cõi Tình Thương, và sau đó vào Cõi Yên Lặng. Và khi ở trong Cõi Yên Lặng, ông thử nghiệm với những bí ẩn của sinh tử, không còn gì khác để trải nghiệm nữa. Ông biết sự sống là gì, sự chết là gì. Ông không còn sợ sự chết nữa và không bám víu sự sống lẫn sự chết.
Các đệ tử hỏi ông đó có phải là giai đoạn thành đạt cuối cùng không, vị thầy lại trả lời: "Không". Bởi vì có một hôm Thượng Đế đưa ông tới ngôi đền của sự giác ngộ cao hơn nữa. Và nơi đó gọi là Cõi Vui Cười. Bây giờ quý vị ngạc nhiên Không biết tại sao sau khi tu hành khổ sở như vậy chỉ để rốt cuộc đặt chân vào ngôi nhà vui cười. Quý vị có tin hay không? Theo như trong sách này. Cõi Vui Cười đúng ra là ngôi đền tôn nghiêm tận cùng bên trong của Thượng Đế. Có thật vậy không?
Cõi Vui Cười:Nhìn Đời Một Cách Nhẹ Nhàng, Khôi Hài
Bây giờ, sau khi những bí ẩn sinh tử được hé lộ cho người tìm Chân Lý, rồi sau một thời gian gắng sức và thành tâm hơn nữa, Thượng Đế sẽ đưa chúng ta tới Cõi Vui Cười. Đây là nơi có nhiều chuyện khôi hài và đối với chúng ta cái gì cũng buồn cười. Không còn Phật đau khổ nữa, không còn Bồ Tát trang nghiêm đi tới đi lui rán cho người ta thấy là họ làm việc chăm chỉ, hoặc là họ hết lòng với Minh Sư, rằng họ thương Minh Sư tới nỗi phải nhảy tới trước mặt mọi người chỉ để nhìn Minh Sư, v.v... Vì thế quý vị thường nghe thấy hầu hết các minh sư có tính khôi hài, họ có thể cười mọi người, ngay cả Thượng Đế và chính họ nữa. Đó là dấu hiệu của một ngưởi khai ngộ. Họ đã đến Cõi Vui Cười vì họ biết mọi chuyện thật ra chỉ là trò chơi. Nhưng rất là khó cho chúng ta nếu chúng ta không hiểu người đó. Nếu không hiểu tức là chúng ta chưa tới gần đó; và rất khó mà cười với họ. Và nếu một vị minh sư hoặc một vị thánh khai ngộ như vậy phải trà trộn với Phật nghiêm trang hoặc Quán Âm Bồ Tát khổ sở (Sư Phụ cười) thì họ sẽ đau khổ, vì họ bị kéo trởi lại vào Cõi Phiền Muộn, và như vậy rất là ngộp thở.
Sư Phụ hy vọng trong tương lai tất cả quý vị sẽ tự biến chính mình từ bất cứ đẳng cấp nào thành Bồ Tát. Rồi tất cả chúng ta đi đến Cõi Vui Cười, chia sẻ những chuyện khôi hài, và nhìn đời một cách buồn cười, một cách rất nhẹ nhàng, biết rằng chúng ta có thể cùng nhau chịu đựng bởi vì thật ra đời cũng vui.
Khi một mình, Sư Phụ cười suốt ngày. Quý vị không thể hiểu được. Có khi một vài đệ tử hoặc bạn bè đến và ở lại với Sư Phụ một hồi hoặc có khi Sư Phụ mời họ tới, Sư Phụ luôn luôn cười. Sư Phụ nói chuyện cười với họ. Họ đều cười, rồi nếu họ cũng khôi hài thì họ nói chuyện cười và chúng tôi cười và cười cả ngày. Đôi khi Sư Phụ dùng bữa, nếu có thời giờ, chúng tôi cười khoảng ba, bốn tiếng cho tới khi xong bữa cơm mà không có một lý do gì đặc biệt cả. Đôi khi chuyện cười không buồn cười cho lắm, chúng tôi vẫn làm thành tức cười, cho nên chúng tôi cảm thấy lòng tràn đầy niềm vui sướng, chúng tôi lúc nào cũng cười.
There was a master, supposed to be very enlightened, and one day he was sitting there in a very expansive mood, so the disciples asked him about the stages of consciousness that he had passed through. The master told them that, one by one, God led him from one stage of consciousness to another.
He told the disciples that God first led him by the hand and walked with him into the Land of Action. There the master dwelt for several years. God came back again and led the master to the Land of Sorrow. There the master lived until his heart was cleansed of all the inordinate attachment. That was when the master found himself in the Land of Love, whose burning flames consumed whatever was left of the self (meaning the small self). This brought the master to the Land of Silence where the mysteries of life and death were reviewed before his wondering eyes.
The disciples asked him, "Was that the final stage of your quest for the divine?
The master said, "No, no. That was not the final stage.
One day God said to the master, who was at that time a seeker of the Truth, "Today I shall take you to the inner most sanctuary of the temple, to the heart of God Hirmself. So the master, at that time, was led to the Land of Laughter.
In the journey to the Land of the Absolute, I think we have to pass through many stages of understanding, many stages of consciousness in order to understand the complete Truth at the end.
The Land Of Action
So, let's see where God has led the seeker of Truth who later became a master. First, God led him to the Land of Action and let him stay there for several years. What is meant by the Land of Action. Anyone know? I think that the Land of Action means that when we first came into contact with the God power, the incredible energy and blessing that we received from within after the initiation or after we came in contact with the Truth or the absolute power, we became very overwhelmed, very excited, very charged with all kinds of incredible creative thinking. Then, all this thinking will be translated into actions during our daily life. So, we would like to do this, we would like to do that, we would like to give charity, we would like to spread the teaching, we would like to become a renunciate, we would like to rescue people, we would like to print books, we would like to do many, many, many things.
Also, we can certainly discover that we have many dormant talents. Like suddenly, we will be able to write very beautiful poetry or beautiful essays, and we were not able to do this before. Or we'll be able to talk eloquently, and for a long time maybe. (Laughter) Sometimes we bore the audience to sleep. (Laughter) That's good, at least for the insomniac people; they can benefit from our teaching. Then, we'll probably be able to do some handicrafts, maybe some exquisite paintings or many, many things.
Then we stay there. We see our work, our talent, our ability benefits mankind in different ways and benefits ourself. We like it, we enjoy it, we feel so good. We feel life is happy, lively and full of creative energy; and we love that. So, God will let us stay there for some years in order to act out our excitement and to let the steam off our chest, because we have too much bubbling energy that suddenly came into us and we are so overflow with it. So, this is the first stage of our enlightenment. That is perhaps what the master has described as the Land of Action.
We see some of our new initiates, so absolutely enthusiastic. You can't stop him, you can't stop her going out and distributing sample booklets to the dogs, cats and mice on the streets or whatever. Any sentient beings he sees he just distributes sample booklets (laughter), or gives photos to stray dogs or something. This consequently leads us to many over-doing actions. Sometimes this is very difficult. We will be very, very proud of this, that we are spreading the teaching of the Master, and that we do this, that and the other. OK.
Doing and doing are different. Many of you are still doing the same thing right now, but with a different attitude. I don't mean the way you are doing now is like this enthusiastic, enlightened fool, the first newly initiated; but, you know now what you're doing. You do it with a more calm manner, and with the more realization that this is okay, we should do it. But before, if you did it and someone stopped you for some reason, you'd kill him! (Laughter) You told him, "You are the devil. You are stopping the teaching of the Master. You are stopping the doings of a saint like me, etc.!!!
We try to convert every being into our belief. That's how sometimes we clash with other people, like our family members, our friends, our dogs and cats even; because we force them into our system without having a deep enough wisdom to handle the human psychology, to let them understand our good will and the benefits and the truth of our path. We just have a lot of tremendous energies, creative ideas; but, we do not have enough wisdom yet to handle this energy.
Therefore, in the beginning of our practice, when we're still in the Land of Action, we often committed a lot of mistakes and created more enemies than friends. Sometimes, luckily, we happen to catch a small fish; but we have lost a lot of bait, too, because of our beginner clumsiness. So, I think that's what the master meant by the Land of Action. He just simply said the Land of Action, but we can imagine what it is like to dwell in the Land of Action. I think that's just about it.
The Land Of Sorrow: Reflect On The Ephemeral Nature of Life
Then, the next stage of consciousness is the Land of Sorrow. What is meant by the Land of Sorrow? It is that after we have done so much, we have achieved so much, and maybe we have failed so much in many of our endeavors, then suddenly we realized; or we came into contact with so many ungrateful beings and then many things we wanted did not come true because of our hastiness, because of our clumsiness, because of our exasperated expectation of the Lord's power or because of the over-use of God power. Sometimes, we use it for magical power, we use the God power for healing purposes, or we use it for just small gain like for material comfort, for family reunion or the harmony of our relationship.
Then after that, after several years of trying in the Land of Action, trying our best to do things, to serve people in our way, in our good, well-meaning but clumsy way -- we fail a lot of times, we don't have appreciation from people, and sometimes we find that the people are not as enthusiastic as ourselves, or do not cooperate -- then, we feel very disappointed, very, very lonely and very terrible. Then, something that we have prayed for, like the best for our relationship, things like that, we get. But these things we prayed for turned out to be more burdensome to us, more of a sorrow than a happiness. Then, we begin to experience a lot of disappointment, a lot of unhappiness, a lot of discontentment.
That is the time that we begin to reflect on the ephemeral nature of life. We begin to feel that, "Oh! After all, everything amounts to nothing at the end. It doesn't matter how much we struggle in this ephemeral life, we don't gain much, we can not keep much."
God lets us into this Land of Sorrow so that we will be able to detach ourselves from all these mundane desires, from all these ephemeral expectations, so that we will be free -- free of desires, and free of all these unhappy phenomena which are caused by our own desires for these material, short-lasting things.
Enter The Land Of Love
After we detach ourselves from all these inordinate desires and attachments, then we will feel more calm and contented, and that is when we enter the so-called Land of Love. The Land of Love is the stage of consciousness in which we will feel that our desires, our attachments and our expectations are all gone; and now we begin to feel very peaceful, and we feel we can love.
After we have experienced so many disappointments and sorrows, then we begin to feel more settled down within ourselves, and we begin to feel the indiscriminating love between us and all sentient beings. Perhaps at that time we are willing to sacrifice just about anything, because of this love, because we feel that "you and I are the same and all sentient beings are the same. This is the stage, I think, in Taoism that they call "all beings are one -- something like that.
This is the stage that many of the masters and many religious groups have mentioned. But then, after we lost our self, lost the ego of the individual self, we will begin to find ourselves in absolute quietness, absolute silence, because we feel there's nothing more to talk about. We feel that we have understood everything. We feel that all beings are just peaceful and okay the way they are. Then, we will not have to worry about them or even try to help them. After we have understood the deep love within ourselves, there's nothing more we should do. That's what we feel. So, we become more quiet, more introverted. We do not like to speak much. We do not like to discuss anymore. We do not like to criticize people even, because we know everything is just arranged the way it is.
Perhaps this is also in Taoism. They call it at that stage where we feel that everything is okay under the sun. The same like in Buddhism, it is mentioned that, "I have rescued sentient beings but no sentient beings have been rescued. Something like we resign to the will of the Most High. Perhaps that's what it is. Many people mistake this stage for the final achievement of enlightenment.
The Land Of Silence: Searching For The Secrets Of Life And Death
After the Land of Sorrow the seeker of Truth entered the Land of Love, and after that he entered the Land of Silence. Then, when in the Land of Silence he has experimented with the mysteries of life and death, there was nothing more to be experienced. He knows what life is about, what death is about. He doesn't fear death anymore and he doesn't cling to life anymore than death itself.
The disciples asked him if that was the final stage of achievement. Also the master said, "No, because one day God took him to a higher sanctuary of inner realization. That land is called the Land of Laughter. Now, you wonder why, after this troublesome practice we just end up in a house of laughing. Do you believe that? According to this book. So, the Land of Laughter is suppose to be the inner-most sanctuary of God. Can this be true?
The Land Of Laughter: Live Life With A Sense of Humor
Now, after the life and death mysteries have been revealed to the seeker of the Truth, then, after some times of more effort and sincerity, God will take us to the Land of Laughter. That's where we have a lot of jokes and everything is funny to us. There are no more miserable Buddhas, there are no serious Bodhisattvas that walk around trying to show people that they have worked hard, that they are devoted to Master, that they love Master so much that they have to jump in front of everyone just to see the Master, etc. That's why you have often heard that most masters have a lot of humor, they can laugh at everyone, even God and themselves. That is the landmark of an enlightened person. They have arrived at the Land of Laughter, because they know everything is really just a game. It is very difficult for us if we don't understand that person. If we don't, we are not near there; and it's difficult to laugh with them. If such a master or such an enlightened sage has to mix with serious Buddhas or miserable Quan Yin Bodhisattvas (Master laughs), then they suffer; because they will be dragged back into the Land of Sorrow, and that's very suffocating.
I hope all of you in the future will transform yourselves from whatever stage into Bodhisattvas. Then, we will all go into the Land of Laughter, share jokes, and look at life in a very funny way, in a very light manner; that we can bear this together because, actually, life can be fun.
When I am in private, I laugh all day long (Master laughs). You can not understand it. Sometimes some of the disciples or some of my friends, they come and stay with me for a while, or if I invite them sometimes, I am always laughing. I make jokes with them. They all laugh; and if they are also funny, they make jokes and we laugh and laugh all day long. Sometimes, when I have dinner, if I have time, we laugh for about three, four hours until the dinner is finished and for no particular reason. Sometimes it's not a very funny joke; just we joke, so we feel so full of joy, we laugh all the time.
Spoken By SMCH At The 7-Day Retreat In Cambodia
May 14, 1996 (Originally in English)
Vị thầy nói: " Không, không. Đó không phải là giai đoạn cuối."
Một ngày nọ, Thượng Đế nói với vị thầy, mà lúc bây giờ còn đang tìm kiếm Chân Lý: "Hôm nay, ta sẽ dẫn con tới ngôi thánh đường tôn nghiêm nhất ở bên trong, vào trong tâm của Thượng Đế." Rồi lúc đó vị thầy được đưa tới cõi Vui Cười.
Trong hành trình tới Cõi Tuyệt Đối, Sư Phụ nghĩ chúng ta phải đi qua nhiều giai đoạn hiểu biết, nhiều cõi tâm thức để cuối cùng hiểu được trọn vẹn Chân Lý.
Cõi Hành Động
Cho nên, hãy xem Thượng Đế đã đưa người tìm Chân Lý này đi đâu, người mà sau này được trở thành minh sư. Trước hết, Ngài đưa ông tới cõi Hành Động và để ông ở lại đó vài năm. Cõi Hành Động nghĩa là gì? Có ai biết không? Sư phụ nghĩ rằng Cõi Hành Động có nghĩa là khi chúng ta mới bắt đầu giao tiếp với lực lượng Thượng Đế, lực lượng gia trì bất khả tư nghị mà chúng ta nhận được từ bên trong sau khi Tâm Ấn hoặc sau khi câu thông với Chân Lý hoặc lực lượng tuyệt đối, lòng chúng ta cảm thấy tràn đầy, rất là hăng say, được bổ xung với đủ loại tư tưởng sáng tạo bất khả tư nghị. Rồi tất cả những tư tưởng này được chuyển biến thành hành động trong đời sống hàng ngày của chúng ta. Khiến chúng ta muốn làm cái này, muốn làm cái kia, muốn làm việc thiện, muốn phổ biến giáo lý, muốn xuất gia, muốn độ người, muốn in sách, muốn làm nhiều, nhiều, nhiều việc.
Và chúng ta chắc chắn cũng khám phá ra rằng chúng ta có nhiều tài năng tiềm tàng. Như tự nhiên quý vị biết rằng mình có thể làm thơ rất hay, viết những bài văn rất hoa mỹ, mà trước kia chúng ta không làm được như vậy. Hoặc chúng ta nói chuyện rất văn hoa, và có lẽ rất dài dòng, có khi chúng ta làm thính giả chán đến ngủ gật (mọi người cười). Như vậy, ít nhất cũng tốt cho những người mất ngủ, họ được lợi ích từ giáo lý của chúng ta. Chúng ta có lẽ làm được một số thủ công, hoặc hội họa điêu luyện, hoặc có thể làm được nhiều, nhiều việc.
Rồi chúng ta ở lại đó. Chúng ta thấy công việc, tài ba, khả năng của mình lợi ích cho nhân loại bằng nhiều cách khác nhau, và lợi ích chính mình nữa. Chúng ta thích điều này, vui hưởng nó, cảm thấy sung sướng. Chúng ta cảm thấy cuộc đời hạnh phúc, sống động, tràn đầy năng lực sáng tạo, và chúng ta thích như vậy. Cho nên, Thượng Đế sẽ để chúng ta ở lại đó vài năm để chúng ta đem sự phấn khởi của mình ra thực hành và để hơi nóng bốc ra khỏi lồng ngực, vì trong lòng chúng ta sôi sục với nhiều năng lực đột nhiên đến và chúng ta cảm thấy quá tràn trề. Đây là giai đoạn thứ nhất của sự khai ngộ. Có lẽ là đó là nơi mà vị minh sư gọi là Cõi Hành Động.
Chúng ta thấy một số đồng tu mới thọ pháp, họ vô cùng hăng say. Quý vị không thể ngăn cản người đó ra ngoài phát sách biếu cho chó mèo và chuột ngoài đường hay là gì đó. Thấy chúng sanh nào cũng cho sách biếu (mọi người cười) hoăc là đưa hình cho chó đi hoang hay là gì đó. Điều này dần dần đưa đẩy chúng ta làm nhiều hành động thái quá. Đôi khi như vậy rất là khó. Chúng ta sẽ rất rất hãnh diện về điều này, rằng chúng ta đang truyền bá giáo lý của Minh Sư và chúng ta làm điều này, điều nọ, v.v...
Làm và làm có khác nhau. Đa số quý vị bây giờ vẫn làm cùng những việc đó, nhưng với một thái độ khác hẳn. Sư Phụ không có ý nói là cách quý vị làm việc bây giờ giống như một kẻ ngốc khai ngộ nhiệt tình, những người mới đầu tiên thọ pháp, nhưng bây giờ quý vị biết mình đang làm gì. Quý vị làm một cách bình thản hơn và với sự nhận thức rằng làm như vậy là được, chúng ta nên làm. Nhưng trước kia, chà, nếu quý vị làm mà bị người nào ngăn cản vì lý do gì đó, thì giết hắn! (mọi người cười) Quý vị nói với người đó: "Nhà ngươi là ma. Ngươi ngăn cản sự dạy dỗ của Minh Sư. Ngươi cản trở công việc của một thánh nhân như ta." v.v...
Chúng ta tìm cách chuyển hóa mọi chúng sanh vào tín ngưỡng của chúng ta. Và vì thế mà có khi chúng ta đụng chạm với người khác, như thân nhân, bạn bè, ngay cả chó mèo; vì chúng ta ép họ vào hệ thống của mình, mà trí huệ lại không đủ thâm sâu để đối phó với tâm lý con người, để họ hiểu hảo ý của chúng ta, hiểu những lợi ích và Chân Lý của đạo pháp chúng ta. Chúng ta chỉ có rất nhiều năng lực, tư tưởng sáng tạo, nhưng chúng ta chưa đủ trí huệ để xử dụng năng lực này.
Cho nên, lúc mới bắt đầu tu hành, khi còn ở trong Cõi Hành Động, chúng ta thường hay gây nhiều lỗi lầm, và tạo ra kẻ thù nhiều hơn là bạn. Đôi khi, may mắn chúng ta câu được một con cá nhỏ, nhưng cũng đã mất đi rất nhiều mồi, vì sự vụn về của người mới bắt đầu. Cho nên, Sư Phụ nghĩ rằng vị thầy ý nói Cõi Hành Động là như vậy. Ông chỉ nói một cách giản dị là Cõi Hành Động Nhưng chúng ta có thể tưởng tượng sống trong cõi Hành Động như thế nào. Sư Phụ nghĩ chắc chỉ bao nhiêu đó thôi.
Cõi Phiền Muộn: Suy Ngẫm Về Bản Chất Vô Thường Của Cuộc Đời
Rồi cõi tâm thức kế là Cõi Phiền Muộn. Cõi Phiền Muộn là gì? Đó là sau khi chúng ta làm rất nhiều, gạt hái được rất nhiều, và có lẽ cũng thất bại rất nhiều trong mọi cố gắng, rồi bỗng nhiên chúng ta lãnh ngộ được; hoặc chúng ta tiếp xúc với quá nhiều chúng sanh vô ơn, và rồi nhiều điều chúng ta muốn lại không thành vì sự hấp tấp, vì sự vụng về, vì sự đòi hỏi quá đáng lực lượng của Đức Chúa, hoặc xử dụng quá đáng lực lượng Thượng Đế. Có khi chúng ta dùng lực lượng này vào thần thông, dùng lực lượng Thượng Đế vào mục đích chữa bệnh, hoặc vào những lợi ích nhỏ mọn như tiện nghi vật chất hoặc gia đình đoàn tụ hoặc tình cảm thuận hòa của chúng ta.
Và sau đó, sau nhiều năm gắng sức trong Cõi Hành Động, gắng hết sức mình làm việc, phục vụ người khác theo đường lối của chúng ta, đường lối với hảo ý, nhưng lại vụng về - chúng ta thất bại rất nhiều và không được người khác biết ơn. Đôi khi thấy người ta không hăng hái như chúng ta, hoặc không chịu hợp tác - thì chúng ta cảm thấy rất thất vọng, vô cùng cô đơn, cảm thấy rất khổ sở. Và những điều chúng ta cầu nguyện, như là những gì tốt nhất cho quan hệ tình cảm, chẳng hạn vậy, thì chúng ta được như ý. Nhưng những điều chúng ta cầu xin này lại trở thành gánh nặng cho chúng ta, buồn nhiều hơn vui. Rồi chúng ta bắt đầu thể nghiệm nhiều thất vọng, nhiều sư không vui, nhiều điều Phật ý.
Đó là lúc chúng ta bắt đầu suy ngẫm về tính chất vô thường của cuộc đời. Chúng ta bắt đầu cảm thấy: "Ôi, mọi vật chung quy không đi đến đâu cả. Dù có tranh đấu cách mấy trong cuộc đởi vô thường này, chúng ta cũng không đạt được gì nhiều, không thể giữ được gì nhiều."
Thượng Đế đưa chúng ta tới Cõi Phiền muộn này để chúng ta có thể tách rời khỏi tất cả những ham muốn thế tục, khỏi tất cả những ước vọng vô thường này, để chúng ta được tự do - thoát khỏi những ham muốn, thoát khỏi tất cả những hiện tượng không vui gây nên bởi tham vọng về vật chất, về những thứ chóng tàn này.
Bước Vào Cõi Tình Thương
Sau khi buông bỏ được tất cả những ham muốn và ràng buộc, lúc đó chúng ta sẽ cảm thấy bình thản và tự tại hơn, và đó là lúc chúng ta bước vào Cõi Tình Thương. Cõi Tình thương là một cõi tâm thức mà trong đó chúng ta cảm thấy những ham muốn, những ràng buộc và những đòi hỏi của chúng ta đều biến mất, và bây giờ chúng ta bắt đầu cảm thấy rất bình an và thấy rằng chúng ta có thể thương yêu.
Sau khi trải qua quá nhiều thất vọng và phiền muộn, chúng ta bắt đầu cảm thấy nội tâm lắng dịu, bắt đầu cảm nhận được tình yêu thương không phân biệt giữa mình và tất cả chúng sanh. Và lúc đó chúng ta sẵn sàng hy sinh bất cứ thứ gì, vì tình thương này, vì chúng ta cảm thấy "anh và tôi đều như nhau" và tất cả chúng sanh đều như nhau, Sư Phụ nghĩ đây là giai đoạn mà trong Đạo Giáo gọi là " vạn vật đồng nhất thể", đại khái vậy.
Đây là giai đoạn mà nhiều vị minh sư và nhiều đoàn thể tôn giáo đã đề cập đến. Nhưng sau khi mất đi cái "ta", mất đi cái bản ngã, chúng ta mới bắt đầu thể nghiệm sự yên tĩnh tuyệt đối, sự yên lặng tuyệt đối, vì chúng ta thấy không còn gì để nói. Chúng ta cảm thấy mình hiểu biết mọi thứ, cảm thấy tất cả chúng sanh vốn đã bình an và không sao cả. Lúc đó chúng ta sẽ không phải lo lắng cho họ hoặc ngay cả tìm cách giúp đỡ họ nữa. Sau khi đã hiểu được tình thương sâu xa bên trong chúng ta, chúng ta không còn gì để nên làm nữa. Đó là những gì chúng ta cảm nhận. Vì thế chúng ta trở nên yên lặng hơn, hướng nội nhiều hơn, không thích nói nhiều, không thích bàn cãi nữa. Ngay cả chỉ trích người khác cũng không thích nữa, vì chúng ta biết mọi chuyện vốn là được an bài như vậy.
Có lẽ điều này cũng có trong Đạo Giáo. Họ nói ở trong giai đoạn này chúng ta thấy "thiên hạ vốn vô sự". Giống như trong Phật Giáo, có nói rằng: "Độ chúng sanh nhưng không có chúng sanh được độ", như là chúng ta hàng phục theo ý chỉ của Đấng Tối Cao. Có lẽ là như vậy. Rồi nhiều người tưởng lầm giai đoạn này là thành quả cuối cùng của sự khai ngộ.
Cõi Yên Lặng:Tìm Kiếm Sự Bí Ẩn Của Sinh Tử
Sau Cõi Phiền Muộn, người đi tìm Chân Lý đi vào Cõi Tình Thương, và sau đó vào Cõi Yên Lặng. Và khi ở trong Cõi Yên Lặng, ông thử nghiệm với những bí ẩn của sinh tử, không còn gì khác để trải nghiệm nữa. Ông biết sự sống là gì, sự chết là gì. Ông không còn sợ sự chết nữa và không bám víu sự sống lẫn sự chết.
Các đệ tử hỏi ông đó có phải là giai đoạn thành đạt cuối cùng không, vị thầy lại trả lời: "Không". Bởi vì có một hôm Thượng Đế đưa ông tới ngôi đền của sự giác ngộ cao hơn nữa. Và nơi đó gọi là Cõi Vui Cười. Bây giờ quý vị ngạc nhiên Không biết tại sao sau khi tu hành khổ sở như vậy chỉ để rốt cuộc đặt chân vào ngôi nhà vui cười. Quý vị có tin hay không? Theo như trong sách này. Cõi Vui Cười đúng ra là ngôi đền tôn nghiêm tận cùng bên trong của Thượng Đế. Có thật vậy không?
Cõi Vui Cười:Nhìn Đời Một Cách Nhẹ Nhàng, Khôi Hài
Bây giờ, sau khi những bí ẩn sinh tử được hé lộ cho người tìm Chân Lý, rồi sau một thời gian gắng sức và thành tâm hơn nữa, Thượng Đế sẽ đưa chúng ta tới Cõi Vui Cười. Đây là nơi có nhiều chuyện khôi hài và đối với chúng ta cái gì cũng buồn cười. Không còn Phật đau khổ nữa, không còn Bồ Tát trang nghiêm đi tới đi lui rán cho người ta thấy là họ làm việc chăm chỉ, hoặc là họ hết lòng với Minh Sư, rằng họ thương Minh Sư tới nỗi phải nhảy tới trước mặt mọi người chỉ để nhìn Minh Sư, v.v... Vì thế quý vị thường nghe thấy hầu hết các minh sư có tính khôi hài, họ có thể cười mọi người, ngay cả Thượng Đế và chính họ nữa. Đó là dấu hiệu của một ngưởi khai ngộ. Họ đã đến Cõi Vui Cười vì họ biết mọi chuyện thật ra chỉ là trò chơi. Nhưng rất là khó cho chúng ta nếu chúng ta không hiểu người đó. Nếu không hiểu tức là chúng ta chưa tới gần đó; và rất khó mà cười với họ. Và nếu một vị minh sư hoặc một vị thánh khai ngộ như vậy phải trà trộn với Phật nghiêm trang hoặc Quán Âm Bồ Tát khổ sở (Sư Phụ cười) thì họ sẽ đau khổ, vì họ bị kéo trởi lại vào Cõi Phiền Muộn, và như vậy rất là ngộp thở.
Sư Phụ hy vọng trong tương lai tất cả quý vị sẽ tự biến chính mình từ bất cứ đẳng cấp nào thành Bồ Tát. Rồi tất cả chúng ta đi đến Cõi Vui Cười, chia sẻ những chuyện khôi hài, và nhìn đời một cách buồn cười, một cách rất nhẹ nhàng, biết rằng chúng ta có thể cùng nhau chịu đựng bởi vì thật ra đời cũng vui.
Khi một mình, Sư Phụ cười suốt ngày. Quý vị không thể hiểu được. Có khi một vài đệ tử hoặc bạn bè đến và ở lại với Sư Phụ một hồi hoặc có khi Sư Phụ mời họ tới, Sư Phụ luôn luôn cười. Sư Phụ nói chuyện cười với họ. Họ đều cười, rồi nếu họ cũng khôi hài thì họ nói chuyện cười và chúng tôi cười và cười cả ngày. Đôi khi Sư Phụ dùng bữa, nếu có thời giờ, chúng tôi cười khoảng ba, bốn tiếng cho tới khi xong bữa cơm mà không có một lý do gì đặc biệt cả. Đôi khi chuyện cười không buồn cười cho lắm, chúng tôi vẫn làm thành tức cười, cho nên chúng tôi cảm thấy lòng tràn đầy niềm vui sướng, chúng tôi lúc nào cũng cười.
There was a master, supposed to be very enlightened, and one day he was sitting there in a very expansive mood, so the disciples asked him about the stages of consciousness that he had passed through. The master told them that, one by one, God led him from one stage of consciousness to another.
He told the disciples that God first led him by the hand and walked with him into the Land of Action. There the master dwelt for several years. God came back again and led the master to the Land of Sorrow. There the master lived until his heart was cleansed of all the inordinate attachment. That was when the master found himself in the Land of Love, whose burning flames consumed whatever was left of the self (meaning the small self). This brought the master to the Land of Silence where the mysteries of life and death were reviewed before his wondering eyes.
The disciples asked him, "Was that the final stage of your quest for the divine?
The master said, "No, no. That was not the final stage.
One day God said to the master, who was at that time a seeker of the Truth, "Today I shall take you to the inner most sanctuary of the temple, to the heart of God Hirmself. So the master, at that time, was led to the Land of Laughter.
In the journey to the Land of the Absolute, I think we have to pass through many stages of understanding, many stages of consciousness in order to understand the complete Truth at the end.
The Land Of Action
So, let's see where God has led the seeker of Truth who later became a master. First, God led him to the Land of Action and let him stay there for several years. What is meant by the Land of Action. Anyone know? I think that the Land of Action means that when we first came into contact with the God power, the incredible energy and blessing that we received from within after the initiation or after we came in contact with the Truth or the absolute power, we became very overwhelmed, very excited, very charged with all kinds of incredible creative thinking. Then, all this thinking will be translated into actions during our daily life. So, we would like to do this, we would like to do that, we would like to give charity, we would like to spread the teaching, we would like to become a renunciate, we would like to rescue people, we would like to print books, we would like to do many, many, many things.
Also, we can certainly discover that we have many dormant talents. Like suddenly, we will be able to write very beautiful poetry or beautiful essays, and we were not able to do this before. Or we'll be able to talk eloquently, and for a long time maybe. (Laughter) Sometimes we bore the audience to sleep. (Laughter) That's good, at least for the insomniac people; they can benefit from our teaching. Then, we'll probably be able to do some handicrafts, maybe some exquisite paintings or many, many things.
Then we stay there. We see our work, our talent, our ability benefits mankind in different ways and benefits ourself. We like it, we enjoy it, we feel so good. We feel life is happy, lively and full of creative energy; and we love that. So, God will let us stay there for some years in order to act out our excitement and to let the steam off our chest, because we have too much bubbling energy that suddenly came into us and we are so overflow with it. So, this is the first stage of our enlightenment. That is perhaps what the master has described as the Land of Action.
We see some of our new initiates, so absolutely enthusiastic. You can't stop him, you can't stop her going out and distributing sample booklets to the dogs, cats and mice on the streets or whatever. Any sentient beings he sees he just distributes sample booklets (laughter), or gives photos to stray dogs or something. This consequently leads us to many over-doing actions. Sometimes this is very difficult. We will be very, very proud of this, that we are spreading the teaching of the Master, and that we do this, that and the other. OK.
Doing and doing are different. Many of you are still doing the same thing right now, but with a different attitude. I don't mean the way you are doing now is like this enthusiastic, enlightened fool, the first newly initiated; but, you know now what you're doing. You do it with a more calm manner, and with the more realization that this is okay, we should do it. But before, if you did it and someone stopped you for some reason, you'd kill him! (Laughter) You told him, "You are the devil. You are stopping the teaching of the Master. You are stopping the doings of a saint like me, etc.!!!
We try to convert every being into our belief. That's how sometimes we clash with other people, like our family members, our friends, our dogs and cats even; because we force them into our system without having a deep enough wisdom to handle the human psychology, to let them understand our good will and the benefits and the truth of our path. We just have a lot of tremendous energies, creative ideas; but, we do not have enough wisdom yet to handle this energy.
Therefore, in the beginning of our practice, when we're still in the Land of Action, we often committed a lot of mistakes and created more enemies than friends. Sometimes, luckily, we happen to catch a small fish; but we have lost a lot of bait, too, because of our beginner clumsiness. So, I think that's what the master meant by the Land of Action. He just simply said the Land of Action, but we can imagine what it is like to dwell in the Land of Action. I think that's just about it.
The Land Of Sorrow: Reflect On The Ephemeral Nature of Life
Then, the next stage of consciousness is the Land of Sorrow. What is meant by the Land of Sorrow? It is that after we have done so much, we have achieved so much, and maybe we have failed so much in many of our endeavors, then suddenly we realized; or we came into contact with so many ungrateful beings and then many things we wanted did not come true because of our hastiness, because of our clumsiness, because of our exasperated expectation of the Lord's power or because of the over-use of God power. Sometimes, we use it for magical power, we use the God power for healing purposes, or we use it for just small gain like for material comfort, for family reunion or the harmony of our relationship.
Then after that, after several years of trying in the Land of Action, trying our best to do things, to serve people in our way, in our good, well-meaning but clumsy way -- we fail a lot of times, we don't have appreciation from people, and sometimes we find that the people are not as enthusiastic as ourselves, or do not cooperate -- then, we feel very disappointed, very, very lonely and very terrible. Then, something that we have prayed for, like the best for our relationship, things like that, we get. But these things we prayed for turned out to be more burdensome to us, more of a sorrow than a happiness. Then, we begin to experience a lot of disappointment, a lot of unhappiness, a lot of discontentment.
That is the time that we begin to reflect on the ephemeral nature of life. We begin to feel that, "Oh! After all, everything amounts to nothing at the end. It doesn't matter how much we struggle in this ephemeral life, we don't gain much, we can not keep much."
God lets us into this Land of Sorrow so that we will be able to detach ourselves from all these mundane desires, from all these ephemeral expectations, so that we will be free -- free of desires, and free of all these unhappy phenomena which are caused by our own desires for these material, short-lasting things.
Enter The Land Of Love
After we detach ourselves from all these inordinate desires and attachments, then we will feel more calm and contented, and that is when we enter the so-called Land of Love. The Land of Love is the stage of consciousness in which we will feel that our desires, our attachments and our expectations are all gone; and now we begin to feel very peaceful, and we feel we can love.
After we have experienced so many disappointments and sorrows, then we begin to feel more settled down within ourselves, and we begin to feel the indiscriminating love between us and all sentient beings. Perhaps at that time we are willing to sacrifice just about anything, because of this love, because we feel that "you and I are the same and all sentient beings are the same. This is the stage, I think, in Taoism that they call "all beings are one -- something like that.
This is the stage that many of the masters and many religious groups have mentioned. But then, after we lost our self, lost the ego of the individual self, we will begin to find ourselves in absolute quietness, absolute silence, because we feel there's nothing more to talk about. We feel that we have understood everything. We feel that all beings are just peaceful and okay the way they are. Then, we will not have to worry about them or even try to help them. After we have understood the deep love within ourselves, there's nothing more we should do. That's what we feel. So, we become more quiet, more introverted. We do not like to speak much. We do not like to discuss anymore. We do not like to criticize people even, because we know everything is just arranged the way it is.
Perhaps this is also in Taoism. They call it at that stage where we feel that everything is okay under the sun. The same like in Buddhism, it is mentioned that, "I have rescued sentient beings but no sentient beings have been rescued. Something like we resign to the will of the Most High. Perhaps that's what it is. Many people mistake this stage for the final achievement of enlightenment.
The Land Of Silence: Searching For The Secrets Of Life And Death
After the Land of Sorrow the seeker of Truth entered the Land of Love, and after that he entered the Land of Silence. Then, when in the Land of Silence he has experimented with the mysteries of life and death, there was nothing more to be experienced. He knows what life is about, what death is about. He doesn't fear death anymore and he doesn't cling to life anymore than death itself.
The disciples asked him if that was the final stage of achievement. Also the master said, "No, because one day God took him to a higher sanctuary of inner realization. That land is called the Land of Laughter. Now, you wonder why, after this troublesome practice we just end up in a house of laughing. Do you believe that? According to this book. So, the Land of Laughter is suppose to be the inner-most sanctuary of God. Can this be true?
The Land Of Laughter: Live Life With A Sense of Humor
Now, after the life and death mysteries have been revealed to the seeker of the Truth, then, after some times of more effort and sincerity, God will take us to the Land of Laughter. That's where we have a lot of jokes and everything is funny to us. There are no more miserable Buddhas, there are no serious Bodhisattvas that walk around trying to show people that they have worked hard, that they are devoted to Master, that they love Master so much that they have to jump in front of everyone just to see the Master, etc. That's why you have often heard that most masters have a lot of humor, they can laugh at everyone, even God and themselves. That is the landmark of an enlightened person. They have arrived at the Land of Laughter, because they know everything is really just a game. It is very difficult for us if we don't understand that person. If we don't, we are not near there; and it's difficult to laugh with them. If such a master or such an enlightened sage has to mix with serious Buddhas or miserable Quan Yin Bodhisattvas (Master laughs), then they suffer; because they will be dragged back into the Land of Sorrow, and that's very suffocating.
I hope all of you in the future will transform yourselves from whatever stage into Bodhisattvas. Then, we will all go into the Land of Laughter, share jokes, and look at life in a very funny way, in a very light manner; that we can bear this together because, actually, life can be fun.
When I am in private, I laugh all day long (Master laughs). You can not understand it. Sometimes some of the disciples or some of my friends, they come and stay with me for a while, or if I invite them sometimes, I am always laughing. I make jokes with them. They all laugh; and if they are also funny, they make jokes and we laugh and laugh all day long. Sometimes, when I have dinner, if I have time, we laugh for about three, four hours until the dinner is finished and for no particular reason. Sometimes it's not a very funny joke; just we joke, so we feel so full of joy, we laugh all the time.
Spoken By SMCH At The 7-Day Retreat In Cambodia
May 14, 1996 (Originally in English)