Có một người nọ, thường đi lang thang vào trong rừng sâu , có lẽ ông ta đi ngắm cảnh hay làm chuyện gì đó. Một hôm, ông tình cờ trông thấy một con chồn cụt chân. Ông tự hỏi con chồn này bị cụt chân như vậy làm thế nào sống được trong cánh rừng này. Rồi ông để ý quan sát. Ông trông thấy một con hổ đen đem mồi về ăn, những gì còn thừa lại thì con chồn ăn. Bây giờ ông mới biết con chồn này sống bằng cách đó.
Ngày hôm sau, một lần nữa, Thượng Đế lại dùng con hổ để nuôi con chồn. Người đó xem được như vậy nên nghĩ rằng bây giờ ông ta được khai ngộ hơn một chút. Ông tự nhủ rằng: "À, mình phải nương tựa vào Thượng Đế, phải tin vào Thượng Đế thì Ngài sẽ cung ứng mọi thứ cho mình".
Thế là ông bỏ việc làm, bỏ vợ con, cũng không đi đạo tràng Tây Hồ để cộng tu nữa (Mọi người cười). Ông chỉ ngồi trong rừng và hoàn toàn hàng thuận Thượng Đế, hy vọng Ngài sẽ mang thức ăn lại cho ông. Rồi ông ngồi đó thiền quán Thượng Đế. Ông cũng không thèm niệm Phật hay niệm Nam Mô Thanh Hải Vô Thượng Sư nữa (Mọi người cười).
Ông nói: "Ta chỉ tin tưởng vào Thượng Đế. Sao phải lại niệm tên ai? Ta tin Thượng Đế, ta thương Thượng Đế, ta phục và kính trọng Thượng Đế, thế là đủ rồi. Ta hoàn toàn hàng thuận Thượng Đế".
Nghĩ vậy ông ngồi đó. Có lẽ ông đợi bơ, bánh ngọt, bánh mì, phó mát, đậu hũ tới. Ngày đầu tiên, không có gì đến cả, ông tiếp tục ngồi đó, nói rằng: "Thượng Đế đang khảo lòng tin của ta".
Rồi ông ngồi đó sang ngày hôm sau.
Ngày thứ hai, cũng chẳng thấy đậu hủ nào xuất hiện và cũng không có cây cải nào mọc lên từ mặt đất trước mũi ông. Không thấy gì xảy ra, ông nghĩ rằng: "Ồ, Thượng Đế chắc là muốn thử lòng can đảm của ta, đức tin của ta. Dĩ nhiên ta sẽ cho Ngài biết lòng tin của ta, khả năng dâng hiến và đức tin bất thoái chuyển của ta". Ông ngồi đó nữa và cứ chờ hoài.
Đến ngày thứ ba. Chẳng có gì xảy ra. Không bơ, không bánh mì, không phó mát, không đậu hũ, không rau cải, không cà rốt, ngay cả giọt mưa cũng không có nữa! (Nuốt) ực ... ực !! Bây giờ ông mới cảm thấy khảo nghiệm tử cổ họng, từ dạ dày, từ tứ chi, không nhất thiết là từ Thượng Đế, mà từ khắp thân thể của ông. Mọi bộ phận trong cơ thể của ông bắt đầu (Sư Phụ và mọi người cười) hành hạ ông. Cho nên ông vô cùng đau khổ và cố gắng nghĩ coi chuyện gì đã xảy ra. Ông cầu Thượng Đế: "Xin Ngài đừng khảo con nữa, con hoàn toàn tin tưởng nơi Ngài. Con thật sự dâng hiến cho Ngài. Lòng tin của con đối với Ngài không lay chuyển, không bao giờ tàn".
Rồi một giọng nói từ trên trời vọng xuống, hay có thể là từ bao tử của ông ta cũng không biết nữa (Sư Phụ và mọi người cười) nói như vầy: "Nhà ngươi thật là đần độn. Tại sao nhà ngươi lại học lối sống của con chồn tật nguyền? Hãy đứng dậy! Hãy bước mạnh dạn như con hổ kia vậy".
Chúng ta cũng có thể xuất gia, nhưng cũng nên làm việc, làm một chút gì đó để nuôi thân. Vì vậy tôi mới dạy quý vị là chúng ta phải tự mình tìm cách mưu sinh, bởi vì chúng ta được ban cho những công cụ và trí thông minh. Chúng ta không phải là những con chồn tàn tật. Nếu chúng ta thật sự tàn tật, có lẽ Thượng Đế sẽ cung cấp cho chúng ta. Nhưng nếu chúng ta không tàn tật thì tại sao lại phải làm như một con thú tật nguyền? Chúng ta nên bước mạnh dạn như sư tử, hổ, voi, ngựa. Chúng ta nên làm người có dư để cho, đừng làm kẻ ăn mày, đừng làm người nhận đồ bố thí. Đó là cách sống ở đời. Một khi chúng ta còn sống trong thế giới ảo tưởng này, chúng ta cần nên phải tự lực cánh sinh, tự huấn luyện chính mình, dùng cho quen những công cụ này, thử nghiệm khả năng và trí thông minh của chúng ta, để coi cuộc đời sẽ cống hiến những gì, coi ngày mai sẽ mang đến những gì cho chúng ta.
Với khả năng và trí thông minh, chúng ta nhìn đời sống tăng trưởng lên bên trong chúng ta, nhìn cuộc đời thay đổi theo bốn mùa, nhìn những công cụ của chúng ta đang mang lại lợi ích cho chúng ta, cũng như cho gia đình và cho xã hội bên ngoài. Có trí thông minh thì chúng ta nên dùng.
Trí huệ là một chuyện, trí thông minh và khả năng là chuyện khác. Trí huệ thì chúng ta giữ, không bao giờ bị mất, không bao giờ cần phải được huấn luyện, không bao giờ bị xem thường, không bao giờ bị suy giảm hoặc gia tăng. Nhưng trí thông minh, sự hiểu biết thì chúng ta nên dùng để giải quyết đời sống hàng ngày, trong thế giới tạm bợ này. Chúng ta có thể dùng trí huệ vào mục đích vĩ đại hơn, cao thượng hơn, chẳng hạn như giúp cho người khác khai ngộ hoặc làm cho chúng ta thêm lực lượng có thể giúp những người cần đến, như chữa bịnh mà không chữa bịnh, biết mà không biết, giúp mà không giúp, gia trì cho thế giới mà không để lại mà không để lại một dấu vết kiêu ngạo, hay công trạng gì cả. Chúng ta hãy nên như vậy.
Cho nên, hôm nay, ngày mai, hoặc mỗi ngày, chúng ta nên tọa thiền. Đó là cách sống hùng, sống mạnh như hổ. Chúng ta cung cấp, chúng ta gia trì, không đòi hỏi, không xin xỏ. Tôi nghĩ rằng Thượng Đế, các vị thiên thần, bồ tát, họ đã làm xong phận sự của họ rồi. Họ đã làm xong công việc của họ rồi. Bây giờ chúng ta phải theo bước chân của họ và cũng làm công việc của họ, không phải lúc nào cũng cầu nguyện cho mình, hoặc xin xỏ cho cuộc sống tạm bợ này. Khi nào thật sự cần một điều gì đó thì chúng ta có thể cầu nguyện. Chỉ cầu cho một chút nhu cầu cần thiết đó mà thôi, để chúng ta có thể tiếp tục đời sống tu hành, nhưng đừng cứ mãi làm kẻ ăn xin trong thế giới tâm linh.
Thế là ông bỏ việc làm, bỏ vợ con, cũng không đi đạo tràng Tây Hồ để cộng tu nữa (Mọi người cười). Ông chỉ ngồi trong rừng và hoàn toàn hàng thuận Thượng Đế, hy vọng Ngài sẽ mang thức ăn lại cho ông. Rồi ông ngồi đó thiền quán Thượng Đế. Ông cũng không thèm niệm Phật hay niệm Nam Mô Thanh Hải Vô Thượng Sư nữa (Mọi người cười).
Ông nói: "Ta chỉ tin tưởng vào Thượng Đế. Sao phải lại niệm tên ai? Ta tin Thượng Đế, ta thương Thượng Đế, ta phục và kính trọng Thượng Đế, thế là đủ rồi. Ta hoàn toàn hàng thuận Thượng Đế".
Nghĩ vậy ông ngồi đó. Có lẽ ông đợi bơ, bánh ngọt, bánh mì, phó mát, đậu hũ tới. Ngày đầu tiên, không có gì đến cả, ông tiếp tục ngồi đó, nói rằng: "Thượng Đế đang khảo lòng tin của ta".
Rồi ông ngồi đó sang ngày hôm sau.
Ngày thứ hai, cũng chẳng thấy đậu hủ nào xuất hiện và cũng không có cây cải nào mọc lên từ mặt đất trước mũi ông. Không thấy gì xảy ra, ông nghĩ rằng: "Ồ, Thượng Đế chắc là muốn thử lòng can đảm của ta, đức tin của ta. Dĩ nhiên ta sẽ cho Ngài biết lòng tin của ta, khả năng dâng hiến và đức tin bất thoái chuyển của ta". Ông ngồi đó nữa và cứ chờ hoài.
Đến ngày thứ ba. Chẳng có gì xảy ra. Không bơ, không bánh mì, không phó mát, không đậu hũ, không rau cải, không cà rốt, ngay cả giọt mưa cũng không có nữa! (Nuốt) ực ... ực !! Bây giờ ông mới cảm thấy khảo nghiệm tử cổ họng, từ dạ dày, từ tứ chi, không nhất thiết là từ Thượng Đế, mà từ khắp thân thể của ông. Mọi bộ phận trong cơ thể của ông bắt đầu (Sư Phụ và mọi người cười) hành hạ ông. Cho nên ông vô cùng đau khổ và cố gắng nghĩ coi chuyện gì đã xảy ra. Ông cầu Thượng Đế: "Xin Ngài đừng khảo con nữa, con hoàn toàn tin tưởng nơi Ngài. Con thật sự dâng hiến cho Ngài. Lòng tin của con đối với Ngài không lay chuyển, không bao giờ tàn".
Rồi một giọng nói từ trên trời vọng xuống, hay có thể là từ bao tử của ông ta cũng không biết nữa (Sư Phụ và mọi người cười) nói như vầy: "Nhà ngươi thật là đần độn. Tại sao nhà ngươi lại học lối sống của con chồn tật nguyền? Hãy đứng dậy! Hãy bước mạnh dạn như con hổ kia vậy".
Chúng ta cũng có thể xuất gia, nhưng cũng nên làm việc, làm một chút gì đó để nuôi thân. Vì vậy tôi mới dạy quý vị là chúng ta phải tự mình tìm cách mưu sinh, bởi vì chúng ta được ban cho những công cụ và trí thông minh. Chúng ta không phải là những con chồn tàn tật. Nếu chúng ta thật sự tàn tật, có lẽ Thượng Đế sẽ cung cấp cho chúng ta. Nhưng nếu chúng ta không tàn tật thì tại sao lại phải làm như một con thú tật nguyền? Chúng ta nên bước mạnh dạn như sư tử, hổ, voi, ngựa. Chúng ta nên làm người có dư để cho, đừng làm kẻ ăn mày, đừng làm người nhận đồ bố thí. Đó là cách sống ở đời. Một khi chúng ta còn sống trong thế giới ảo tưởng này, chúng ta cần nên phải tự lực cánh sinh, tự huấn luyện chính mình, dùng cho quen những công cụ này, thử nghiệm khả năng và trí thông minh của chúng ta, để coi cuộc đời sẽ cống hiến những gì, coi ngày mai sẽ mang đến những gì cho chúng ta.
Với khả năng và trí thông minh, chúng ta nhìn đời sống tăng trưởng lên bên trong chúng ta, nhìn cuộc đời thay đổi theo bốn mùa, nhìn những công cụ của chúng ta đang mang lại lợi ích cho chúng ta, cũng như cho gia đình và cho xã hội bên ngoài. Có trí thông minh thì chúng ta nên dùng.
Trí huệ là một chuyện, trí thông minh và khả năng là chuyện khác. Trí huệ thì chúng ta giữ, không bao giờ bị mất, không bao giờ cần phải được huấn luyện, không bao giờ bị xem thường, không bao giờ bị suy giảm hoặc gia tăng. Nhưng trí thông minh, sự hiểu biết thì chúng ta nên dùng để giải quyết đời sống hàng ngày, trong thế giới tạm bợ này. Chúng ta có thể dùng trí huệ vào mục đích vĩ đại hơn, cao thượng hơn, chẳng hạn như giúp cho người khác khai ngộ hoặc làm cho chúng ta thêm lực lượng có thể giúp những người cần đến, như chữa bịnh mà không chữa bịnh, biết mà không biết, giúp mà không giúp, gia trì cho thế giới mà không để lại mà không để lại một dấu vết kiêu ngạo, hay công trạng gì cả. Chúng ta hãy nên như vậy.
Cho nên, hôm nay, ngày mai, hoặc mỗi ngày, chúng ta nên tọa thiền. Đó là cách sống hùng, sống mạnh như hổ. Chúng ta cung cấp, chúng ta gia trì, không đòi hỏi, không xin xỏ. Tôi nghĩ rằng Thượng Đế, các vị thiên thần, bồ tát, họ đã làm xong phận sự của họ rồi. Họ đã làm xong công việc của họ rồi. Bây giờ chúng ta phải theo bước chân của họ và cũng làm công việc của họ, không phải lúc nào cũng cầu nguyện cho mình, hoặc xin xỏ cho cuộc sống tạm bợ này. Khi nào thật sự cần một điều gì đó thì chúng ta có thể cầu nguyện. Chỉ cầu cho một chút nhu cầu cần thiết đó mà thôi, để chúng ta có thể tiếp tục đời sống tu hành, nhưng đừng cứ mãi làm kẻ ăn xin trong thế giới tâm linh.