Tựa đề chuyện này là 'Nhẫn Nhục Là Phẩm Chất Của Bậc Thánh', có nghĩa là một người có sự khoan dung vĩ đại là bậc thánh. Ðối với tôi, tất cả những người trong thế gian này đều là thánh, vì họ có thể chịu đựng hoàn cảnh sống như vậy! Mỗi ngày đổ mồ hôi nước mắt chỉ để kiếm một vài chén cơm và vài bộ quần áo. Người ta chung đụng và chịu đựng lẫn nhau. Họ chịu đựng ông chủ và bạn đồng sự, vợ chồng và người trong gia đình, bạn hữu và kẻ thù. Ồ, có khả năng chịu đựng tất cả điều này thật sự là một phẩm chất thánh nhân! Nếu tôi là Thượng Ðế, tôi sẽ phong thần cho tất cả mọi người trên trái đất, vì tôi cảm thấy cần phải có sức chịu đựng vĩ đại mới có thể sống trong thế giới này. Nhưng chúng ta hãy nghe quan điểm của người Ấn Ðộ ra sao về việc này. Nhiều người Ấn Ðộ tu hành nhưng quan điểm của họ có thể không giống tôi.
Một hôm, một người đàn ông Ấn Ðộ rất muốn tìm một con đường tu hành, đến gặp một vị Minh Sư khai ngộ và xin thọ Tâm Ấn, van xin Ngài truyền một pháp môn tu hành có thể giúp anh thấy Thượng Ðế nhanh chóng. Vì người này thành tâm nên vị Minh Sư truyền Tâm Ấn cho rồi bảo anh phải thiền một khoảng thời gian nhất định trong mỗi ngày, ăn thuần chay và trì ngũ giới. Vị Minh Sư cũng nói với người này nếu anh muốn tiến bộ nhanh chóng trên đường tu hành, anh nên tìm một hang động để thiền và chỉ ăn một hay hai bữa đơn giản mỗi ngày. Vị Minh Sư cũng bảo anh tránh trà trộn với người thế tục để khỏi bị xao lãng. Nếu tiếp tục làm việc trong thế giới phàm trần, anh sẽ gặp nhiều trở ngại và sẽ không tập trung vào sự tu hành được.
Ðời sống của người xưa rất đơn giản. Nếu muốn kiếm hang động để thiền, họ chỉ đi thôi, không giống như người văn minh chúng ta, có rất nhiều việc để lo, 'Tôi chưa trả hết nợ xe hay nợ nhà.' 'Thẻ tín dụng của tôi sắp đến kỳ hạn phải trả tiền.' 'Tôi chưa trả tiền điện tiền nước! Ồ, không thể được!' Vào thời xưa, nếu người ta muốn vào hang động thiền, họ chỉ nói với người hôn phối, 'Tôi đi đây. Tôi sẽ trở lại trong sáu tháng hay một năm. Hãy đem cho tôi chút thức ăn mỗi ngày trong thời gian này.' Thật đơn giản!
Ngày nay, nếu muốn đi bất cứ đâu, chúng ta có rất nhiều chuyện phải lo. Thêm vào đó, cũng có rất nhiều thủ tục trói buộc. Không phải chỉ người giàu mới bị trói buộc. Một người thường, chỉ có căn nhà hay chiếc xe, cũng bị trói buộc. Nếu còn ở trong thế giới này, họ phải điền vô số đơn từ. Nếu đơn điền không chính xác, họ không thể đi đâu được. Ðó là lý do tại sao người ta không được tự do. Ở quốc gia nào cũng vậy. Chính quyền giữ tài liệu hộ chiếu của quý vị để họ có thể tìm quý vị một cách dễ dàng.
Bây giờ, trở về người đàn ông ở Ấn Ðộ. Vị Minh Sư bảo anh, 'Sau một năm, khi con thiền giỏi rồi và có kết quả tốt, hãy trở lại gặp ta. Nhưng trước khi đến, đầu tiên hãy tắm ba lần dưới sông. Chỉ đến đây sau khi con đã hoàn toàn sạch sẽ. Rồi ta sẽ xem kết quả sự tu hành của con.' Cho nên người này theo lời dạy của Minh Sư. Anh tìm một hang động trong núi và tinh tấn ngồi thiền mỗi ngày, chỉ ăn ngày một bữa đơn giản.
Không bao lâu, một năm đã trôi qua, và một hôm vị Minh Sư biết rằng người đệ tử sẽ đến gặp Ngài vào hôm sau, nên Ngài bảo người thị giả đang quét phòng, 'Ngày mai đệ tử đó sẽ từ hang động đến đây. Hãy chờ anh ấy ở cửa. Khi anh ấy đến, hãy đổ tất cả rác rến mà con dọn hôm nay lên người anh ấy.' Dĩ nhiên người đệ tử phải theo chỉ thị của Sư Phụ. Cho nên ngày hôm sau, khi anh chàng kia đến, anh đã tắm ba lần và toàn thân rất sạch sẽ. Thêm vào đó, sau một năm thiền định, chỉ ăn mỗi ngày một bữa, anh đã trở nên rất thánh thiện. Ai cũng có thể ngửi được mùi thánh thiện của anh từ cả mấy dặm đằng xa. Anh rất mong gặp Minh Sư để kể cho Ngài nghe về thể nghiệm tâm linh của mình. Nhưng khi vừa đến cửa đã bị người thị giả đổ hết rác lên người.
Chà! Quý vị biết anh đệ tử phản ứng ra sao không? Anh nổi nóng! Anh la mắng người thị giả kia, 'Anh, cái đồ nghiệp chướng không thể nghĩ bàn! Anh có biết tôi là ai không? Tôi vừa trở về sau một năm bế quan! Anh có biết tôi là thánh không? Sao anh dám đổ rác lên đầu tôi?' Rồi anh chụp cái chổi từ người thị giả và rượt anh chàng này, nhưng người thị giả liền chạy núp sau lưng vị Minh Sư nên anh không bắt được. Người đệ tử không làm gì được, chỉ trở lại sông để tắm rửa lại. Sau đó anh trở lại gặp vị Sư Phụ và nói, 'Sư Phụ, con đã thiền định được một năm. Con đã làm theo tất cả chỉ thị của Ngài, vậy khi nào con có thể gặp Thượng Ðế?'
Vị Minh Sư trả lời, 'Tốt! Nhưng con vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được tâm trí của mình. Con đã nổi nóng và muốn đánh người ta. Phải, đúng là thị giả của ta đã làm điều khờ khạo, nhưng xem con kìa! Hành động như một con cọp, con rắn! Con rượt đuổi và muốn đánh người ta. Không cách nào con có thể gặp Thượng Ðế như vậy. Con phải trở về hang động, sám hối và thiền thêm một năm nữa.' Rồi anh đệ tử nói, 'Ðược! Con hiểu. Xin cảm tạ Sư Phụ đã khai ngộ cho con về hành động vô minh này. Con chắc chắn sẽ sửa đổi.' Rồi anh trở về hang động, thiền định rất nghiêm chỉnh và tinh tấn.
Một năm trôi qua, vị Minh Sư lại gọi người thị giả đến dặn, 'Ngày mai đệ tử từ hang động sẽ trở lại nữa để gặp ta sau khi tắm. Hãy chờ anh ấy ở ngoài cửa. Khi anh ấy đến, hãy đổ hết những thứ trong cái bô đất lên người anh ấy.' Vậy lần trước là rác, còn lần này là cái bô đất. Người xưa không có phòng vệ sinh nên họ dùng cái bô. Người thị giả vâng lệnh và chờ anh đệ tử ngoài cửa. Khi anh ấy đến, người thị giả đổ hết cái bô đất lên đầu anh không sót giọt nào! Cái bô đất thật nặng mùi, nó át hết cả cái mùi thánh thiện của anh đệ tử.
Một lần nữa, anh đệ tử nổi giận hét lên, 'Nếu tôi bắt được anh, tôi sẽ xé anh thành từng mảnh! Sao anh dám đổ đồ dơ lên thân thể thánh thiện của tôi? Anh có biết tôi đã thiền hai năm rồi không? Tôi đã thiền 23 tiếng một ngày và chỉ ăn một bữa mỗi ngày! Sao anh dám làm vậy đối với tôi!' Mặt anh đổi màu đỏ tía và anh gầm thét vang dội, nhưng vì không bắt được người thị giả, anh bỏ cuộc và trở lại sông để tắm rửa. Rồi anh trở lại vị Minh Sư và nói, 'Sư Phụ, con đã theo chỉ thị của Ngài, thiền định thêm một năm và con đã giữ giới luật nghiêm túc.' (Nhưng tại vì không có ai trong hang động nên không có điều gì khiến cho anh có thể phá giới.) Rồi anh tiếp tục, 'Mỗi ngày con không dùng gì ngoài chút muối mè, gạo lứt và chút nước sông. Vậy khi nào con có thể gặp Thượng Ðế? Sư Phụ, Ngài hứa rằng con có thể gặp Thượng Ðế sau một năm thiền định. Giờ đây con đã thiền hai năm rồi. Tại sao con vẫn chưa gặp được Thượng Ðế?'
Vị Minh Sư nói, 'Con ơi, con vẫn chưa kiểm soát được đầu óc. Con vừa mới xử sự như chú chó dại. Người thị giả chỉ đổ một chút đồ lên người, không có gì ngoại trừ chapati (bánh mì Ấn Ðộ) từ hôm qua, mà con rượt theo, la hét và hăm dọa anh ấy. Con nghĩ một vị thánh có hành động như vậy không? Con có thể gặp Thượng Ðế như vậy không?' Do đó người đệ tử rất xấu hổ và nói, 'Giờ con đã hiểu. Xin cảm tạ Sư Phụ. Con sẽ sửa đổi. Bây giờ con phải làm sao?'
Vị Minh Sư trả lời, 'Ta sẽ cho con thêm một cơ hội. Hãy thiền thêm một năm nữa, nhưng nếu lần tới con không qua được khảo nghiệm, ta sẽ không dạy con nữa. Và Thượng Ðế cũng không cho con thêm một cơ hội nữa, cho nên hãy thận trọng. Ðây là cơ hội cuối cùng của con.' Rồi người đệ tử trở về hang động để thiền. Mỗi ngày anh thành tâm cầu nguyện, thiền định và theo tất cả chỉ thị của Sư Phụ. Rồi anh ấy thật sự cũng khá giỏi; thật sự muốn gặp Thượng Ðế.
Không bao lâu, năm thứ ba trôi qua, và vị Minh Sư một lần nữa lại bày trò. Ông luôn luôn dạy người ta phải làm tốt, nhưng chính ông thì luôn luôn làm chuyện tinh quái để thử đệ tử. Người đệ tử vừa kết thúc một năm bế quan cực nhọc và nghĩ bây giờ anh đã tự do nên anh vui vẻ rời hang động và đi tắm rửa sạch sẽ. Nhưng vị Minh Sư cho đổ rác và đồ dơ lên cả người anh. Minh Sư kiểu gì đây? Vị Minh Sư luôn luôn dạy đệ tử phải tốt, lịch sự và lễ phép, không thách thức người khác, chăm sóc và đem niềm vui đến người khác. Có phải tất cả Minh Sư đều dạy như vậy phải không? Nhưng chính vị Minh Sư này lại làm chuyện xấu! Ông gây biết bao chuyện rắc rối cho đệ tử! Ông thật là trên đời chỉ có một!
Lần này vị Minh Sư kêu người thị giả đến và nói, 'Ngày mai anh đệ tử sẽ từ hang động trở lại, hãy đem rác và đồ dơ trong bô lên nóc nhà trên cánh cửa. Khi anh ấy đến, hãy đổ tất cả đồ dơ lên người anh ấy lần nữa.' Rồi người thị giả làm đúng theo chỉ thị của thầy.
Nhưng khi đó người đệ tử đã kiểm soát tâm trí của mình và không còn nổi giận. Tôi thắc mắc là anh ấy có thật sự kiểm soát được tâm trí hay chỉ vì anh đã có hai lần kinh nghiệm, cho nên lần này không nổi nóng nữa. Có thể vị Minh Sư này không khai ngộ lắm. Nếu ông cứ cho cùng một bài thi, người đệ tử sẽ chuẩn bị, nhưng có thể là không. Nếu một người rất vô minh hay bị tà nhập, họ sẽ không hiểu gì cả. Họ sẽ quên tất cả, kể cả phẩm chất tốt đẹp và bản tánh thanh nhã của mình. Tuy nhiên, may mắn thay, người đệ tử vẫn nhớ. Có thể anh có quyết tâm và trí nhớ tốt. Anh biết mình không nên nổi giận trong bất cứ hoàn cảnh nào. Anh đã biết nếu anh bị đổ đồ dơ lên người, anh chỉ cần đi tắm lại. Chỉ vậy thôi! Nhưng có thể anh đã thông minh hơn. Nhưng anh có thật sự kiểm soát được đầu óc không? Chúng ta cũng không biết. Tuy nhiên, lần này khi người thị giả đổ đồ dơ lên đầy đầu đầy cổ, không những là anh không nổi giận, anh thậm chí còn cảm ơn người thị giả.
Thanh Hải Vô Thượng Sư cũng dạy quý vị kế này phải không? Khi người khác la mắng hay đánh chúng ta, chúng ta phải cảm ơn họ. Ngài có dạy quý vị điều này không? [Khán thính giả: Có.] Tôi nhớ Ngài có nói vậy vài lần, nhưng quý vị có áp dụng giáo lý của Ngài trong đời sống hàng ngày không, hay là quý vị vẫn cảm thấy muốn đánh người khác? Lần này người đệ tử Ấn Ðộ cảm ơn người thị giả. Có lẽ anh đã thật sự làm chủ được đầu óc. Anh nói một cách khiêm nhường, 'Sư huynh, anh đã giúp tôi rất nhiều. Nếu anh không đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không thoát ra khỏi sự giận dữ hay lực lượng phủ định đã trói buộc tôi. Tôi xin cảm tạ anh từ tận đáy lòng!' Nói rồi anh cúi chào người thị giả ba lần và đi gặp Minh Sư.
Ngay sau đó vị Minh Sư thật sự truyền Tâm Ấn cho anh. Có thể trước đây ông chỉ dạy pháp thiền phương tiện, và chỉ sau khi anh đã thay đổi thái độ đối với người thị giả, anh mới được thọ Tâm Ấn từ Minh Sư. Thật ra, trong khi Tâm Ấn, anh lập tức thấy Ánh Sáng và Âm Thanh nội tại. Anh thấy được Thượng Ðế! Do đó anh vô cùng vui mừng.
Ðời sống của người xưa rất đơn giản. Nếu muốn kiếm hang động để thiền, họ chỉ đi thôi, không giống như người văn minh chúng ta, có rất nhiều việc để lo, 'Tôi chưa trả hết nợ xe hay nợ nhà.' 'Thẻ tín dụng của tôi sắp đến kỳ hạn phải trả tiền.' 'Tôi chưa trả tiền điện tiền nước! Ồ, không thể được!' Vào thời xưa, nếu người ta muốn vào hang động thiền, họ chỉ nói với người hôn phối, 'Tôi đi đây. Tôi sẽ trở lại trong sáu tháng hay một năm. Hãy đem cho tôi chút thức ăn mỗi ngày trong thời gian này.' Thật đơn giản!
Ngày nay, nếu muốn đi bất cứ đâu, chúng ta có rất nhiều chuyện phải lo. Thêm vào đó, cũng có rất nhiều thủ tục trói buộc. Không phải chỉ người giàu mới bị trói buộc. Một người thường, chỉ có căn nhà hay chiếc xe, cũng bị trói buộc. Nếu còn ở trong thế giới này, họ phải điền vô số đơn từ. Nếu đơn điền không chính xác, họ không thể đi đâu được. Ðó là lý do tại sao người ta không được tự do. Ở quốc gia nào cũng vậy. Chính quyền giữ tài liệu hộ chiếu của quý vị để họ có thể tìm quý vị một cách dễ dàng.
Bây giờ, trở về người đàn ông ở Ấn Ðộ. Vị Minh Sư bảo anh, 'Sau một năm, khi con thiền giỏi rồi và có kết quả tốt, hãy trở lại gặp ta. Nhưng trước khi đến, đầu tiên hãy tắm ba lần dưới sông. Chỉ đến đây sau khi con đã hoàn toàn sạch sẽ. Rồi ta sẽ xem kết quả sự tu hành của con.' Cho nên người này theo lời dạy của Minh Sư. Anh tìm một hang động trong núi và tinh tấn ngồi thiền mỗi ngày, chỉ ăn ngày một bữa đơn giản.
Không bao lâu, một năm đã trôi qua, và một hôm vị Minh Sư biết rằng người đệ tử sẽ đến gặp Ngài vào hôm sau, nên Ngài bảo người thị giả đang quét phòng, 'Ngày mai đệ tử đó sẽ từ hang động đến đây. Hãy chờ anh ấy ở cửa. Khi anh ấy đến, hãy đổ tất cả rác rến mà con dọn hôm nay lên người anh ấy.' Dĩ nhiên người đệ tử phải theo chỉ thị của Sư Phụ. Cho nên ngày hôm sau, khi anh chàng kia đến, anh đã tắm ba lần và toàn thân rất sạch sẽ. Thêm vào đó, sau một năm thiền định, chỉ ăn mỗi ngày một bữa, anh đã trở nên rất thánh thiện. Ai cũng có thể ngửi được mùi thánh thiện của anh từ cả mấy dặm đằng xa. Anh rất mong gặp Minh Sư để kể cho Ngài nghe về thể nghiệm tâm linh của mình. Nhưng khi vừa đến cửa đã bị người thị giả đổ hết rác lên người.
Chà! Quý vị biết anh đệ tử phản ứng ra sao không? Anh nổi nóng! Anh la mắng người thị giả kia, 'Anh, cái đồ nghiệp chướng không thể nghĩ bàn! Anh có biết tôi là ai không? Tôi vừa trở về sau một năm bế quan! Anh có biết tôi là thánh không? Sao anh dám đổ rác lên đầu tôi?' Rồi anh chụp cái chổi từ người thị giả và rượt anh chàng này, nhưng người thị giả liền chạy núp sau lưng vị Minh Sư nên anh không bắt được. Người đệ tử không làm gì được, chỉ trở lại sông để tắm rửa lại. Sau đó anh trở lại gặp vị Sư Phụ và nói, 'Sư Phụ, con đã thiền định được một năm. Con đã làm theo tất cả chỉ thị của Ngài, vậy khi nào con có thể gặp Thượng Ðế?'
Vị Minh Sư trả lời, 'Tốt! Nhưng con vẫn chưa hoàn toàn kiểm soát được tâm trí của mình. Con đã nổi nóng và muốn đánh người ta. Phải, đúng là thị giả của ta đã làm điều khờ khạo, nhưng xem con kìa! Hành động như một con cọp, con rắn! Con rượt đuổi và muốn đánh người ta. Không cách nào con có thể gặp Thượng Ðế như vậy. Con phải trở về hang động, sám hối và thiền thêm một năm nữa.' Rồi anh đệ tử nói, 'Ðược! Con hiểu. Xin cảm tạ Sư Phụ đã khai ngộ cho con về hành động vô minh này. Con chắc chắn sẽ sửa đổi.' Rồi anh trở về hang động, thiền định rất nghiêm chỉnh và tinh tấn.
Một năm trôi qua, vị Minh Sư lại gọi người thị giả đến dặn, 'Ngày mai đệ tử từ hang động sẽ trở lại nữa để gặp ta sau khi tắm. Hãy chờ anh ấy ở ngoài cửa. Khi anh ấy đến, hãy đổ hết những thứ trong cái bô đất lên người anh ấy.' Vậy lần trước là rác, còn lần này là cái bô đất. Người xưa không có phòng vệ sinh nên họ dùng cái bô. Người thị giả vâng lệnh và chờ anh đệ tử ngoài cửa. Khi anh ấy đến, người thị giả đổ hết cái bô đất lên đầu anh không sót giọt nào! Cái bô đất thật nặng mùi, nó át hết cả cái mùi thánh thiện của anh đệ tử.
Một lần nữa, anh đệ tử nổi giận hét lên, 'Nếu tôi bắt được anh, tôi sẽ xé anh thành từng mảnh! Sao anh dám đổ đồ dơ lên thân thể thánh thiện của tôi? Anh có biết tôi đã thiền hai năm rồi không? Tôi đã thiền 23 tiếng một ngày và chỉ ăn một bữa mỗi ngày! Sao anh dám làm vậy đối với tôi!' Mặt anh đổi màu đỏ tía và anh gầm thét vang dội, nhưng vì không bắt được người thị giả, anh bỏ cuộc và trở lại sông để tắm rửa. Rồi anh trở lại vị Minh Sư và nói, 'Sư Phụ, con đã theo chỉ thị của Ngài, thiền định thêm một năm và con đã giữ giới luật nghiêm túc.' (Nhưng tại vì không có ai trong hang động nên không có điều gì khiến cho anh có thể phá giới.) Rồi anh tiếp tục, 'Mỗi ngày con không dùng gì ngoài chút muối mè, gạo lứt và chút nước sông. Vậy khi nào con có thể gặp Thượng Ðế? Sư Phụ, Ngài hứa rằng con có thể gặp Thượng Ðế sau một năm thiền định. Giờ đây con đã thiền hai năm rồi. Tại sao con vẫn chưa gặp được Thượng Ðế?'
Vị Minh Sư nói, 'Con ơi, con vẫn chưa kiểm soát được đầu óc. Con vừa mới xử sự như chú chó dại. Người thị giả chỉ đổ một chút đồ lên người, không có gì ngoại trừ chapati (bánh mì Ấn Ðộ) từ hôm qua, mà con rượt theo, la hét và hăm dọa anh ấy. Con nghĩ một vị thánh có hành động như vậy không? Con có thể gặp Thượng Ðế như vậy không?' Do đó người đệ tử rất xấu hổ và nói, 'Giờ con đã hiểu. Xin cảm tạ Sư Phụ. Con sẽ sửa đổi. Bây giờ con phải làm sao?'
Vị Minh Sư trả lời, 'Ta sẽ cho con thêm một cơ hội. Hãy thiền thêm một năm nữa, nhưng nếu lần tới con không qua được khảo nghiệm, ta sẽ không dạy con nữa. Và Thượng Ðế cũng không cho con thêm một cơ hội nữa, cho nên hãy thận trọng. Ðây là cơ hội cuối cùng của con.' Rồi người đệ tử trở về hang động để thiền. Mỗi ngày anh thành tâm cầu nguyện, thiền định và theo tất cả chỉ thị của Sư Phụ. Rồi anh ấy thật sự cũng khá giỏi; thật sự muốn gặp Thượng Ðế.
Không bao lâu, năm thứ ba trôi qua, và vị Minh Sư một lần nữa lại bày trò. Ông luôn luôn dạy người ta phải làm tốt, nhưng chính ông thì luôn luôn làm chuyện tinh quái để thử đệ tử. Người đệ tử vừa kết thúc một năm bế quan cực nhọc và nghĩ bây giờ anh đã tự do nên anh vui vẻ rời hang động và đi tắm rửa sạch sẽ. Nhưng vị Minh Sư cho đổ rác và đồ dơ lên cả người anh. Minh Sư kiểu gì đây? Vị Minh Sư luôn luôn dạy đệ tử phải tốt, lịch sự và lễ phép, không thách thức người khác, chăm sóc và đem niềm vui đến người khác. Có phải tất cả Minh Sư đều dạy như vậy phải không? Nhưng chính vị Minh Sư này lại làm chuyện xấu! Ông gây biết bao chuyện rắc rối cho đệ tử! Ông thật là trên đời chỉ có một!
Lần này vị Minh Sư kêu người thị giả đến và nói, 'Ngày mai anh đệ tử sẽ từ hang động trở lại, hãy đem rác và đồ dơ trong bô lên nóc nhà trên cánh cửa. Khi anh ấy đến, hãy đổ tất cả đồ dơ lên người anh ấy lần nữa.' Rồi người thị giả làm đúng theo chỉ thị của thầy.
Nhưng khi đó người đệ tử đã kiểm soát tâm trí của mình và không còn nổi giận. Tôi thắc mắc là anh ấy có thật sự kiểm soát được tâm trí hay chỉ vì anh đã có hai lần kinh nghiệm, cho nên lần này không nổi nóng nữa. Có thể vị Minh Sư này không khai ngộ lắm. Nếu ông cứ cho cùng một bài thi, người đệ tử sẽ chuẩn bị, nhưng có thể là không. Nếu một người rất vô minh hay bị tà nhập, họ sẽ không hiểu gì cả. Họ sẽ quên tất cả, kể cả phẩm chất tốt đẹp và bản tánh thanh nhã của mình. Tuy nhiên, may mắn thay, người đệ tử vẫn nhớ. Có thể anh có quyết tâm và trí nhớ tốt. Anh biết mình không nên nổi giận trong bất cứ hoàn cảnh nào. Anh đã biết nếu anh bị đổ đồ dơ lên người, anh chỉ cần đi tắm lại. Chỉ vậy thôi! Nhưng có thể anh đã thông minh hơn. Nhưng anh có thật sự kiểm soát được đầu óc không? Chúng ta cũng không biết. Tuy nhiên, lần này khi người thị giả đổ đồ dơ lên đầy đầu đầy cổ, không những là anh không nổi giận, anh thậm chí còn cảm ơn người thị giả.
Thanh Hải Vô Thượng Sư cũng dạy quý vị kế này phải không? Khi người khác la mắng hay đánh chúng ta, chúng ta phải cảm ơn họ. Ngài có dạy quý vị điều này không? [Khán thính giả: Có.] Tôi nhớ Ngài có nói vậy vài lần, nhưng quý vị có áp dụng giáo lý của Ngài trong đời sống hàng ngày không, hay là quý vị vẫn cảm thấy muốn đánh người khác? Lần này người đệ tử Ấn Ðộ cảm ơn người thị giả. Có lẽ anh đã thật sự làm chủ được đầu óc. Anh nói một cách khiêm nhường, 'Sư huynh, anh đã giúp tôi rất nhiều. Nếu anh không đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ không thoát ra khỏi sự giận dữ hay lực lượng phủ định đã trói buộc tôi. Tôi xin cảm tạ anh từ tận đáy lòng!' Nói rồi anh cúi chào người thị giả ba lần và đi gặp Minh Sư.
Ngay sau đó vị Minh Sư thật sự truyền Tâm Ấn cho anh. Có thể trước đây ông chỉ dạy pháp thiền phương tiện, và chỉ sau khi anh đã thay đổi thái độ đối với người thị giả, anh mới được thọ Tâm Ấn từ Minh Sư. Thật ra, trong khi Tâm Ấn, anh lập tức thấy Ánh Sáng và Âm Thanh nội tại. Anh thấy được Thượng Ðế! Do đó anh vô cùng vui mừng.