Lúc Sư Phụ đến Mỹ , có đến thăm một ngôi chùa vì trước kia có quen một vị pháp sư tại đó , thuận đường nên đến thăm . Sau khi gặp mặt , vị đó cảm thấy Sư Phụ không tôn kính ông , bởi vì Sư Phụ không đảnh lễ vị đó . Ông có vẻ không vui lắm và nói với Sư Phụ : "Sư cô bây giờ hình như trở nên kiêu ngạo , sao không đảnh lễ tôi ?" Sư Phụ nói : "Có mà !" Sư Phụ nói rồi liền đảnh lễ vị đó và đảnh lễ luôn người đệ tử của vị đó . Lúc đó ông rất ngạc nhiên hỏi : "Chú kia chỉ là sa-di mà thôi , sư cô đã là tỳ kheo ni , tại sao lại đảnh lễ chú tiểu ? Chú đó mới xuất gia , sư cô xuất gia lâu hơn , sao lại đảnh lễ chú đó ?" Sư Phụ nói : "Không sao ! Đảnh lễ đại diện của Phật sống còn tốt hơn đảnh lễ Phật gỗ". Nói xong , Sư Phụ liền ra đi .
Không biết sau khi Sư Phụ đi rồi , họ nghĩ như thế nào , rất có thể cho rằng cô tỳ kheo ni này kỳ cục , không lạy tượng Phật , trái lại đi đảnh lễ một vị sa di . Đối với họ , họ cho rằng địa vị của sa di còn thấp hơn tỳ kheo ni . Nhưng mỗi người đều có Phật Tánh , cho dù không làm sa di , sa di ni , cũng có Phật Tánh như thường ; sao lại làm sa di , sa di ni rồi ngược lại không có Phật Tánh ? Đảnh lễ đại diện của Phật sống này còn tốt hơn là đảnh lễ Phật gỗ chứ !
Bất luận chúng ta có Sư Phụ hay không , đều như nhau , đều phải nhờ chính mình ; bởi vì Sư Phụ tối cao là mình , không phải là Sư Phụ bên ngoài , cũng không phải Sư Phụ bên trong . Nhưng khi chưa đạt đến đẳng cấp cao , chúng ta cần nên có vị thiện tri thức dẫn đường , vị thiện tri thức đó mình gọi là Sư Phụ hay là Thầy .
Khi tu hành đạt đến đẳng cấp cao hơn một chút , chúng ta có thể thấy vị thầy đó có hóa thân của Phật hay Bồ Tát . Hóa thân Phật Bồ Tát này , nhìn thấy không biết chừng giống như Sư Phụ bên ngoài của quý vị , hay là không giống nhau . Nhưng thấy được hóa thân của Sư Phụ bên trong , vẫn chưa phải là cứu cánh . Sau cùng mình cũng phải rời khỏi Sư Phụ bên trong . Vì sao vậy ? Bởi vì 'Thế thế thường hành Bồ Tát Đạo'. Mình muốn thành Bồ Tát , muốn thành Phật , thì không thể ỷ lại vào Phật , ỷ lại vào Bồ Tát ; chúng ta nên hành Bồ Tát Đạo , nên thành Bồ Tát , đó là mục đích của sự tu hành .
Đương nhiên khi tu hành chưa thành tựu , chúng ta phải nhờ một vị có kinh nghiệm nhiều hơn hướng dẫn . Cũng như nhờ một vị hướng đạo dẫn đường vì chúng ta chưa đi qua con đường đó , không biết trên đường có chướng ngại gì , có nguy hiểm gì ? Cho nên cần phải có một vị hướng đạo hướng dẫn chúng ta . Khi đi qua con đường đó rồi , chúng ta sẽ hoàn toàn biết hết . Người hướng đạo chỉ dẫn đường , nhưng mình phải tự đi , khi mình đi qua rồi , còn phải trở về hướng dẫn người khác ; không phải mỗi lần muốn đi , chúng ta đều cần tìm người hướng đạo dẫn đường .
Tu hành có trùng trùng pháp môn , có rất nhiều đường lối . Cũng giống như từ Cao Hùng đến Đài Bắc , có rất nhiều lối đi ; có lộ trình dài , có lộ trình ngắn , có đường bằng phẳng , có đường gồ ghề không dễ đi . Có đường không thể lưu thông vì sửa chửa có nhiều nguy hiểm nên đường bị chận lại . Khi chiến tranh , có một số đường cấm lưu thông .
Một vị hướng đạo hay là thiện tri thức , họ biết được đường nào đi dễ hơn , đường nào đến mau hơn , đường nào không giao thông , đường nào không chướng ngại , đường nào không bị cấm lưu thông . Chúng ta theo người biết đường đi thì an toàn hơn , sẽ không gặp nhiều nguy hiểm . Vì vậy , chúng ta cần phải có người hướng đạo . Tự mình có thể tìm đường , nhưng sẽ gặp nhiều phiền phức , nhiều nguy hiểm , nhiều chướng ngại ; cho dù sau cùng mình tìm được đường , nhưng khi gần đến mục tiêu , rất có thể mình quá mệt mỏi , không còn tinh thần và thể lực để tiếp tục đi nữa .
Nếu như không muốn tổn phí thần thức quá nhiều , chúng ta nên nhờ một vị hướng đạo . Mặc dù nhờ vào người đó , mình cũng nên tự đi , nếu không tại sao Phật Thích Ca Mâu Ni phải khổ tu sáu năm . Từ trong kinh điển , chúng ta biết rằng Phật Thích Ca Mâu Ni là Hộ Minh Bồ Tát , từ Cung Trời Đẩu Xuất xuống . Công việc của Ngài là dùng ứng hóa thân xuống độ chúng sanh , nhưng sau khi xuống rồi , cũng phải làm người , cũng phải như con người , cần phải tu hành trở lại , không thể nói Ngài đã là Bồ Tát rồi , sau khi giáng trần không cần tu hành nữa .
Nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt , Thời Mạt Pháp là thời gian cuối cùng , rất có thể có chư Phật , chư Đại Bồ Tát hay là Thiên Nhân , hóa thân rất mau đến Thế Giới Ta Bà để độ chúng sanh . Lúc các Ngài đến độ chúng sanh , có thể không cần thụ thai , tự hóa thân đến , hay dùng nhục thân của người khác để độ chúng sanh , bởi vì nếu như mượn bụng đàn bà sanh ra thật quá chậm trễ , cần phải ở trong bụng thụ thai chín tháng rồi mới có thể sinh ra , lớn lên lại đi học , học rất nhiều điều không ích dụng , sau này tu hành còn phải rửa sạch những quan niệm không ích dụng này , rồi mới có thể bỏ vào quan niệm có ích dụng , bỏ vào những điều hữu dụng , cho đến khi viên mãn mới khai ngộ thành Phật , sau đó mới có thể đi quảng độ chúng sanh .
Nhưng từ khi khai ngộ đến khi độ chúng sanh , chúng ta cần phải có thời gian lâu dài , vượt qua nhiều khó khăn mới tu hành thành đạo , làm sao có người tin mình ? Có phải như vậy không ? Mình nói mình thành đạo , khai ngộ là chuyện của mình , họ tin hay không là chuyện của họ .
Cho nên từ khi ra đời , trưởng thành , học những quan niệm vô dụng , rửa sạch những quan niệm này , bỏ vào những điều hữu dụng , sau này thành đạo , rồi đi độ chúng sanh , quá trình này cần thời gian rất lâu dài , giữa đó có rất nhiều thì giờ bị uổng phí . Cho nên trong thời Mạt Pháp này có số người tu hành hơi mau , có lẽ họ không dùng phương cách thai sinh mà dùng hóa thân trực tiếp ra độ chúng sanh , cũng có thể là dùng nhục thể của người tu hành tốt để đến độ chúng sanh .
Rất có thể Phật Bồ Tát xuống đây rất nhiều , hóa thân ra rất nhiều , nhưng không nhất định có thể độ nhiều chúng sanh như vậy . Không biết chừng trong số đó có một vị Bồ Tát chỉ độ một người , cho nên cần rất nhiều vị Bồ Tát mới có thể độ được nhiều chúng sanh , còn không sẽ không độ nổi . Bồ Tát có thể hóa thân vô số , thần thông biến hóa rất nhiều , nhưng chúng sanh không thấy được , cho nên vẫn phải dùng nhục thân độ người . Thí dụ quý vị theo Sư Phụ tu hành , có người ở nhà cũng có thể thấy hóa thân Sư Phụ đến dạy họ , cũng có người trên xe công cộng thấy hóa thân Sư Phụ đến an ủi họ ... Nhưng có một số người vẫn không thấy được , cho nên vẫn còn cần một cái nhục thể Sư Phụ đến dạy họ .
Phật Bồ Tát đến thế giới Ta Bà cũng như vậy , rất có thể mình sẽ nghĩ rằng tại sao lại phải dùng nhục thể của con người ? Phật Bồ Tát đã có thể hóa thân , có thể dùng thần thông biến hóa độ chúng sanh , như vậy sao còn phải dùng nhục thân ? Bởi vì mắt thịt của chúng sanh không thấy được hóa thân của Phật Bồ Tát , cho nên Phật Bồ Tát cần phải hạ xuống một đẳng cấp , dùng nhục thể xuất hiện , như vậy mới có thể mặt đối mặt nói chuyện , chúng sanh mới có thể nghe được , họ hiểu biết đạo lý rồi sẽ từ từ tu hành .
Phật Bồ Tát hóa thân đến thế giới này không nhất định cần phải có cha mẹ . Cũng như chuyện của Giê Su Ki Tô , mình hiểu biết Ngài từ hóa thân ra , đầu thai vào người của Maria , hóa thân thành một cái thai , như vậy cũng được . Phật Thích Ca Mâu Ni đương nhiên có cha mẹ , nhưng không phải vì quan hệ sinh lý của cha mẹ , mới có thể sinh ra Ngài , bởi vì hoàng hậu Ma Da lúc thọ thai nằm mộng thấy con voi trắng sáu ngà chui vào bụng của bà , sau đó mới sinh ra hoàn tử .
Mẹ của Giê Su Ki Tô lúc đó chưa kết hôn , vẫn còn trinh , cô gái còn trinh tiết mà mang thai là chuyện mà nhiều người không tin , nhưng người tu hành như chúng ta có thể tin , tu hành rồi sẽ rõ . Phật Bồ Tát có nhiều thần thông , có đủ thứ năng lực . Nhưng bởi vì đây là thế giới vật chất , còn cần phải dùng hệ thống vật chất , mới có thể sinh tồn tại thế giới Ta Bà . Bởi vì đẳng cấp của mỗi thế giới khác nhau , sức chấn động cũng khác nhau , cho nên phải dùng phương cách khác nhau , mới có thể liên lạc với thế giới của con người .
Phật Bồ Tát đương nhiên có thể cải biến pháp luật của thế giới Ta Bà này , nhưng các ngài không chịu . Cải biến thế giới này sẽ đưa đến quá nhiều phiền phức , chỉ cần cải biến một bộ phận trong đó , sẽ đưa đến sự hỗn loạn của toàn vũ trụ . Cũng như bây giờ Sư Phụ sử dụng máy phóng thanh nói chuyện vậy , nó có quan hệ tới bộ máy chính lại có quan hệ đến ống loa , nếu như muốn sửa một bộ phận trong đó phải tắt hết cả hệ thống .
Ở trên thế giới Ta Bà này cũng vậy , mỗi một chúng sanh đều có quan hệ với những chúng sanh khác , cho nên Phật Bồ Tát đến thế giới Ta Bà , cũng phải phối hợp với pháp luật của thế giới này , nếu không các Ngài đến đây thi triển các thứ thần thông thần kỳ ảo diệu cho người ta coi , chúng sanh thấy rồi sẽ rất tin , đều đến theo học . Phật Bồ Tát đương nhiên có thể lợi dụng thần thông , hoàn toàn đem hết thế giới Ta Bà đến Tây Phương , nhưng các Ngài không thể làm như vậy , Sư Phụ sẽ giải thích tại sao không thể làm như vậy được ?
Bởi vì ban đầu là tự mình chịu xuống thế giới Ta Bà này để học hỏi , để biết chúng sanh là gì ? Phật là gì ? Vô thường là gì ? Cứu cánh là gì ? Dù là tự nguyện xuống , cho nên mình cũng phải tự nguyện trở về . Phật Bồ Tát không có thể xen vào ý thức của mình , bởi vì con người chúng ta là chúng sanh vĩ đại , có sức phán đoán của mình , bất luận mình lên thiên đàng , xuống địa ngục , làm Phật , làm Bồ Tát , làm người , làm động vật , làm quỷ , mình đều vĩnh viễn tồn tại . Không có một lực lượng nào , một người nào , bất luận đẳng cấp của họ cao đến đâu , cho dù như mình gọi là Thượng Đế tối cao , hay là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , cũng không thể hủy diệt Bản Lai Diện Mục của mình , Chân Thể của mình , Linh Hồn của mình .
Còn nếu muốn tu chầm chậm , học từ từ hay học cho nhanh đó đều là do mình quyết định . Nếu mình đối với thế giới này thật không còn cảm thấy lưu luyến gì nữa , một lòng muốn về nhà , lúc đó không có ai có thể ngăn cản mình , ma vương cũng không có biện pháp phá rối mình . Nhưng nếu như trong ý thức của mình vẫn còn một chút lưu luyến trần gian , mình sẽ có rất nhiều chướng ngại .
Sư Phụ đã nói qua , tất cả chúng sanh đều có quan hệ đến những chúng sanh khác , một niệm sẽ ảnh hưởng rất nhiều chúng sanh , sẽ kích động đến nhiều chúng sanh , làm cho chúng biến thành kết cấu của hành động , cũng như hệ thống của máy móc vậy , mình ấn một cái nút , toàn bộ hệ thống đều chấn động , chuyển động . Có lúc mình không thể cảm giác cái vi tế nghĩ , nhớ , lưu luyến trần gian . Khi mình ngủ , niệm của mình cũng không cách nào kềm chế , nó quen với đủ thứ cách nghĩ , hưởng thụ thế giới , quen thói muốn đi giết người , quen thói muốn có quan hệ nam nữ , quen thói muốn đi trộm tiền , gạt người , phỉ báng người ..., lúc đó ý niệm của mình , cũng như ấn một cái nút vậy , những hệ thống khác sẽ tự động chuyển động , tạo thành chướng ngại tu hành cho mình , cho nên nói chướng ngại cũng là tự mình tạo ra .
Mình thường nghe nói "Thiên hạ vốn vô sự , phiền não tự mình tạo". Đương nhiên Phật Bồ Tát rất từ bi , rất thích cứu mình nhưng cũng phải tự mình cứu mình , Phật Bồ Tát chỉ có chỉ đạo , giúp đỡ mình mà thôi . Khi mình đi bộ , các Ngài có thể bảo : "Con phải mang giầy , nếu không chân con sẽ chảy máu" hay là nhắc nhở mình rằng "đường đi hơi khó , con cần mang những loại giầy khác".
Cho nên Sư Phụ thường nói : "Sư Phụ tối cao là chính mình , đừng có trách người thầy không tốt , không giúp mình , không gia trì mình ..." Phật Bồ Tát có thể giúp mình đến trình độ tốt nhất , nhưng nếu như chính mình không nỗ lực , thì Phật Bồ Tát cũng không có cách .
Bởi vì chính mình chịu xuống thế giới Ta Bà , thì phải tự mình muốn về . Nếu như mình không muốn , nhưng Phật Bồ Tát ép buộc mình về , dùng thần thông , dùng lực lượng kéo thế giới Ta Bà này , tất cả lên hết cõi Tây Phương Cực Lạc , nhưng đầu óc mình chưa chuẩn bị xong , mình đến đó rồi có thể sẽ phản kháng , không ở nổi , không quen , vẫn thích đi cờ bạc , người cờ bạc tìm không có người chơi chung sẽ tức giận , sẽ nhiễu loạn không khí hòa bình của thế giới Tây Phương Cực Lạc . Người ghiền rượu vẫn muốn uống rượu , muốn tìm quán rượu , tìm không có quán rượu , họ sẽ tìm cách chế rượu , như vậy sẽ biến thế giới Tây Phương Cực Lạc thành cái gì ? Có quán rượu cũng có sòng bạc , sau này thế giới Tây Phương Cực Lạc đều hoàn toàn biến thành thế giới Ta Bà , như lúc trước vậy , không có một nơi thật sự cho người tu hành ở .
Cho nên chúng sanh nên tự độ lấy , Phật Bồ Tát là người chỉ đạo , giúp đỡ mà thôi . Cũng như trẻ nhỏ , lúc nó chưa trưởng thành mình phải cho nó ăn , nhưng tự nó cũng phải "muốn" ăn , có phải như vậy không ? Khi đói , nó sẽ nói , nếu như nó không biết nói , nó cũng sẽ dùng tiếng khóc để diễn đạt . Lúc đó mình lấy sữa cho nó uống , nó sẽ uống vào , nếu không nó sẽ không lớn được .
Tu hành cũng vậy , không thể hoàn toàn nương vào lực lượng của Sư Phụ , lúc tu hành đương nhiên sẽ gặp một số khó khăn , nếu như thật sự không chịu nổi tình trạng đó , có thể cầu Sư Phụ bên trong giúp đỡ , Sư Phụ bên trong là hóa thân của Phật Bồ Tát , nhìn thấy hóa thân cũng y như thấy nhục thể Sư Phụ vậy .
Sư Phụ giảng cho quý vị nghe vì sao lại như vậy . Bởi vì có người sau khi thành đạo hình dáng vẫn không biến đổi , nhục thể trên thế giới này y như thân thể ở cõi trên , cho nên bất cứ bề trong hay bề ngoài , nhìn thấy dáng của Sư Phụ đều y như nhau , nhưng Ngài là Phật Bồ Tát , có hiểu không ? Mình nghe nói Quán Thế Âm Bồ Tát khi làm người tại cõi Ta Bà , hình nhìn giống như vậy (Sư Phụ chỉ tượng Quán Thế Âm). Hiện giờ mình ngồi thiền thấy được Quán Thế Âm Bồ Tát là hình dáng của Ngài lúc còn tại thế , bây giờ có nhiều người thấy Ngài đều là như vậy , bởi vì Ngài tu hành đến trình độ này , hình dáng của Ngài giống như hình dáng bình thường , không có biến đổi , lúc Ngài tu thành đạo hình dáng của Ngài như thế nào , sau này cũng không biến đổi .
Thí dụ đối với thế giới Ta Bà này , Phật Thích Ca Mâu Ni lúc thành Phật là hình dáng như vậy (Sư Phụ chỉ tượng Phật). Đệ tử của Ngài lúc tọa thiền , nhìn thấy Sư Phụ của họ ở bên trong cũng có hình dáng như vậy , nhưng lại đẹp hơn , và có ánh sáng . Nếu như huệ nhãn của quý vị mở rồi , nhìn thấy nhục thân của Ngài cũng rất đẹp , cũng có ánh sáng rất là đẹp đẽ . Cho nên các vị tu hành đến đẳng cấp cao , hình dáng bề ngoài và bên trong họ y như nhau . Bởi vì khi họ thành Phật , thành đạo , hình dáng của họ y như thế nào , bên trong cũng có dáng dấp y như vậy , không có gì cải đổi .
Họ muốn biến đổi cũng được , nhưng thông thường họ đều không biến đổi , họ muốn biến hóa thành hình dáng khác cũng được , nhưng họ không biến hóa , vì sao vậy ? Bởi vì công việc của họ là độ một nhóm chúng sanh nào đó , đoàn thể chúng sanh đó đã quen thuộc với hình dáng của họ rồi , hình dáng của họ như thế nào , đồ đệ của họ , học trò của họ đã quen thuộc rồi , nếu như ở bên trong , họ biến hóa thành thứ hình dáng khác , rất có thể học trò của họ sẽ từ chối , không thể hoàn toàn tin họ .
Nếu như theo Sư Phụ rất lâu , quen thuộc với lớp bề ngoài của Sư Phụ , rủi như có một ngày thấy được Sư Phụ bên trong , biến thành hình dáng khác , quý vị nhất định sẽ hỏi : "Ngài là ai ?" Quý vị sẽ không thích vị Sư Phụ bên trong . Bởi vì con người vốn rất chấp trước , trước khi mình còn chưa thành Phật , vẫn còn thái độ chấp trước đó , có phải vậy không ? Khi mình quen thuộc với một thứ gì rồi , thì không muốn biến đổi , mình tin cậy bà con , bạn bè của mình còn nhiều hơn người ngoài , có phải như vậy không ? Bởi thế cho nên cần phải có một hình dáng cố định , để cho đồ đệ của họ quen biết .
Trong lúc tọa thiền thấy được Sư Phụ bên trong , Ngài nói với mình "Bây giờ theo Sư Phụ đi thế giới Cực Lạc , thì mình sẽ theo liền . Nếu như Gặp Bồ Đề Đạt Ma , hay là những vị đại sư thời xưa mình không quen biết , không biết chừng trong lòng cảm thấy không an , không dám tin , khi mình không tin mình sẽ tự cho là mình có chướng ngại , nhưng có người sẽ tin liền tức thời . Cho nên Phật Bồ Tát đối với học trò cần phải dùng hình tướng như nhau để xuất hiện , nhưng đối với người ngoài Ngài có thể dùng hình tướng khác , bởi vì khi thành Phật là vô hình , vô tướng , muốn biến hóa cái gì cũng được .
Sau này quý vị thành Phật cũng vậy , hiện giờ hình tướng của quý vị là như vầy , nếu trong tương lai quý vị thành Phật , cũng có hình tướng như nhau , sau này đi dạy học trò , cũng duy trì hình dáng này không biến đổi , rất có thể đầu tóc sẽ dài hơn một chút . Bởi vì có người trong thời gian tọa thiền dài hay là bế quan , hoàn toàn không lo về bề ngoài , cũng không cạo tóc , để tóc rất dài , sau thành đạo , cũng duy trì hình dáng như vậy , đương nhiên họ vẫn còn là người xuất gia , nhưng cũng để tóc dài như Phật Thích Ca Mâu Ni vậy , quý vị coi tóc của Ngài có dài lắm không ? (Sư Phụ chỉ bức họa hình Phật Thích Ca Mâu Ni).
Có những hòa thượng Ấn Độ cũng không cạo đầu , cũng như Phật vậy , quấn tóc trên đầu cũng được , bởi vì có lúc họ bế quan một thời gian rất lâu , cho nên không có cạo đầu . Quý vị nhìn tóc của Bồ Đề Đạt Ma cũng dài như vậy , Ngài cũng không lo , khi Ngài thành Phật , hình dáng cũng không biến đổi . Cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni lúc thành Phật như thế nào , sau này cũng để y như vậy , Ngài có thể xuống tóc trở lại , nhưng Ngài không lo về những gì bề ngoài . Cho nên bây giờ mình đều nhận biết hình tướng của Phật Thích Ca có tóc dài , phải không ?
Lúc mới bắt đầu tu hành , cần phải nương vào Sư Phụ bên ngoài và bên trong , nhưng mình cần nên hiểu mình vốn là Phật Bồ Tát , mình cần phải trở về địa vị này , biến thành Phật Bồ Tát . Không thể ngày ngày đời đời , đều làm đệ tử , mình tu hành là bởi vì muốn trở lại địa vị vốn có của Phật Bồ Tát , để độ chúng sanh . Nếu như một vị Phật Bồ Tát chưa có từng làm người , chưa từng luân hồi sanh tử , Ngài sẽ không biết độ chúng sanh , vì sao ? Bởi vì Ngài quá khai ngộ , đối với tâm của Ngài không có đau khổ , Ngài không biết đau khổ là gì ? Cho nên cần phải xuống để làm người , làm động vật , làm súc sinh , luân hồi sinh tử rồi mới có thể hiểu biết tâm của chúng sanh như thế nào .
Không xuống để làm chúng sanh , không thể độ chúng sanh , cũng không hiểu biết tự Ngài là Phật , có năng lực gì . Mình vốn đã là Phật rồi , bây giờ muốn tu thành Phật trở lại , nếu như mình không phải là Phật , cho dù có tu hành trăm ngàn triệu năm cũng không thể thành Phật . Thí dụ một miếng sắt , không có lý nào để trăm ngàn triệu năm sau sẽ biến thành vàng , vàng là vàng , kim cương là kim cương , cơm là cơm , cát là cát , bất cứ mình nấu bao lâu , cũng không thể nấu cát thành cơm .
Sư Phụ nói tới nói lui đều nói một thứ chuyện , bởi vì muốn quý vị nhận biết mình , đương nhiên Sư Phụ sẽ truyền Tâm Ấn cho quý vị , mở nhĩ căn cho quý vị , giúp quý vị mở mắt trí huệ , ngày ngày nói trí huệ bên ngoài cho quý vị nghe , chỉ dẫn quý vị cách tu hành , nhưng quý vị cũng nên tự mình tu hành , không thể nào chỉ nhờ lực lượng của Sư Phụ .
Đương nhiên lúc truyền Tâm Ấn , nghiệp chướng đời đời kiếp kiếp của quý vị đều được rửa sạch hết rồi , bởi vì mình vốn không có nghiệp chướng , cho nên mới rửa sạch . Nghiệp chướng là hệ thống cần thiết trên thế giới Ta Bà , nếu như mình không ở trên thế giới Ta Bà thì không cần thọ Tâm Ấn , vì vốn không có nghiệp chướng . Nhưng hễ còn ở trên thế giới này , vẫn cần phải nói đến nghiệp chướng , và cần phải rửa sạch nghiệp chướng , nếu không , mình không thể đi lên .
Nếu như mình không tu hành , đẳng cấp của mình không thể nâng cao , không cao thì không thể độ chúng sanh , cũng không thể thành Phật , chỉ biến thành Phật vô dụng . Bồ Tát vô dụng . Cho nên tu hành là việc cần thiết , tu cho đến khi nào mình nhận thức được trở lại rằng mình là Phật , thì có thể trở về . Nhưng lúc đó mình sẽ không có nghĩ đến , mình được quả vị cứu cánh rồi . Tu hành là vô lượng vô biên , giả sử mình tu đến trình độ nào đó rồi ngưng lại , đó là chuyện đáng tiếc . Thí dụ tu hành có cái nóc nhà , làm mục tiêu cuối cùng , mình tu đến đó rồi ngưng lại , Sư Phụ thấy như vậy quả không tự do , không tự tại .
Hiện giờ quý vị hãy nghĩ giả sử có một nơi cứu cánh , cũng như nóc nhà vậy , mình đến đó rồi thì không thể lên thêm nữa , trường hợp như vậy có phải như là tù nhân hay không ? Biến thành tù ngục Niết Bàn , thế giới này là nhà tù nhỏ , đi Niết Bàn là nhà tù lớn hơn , nhưng đều là tù ngục cả . Cho nên tu hành nên cẩn thận , không có một nơi cứu cánh nào có thể để mình ngưng lại . Nhưng mình càng tu càng khoái lạc , không phải có nơi cứu cánh thì mình không cần phải tu , không tu hành mình sẽ rất đau khổ , nếu như quý vị khoái lạc thì khỏi cần tu hành , nhưng bởi vì quá đau khổ , quá vô minh , quá dốt nát , cho nên quý vị cần phải tu hành , tìm nguồn gốc khoái lạc . Làm người không cần phải đau khổ như vậy , bận rộ như vậy , vô minh như vậy , cho nên cần phải phát tâm muốn tu hành thành Phật .
- Tim qo tu -
Bất luận chúng ta có Sư Phụ hay không , đều như nhau , đều phải nhờ chính mình ; bởi vì Sư Phụ tối cao là mình , không phải là Sư Phụ bên ngoài , cũng không phải Sư Phụ bên trong . Nhưng khi chưa đạt đến đẳng cấp cao , chúng ta cần nên có vị thiện tri thức dẫn đường , vị thiện tri thức đó mình gọi là Sư Phụ hay là Thầy .
Khi tu hành đạt đến đẳng cấp cao hơn một chút , chúng ta có thể thấy vị thầy đó có hóa thân của Phật hay Bồ Tát . Hóa thân Phật Bồ Tát này , nhìn thấy không biết chừng giống như Sư Phụ bên ngoài của quý vị , hay là không giống nhau . Nhưng thấy được hóa thân của Sư Phụ bên trong , vẫn chưa phải là cứu cánh . Sau cùng mình cũng phải rời khỏi Sư Phụ bên trong . Vì sao vậy ? Bởi vì 'Thế thế thường hành Bồ Tát Đạo'. Mình muốn thành Bồ Tát , muốn thành Phật , thì không thể ỷ lại vào Phật , ỷ lại vào Bồ Tát ; chúng ta nên hành Bồ Tát Đạo , nên thành Bồ Tát , đó là mục đích của sự tu hành .
Đương nhiên khi tu hành chưa thành tựu , chúng ta phải nhờ một vị có kinh nghiệm nhiều hơn hướng dẫn . Cũng như nhờ một vị hướng đạo dẫn đường vì chúng ta chưa đi qua con đường đó , không biết trên đường có chướng ngại gì , có nguy hiểm gì ? Cho nên cần phải có một vị hướng đạo hướng dẫn chúng ta . Khi đi qua con đường đó rồi , chúng ta sẽ hoàn toàn biết hết . Người hướng đạo chỉ dẫn đường , nhưng mình phải tự đi , khi mình đi qua rồi , còn phải trở về hướng dẫn người khác ; không phải mỗi lần muốn đi , chúng ta đều cần tìm người hướng đạo dẫn đường .
Tu hành có trùng trùng pháp môn , có rất nhiều đường lối . Cũng giống như từ Cao Hùng đến Đài Bắc , có rất nhiều lối đi ; có lộ trình dài , có lộ trình ngắn , có đường bằng phẳng , có đường gồ ghề không dễ đi . Có đường không thể lưu thông vì sửa chửa có nhiều nguy hiểm nên đường bị chận lại . Khi chiến tranh , có một số đường cấm lưu thông .
Một vị hướng đạo hay là thiện tri thức , họ biết được đường nào đi dễ hơn , đường nào đến mau hơn , đường nào không giao thông , đường nào không chướng ngại , đường nào không bị cấm lưu thông . Chúng ta theo người biết đường đi thì an toàn hơn , sẽ không gặp nhiều nguy hiểm . Vì vậy , chúng ta cần phải có người hướng đạo . Tự mình có thể tìm đường , nhưng sẽ gặp nhiều phiền phức , nhiều nguy hiểm , nhiều chướng ngại ; cho dù sau cùng mình tìm được đường , nhưng khi gần đến mục tiêu , rất có thể mình quá mệt mỏi , không còn tinh thần và thể lực để tiếp tục đi nữa .
Nếu như không muốn tổn phí thần thức quá nhiều , chúng ta nên nhờ một vị hướng đạo . Mặc dù nhờ vào người đó , mình cũng nên tự đi , nếu không tại sao Phật Thích Ca Mâu Ni phải khổ tu sáu năm . Từ trong kinh điển , chúng ta biết rằng Phật Thích Ca Mâu Ni là Hộ Minh Bồ Tát , từ Cung Trời Đẩu Xuất xuống . Công việc của Ngài là dùng ứng hóa thân xuống độ chúng sanh , nhưng sau khi xuống rồi , cũng phải làm người , cũng phải như con người , cần phải tu hành trở lại , không thể nói Ngài đã là Bồ Tát rồi , sau khi giáng trần không cần tu hành nữa .
Nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt , Thời Mạt Pháp là thời gian cuối cùng , rất có thể có chư Phật , chư Đại Bồ Tát hay là Thiên Nhân , hóa thân rất mau đến Thế Giới Ta Bà để độ chúng sanh . Lúc các Ngài đến độ chúng sanh , có thể không cần thụ thai , tự hóa thân đến , hay dùng nhục thân của người khác để độ chúng sanh , bởi vì nếu như mượn bụng đàn bà sanh ra thật quá chậm trễ , cần phải ở trong bụng thụ thai chín tháng rồi mới có thể sinh ra , lớn lên lại đi học , học rất nhiều điều không ích dụng , sau này tu hành còn phải rửa sạch những quan niệm không ích dụng này , rồi mới có thể bỏ vào quan niệm có ích dụng , bỏ vào những điều hữu dụng , cho đến khi viên mãn mới khai ngộ thành Phật , sau đó mới có thể đi quảng độ chúng sanh .
Nhưng từ khi khai ngộ đến khi độ chúng sanh , chúng ta cần phải có thời gian lâu dài , vượt qua nhiều khó khăn mới tu hành thành đạo , làm sao có người tin mình ? Có phải như vậy không ? Mình nói mình thành đạo , khai ngộ là chuyện của mình , họ tin hay không là chuyện của họ .
Cho nên từ khi ra đời , trưởng thành , học những quan niệm vô dụng , rửa sạch những quan niệm này , bỏ vào những điều hữu dụng , sau này thành đạo , rồi đi độ chúng sanh , quá trình này cần thời gian rất lâu dài , giữa đó có rất nhiều thì giờ bị uổng phí . Cho nên trong thời Mạt Pháp này có số người tu hành hơi mau , có lẽ họ không dùng phương cách thai sinh mà dùng hóa thân trực tiếp ra độ chúng sanh , cũng có thể là dùng nhục thể của người tu hành tốt để đến độ chúng sanh .
Rất có thể Phật Bồ Tát xuống đây rất nhiều , hóa thân ra rất nhiều , nhưng không nhất định có thể độ nhiều chúng sanh như vậy . Không biết chừng trong số đó có một vị Bồ Tát chỉ độ một người , cho nên cần rất nhiều vị Bồ Tát mới có thể độ được nhiều chúng sanh , còn không sẽ không độ nổi . Bồ Tát có thể hóa thân vô số , thần thông biến hóa rất nhiều , nhưng chúng sanh không thấy được , cho nên vẫn phải dùng nhục thân độ người . Thí dụ quý vị theo Sư Phụ tu hành , có người ở nhà cũng có thể thấy hóa thân Sư Phụ đến dạy họ , cũng có người trên xe công cộng thấy hóa thân Sư Phụ đến an ủi họ ... Nhưng có một số người vẫn không thấy được , cho nên vẫn còn cần một cái nhục thể Sư Phụ đến dạy họ .
Phật Bồ Tát đến thế giới Ta Bà cũng như vậy , rất có thể mình sẽ nghĩ rằng tại sao lại phải dùng nhục thể của con người ? Phật Bồ Tát đã có thể hóa thân , có thể dùng thần thông biến hóa độ chúng sanh , như vậy sao còn phải dùng nhục thân ? Bởi vì mắt thịt của chúng sanh không thấy được hóa thân của Phật Bồ Tát , cho nên Phật Bồ Tát cần phải hạ xuống một đẳng cấp , dùng nhục thể xuất hiện , như vậy mới có thể mặt đối mặt nói chuyện , chúng sanh mới có thể nghe được , họ hiểu biết đạo lý rồi sẽ từ từ tu hành .
Phật Bồ Tát hóa thân đến thế giới này không nhất định cần phải có cha mẹ . Cũng như chuyện của Giê Su Ki Tô , mình hiểu biết Ngài từ hóa thân ra , đầu thai vào người của Maria , hóa thân thành một cái thai , như vậy cũng được . Phật Thích Ca Mâu Ni đương nhiên có cha mẹ , nhưng không phải vì quan hệ sinh lý của cha mẹ , mới có thể sinh ra Ngài , bởi vì hoàng hậu Ma Da lúc thọ thai nằm mộng thấy con voi trắng sáu ngà chui vào bụng của bà , sau đó mới sinh ra hoàn tử .
Mẹ của Giê Su Ki Tô lúc đó chưa kết hôn , vẫn còn trinh , cô gái còn trinh tiết mà mang thai là chuyện mà nhiều người không tin , nhưng người tu hành như chúng ta có thể tin , tu hành rồi sẽ rõ . Phật Bồ Tát có nhiều thần thông , có đủ thứ năng lực . Nhưng bởi vì đây là thế giới vật chất , còn cần phải dùng hệ thống vật chất , mới có thể sinh tồn tại thế giới Ta Bà . Bởi vì đẳng cấp của mỗi thế giới khác nhau , sức chấn động cũng khác nhau , cho nên phải dùng phương cách khác nhau , mới có thể liên lạc với thế giới của con người .
Phật Bồ Tát đương nhiên có thể cải biến pháp luật của thế giới Ta Bà này , nhưng các ngài không chịu . Cải biến thế giới này sẽ đưa đến quá nhiều phiền phức , chỉ cần cải biến một bộ phận trong đó , sẽ đưa đến sự hỗn loạn của toàn vũ trụ . Cũng như bây giờ Sư Phụ sử dụng máy phóng thanh nói chuyện vậy , nó có quan hệ tới bộ máy chính lại có quan hệ đến ống loa , nếu như muốn sửa một bộ phận trong đó phải tắt hết cả hệ thống .
Ở trên thế giới Ta Bà này cũng vậy , mỗi một chúng sanh đều có quan hệ với những chúng sanh khác , cho nên Phật Bồ Tát đến thế giới Ta Bà , cũng phải phối hợp với pháp luật của thế giới này , nếu không các Ngài đến đây thi triển các thứ thần thông thần kỳ ảo diệu cho người ta coi , chúng sanh thấy rồi sẽ rất tin , đều đến theo học . Phật Bồ Tát đương nhiên có thể lợi dụng thần thông , hoàn toàn đem hết thế giới Ta Bà đến Tây Phương , nhưng các Ngài không thể làm như vậy , Sư Phụ sẽ giải thích tại sao không thể làm như vậy được ?
Bởi vì ban đầu là tự mình chịu xuống thế giới Ta Bà này để học hỏi , để biết chúng sanh là gì ? Phật là gì ? Vô thường là gì ? Cứu cánh là gì ? Dù là tự nguyện xuống , cho nên mình cũng phải tự nguyện trở về . Phật Bồ Tát không có thể xen vào ý thức của mình , bởi vì con người chúng ta là chúng sanh vĩ đại , có sức phán đoán của mình , bất luận mình lên thiên đàng , xuống địa ngục , làm Phật , làm Bồ Tát , làm người , làm động vật , làm quỷ , mình đều vĩnh viễn tồn tại . Không có một lực lượng nào , một người nào , bất luận đẳng cấp của họ cao đến đâu , cho dù như mình gọi là Thượng Đế tối cao , hay là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , cũng không thể hủy diệt Bản Lai Diện Mục của mình , Chân Thể của mình , Linh Hồn của mình .
Còn nếu muốn tu chầm chậm , học từ từ hay học cho nhanh đó đều là do mình quyết định . Nếu mình đối với thế giới này thật không còn cảm thấy lưu luyến gì nữa , một lòng muốn về nhà , lúc đó không có ai có thể ngăn cản mình , ma vương cũng không có biện pháp phá rối mình . Nhưng nếu như trong ý thức của mình vẫn còn một chút lưu luyến trần gian , mình sẽ có rất nhiều chướng ngại .
Sư Phụ đã nói qua , tất cả chúng sanh đều có quan hệ đến những chúng sanh khác , một niệm sẽ ảnh hưởng rất nhiều chúng sanh , sẽ kích động đến nhiều chúng sanh , làm cho chúng biến thành kết cấu của hành động , cũng như hệ thống của máy móc vậy , mình ấn một cái nút , toàn bộ hệ thống đều chấn động , chuyển động . Có lúc mình không thể cảm giác cái vi tế nghĩ , nhớ , lưu luyến trần gian . Khi mình ngủ , niệm của mình cũng không cách nào kềm chế , nó quen với đủ thứ cách nghĩ , hưởng thụ thế giới , quen thói muốn đi giết người , quen thói muốn có quan hệ nam nữ , quen thói muốn đi trộm tiền , gạt người , phỉ báng người ..., lúc đó ý niệm của mình , cũng như ấn một cái nút vậy , những hệ thống khác sẽ tự động chuyển động , tạo thành chướng ngại tu hành cho mình , cho nên nói chướng ngại cũng là tự mình tạo ra .
Mình thường nghe nói "Thiên hạ vốn vô sự , phiền não tự mình tạo". Đương nhiên Phật Bồ Tát rất từ bi , rất thích cứu mình nhưng cũng phải tự mình cứu mình , Phật Bồ Tát chỉ có chỉ đạo , giúp đỡ mình mà thôi . Khi mình đi bộ , các Ngài có thể bảo : "Con phải mang giầy , nếu không chân con sẽ chảy máu" hay là nhắc nhở mình rằng "đường đi hơi khó , con cần mang những loại giầy khác".
Cho nên Sư Phụ thường nói : "Sư Phụ tối cao là chính mình , đừng có trách người thầy không tốt , không giúp mình , không gia trì mình ..." Phật Bồ Tát có thể giúp mình đến trình độ tốt nhất , nhưng nếu như chính mình không nỗ lực , thì Phật Bồ Tát cũng không có cách .
Bởi vì chính mình chịu xuống thế giới Ta Bà , thì phải tự mình muốn về . Nếu như mình không muốn , nhưng Phật Bồ Tát ép buộc mình về , dùng thần thông , dùng lực lượng kéo thế giới Ta Bà này , tất cả lên hết cõi Tây Phương Cực Lạc , nhưng đầu óc mình chưa chuẩn bị xong , mình đến đó rồi có thể sẽ phản kháng , không ở nổi , không quen , vẫn thích đi cờ bạc , người cờ bạc tìm không có người chơi chung sẽ tức giận , sẽ nhiễu loạn không khí hòa bình của thế giới Tây Phương Cực Lạc . Người ghiền rượu vẫn muốn uống rượu , muốn tìm quán rượu , tìm không có quán rượu , họ sẽ tìm cách chế rượu , như vậy sẽ biến thế giới Tây Phương Cực Lạc thành cái gì ? Có quán rượu cũng có sòng bạc , sau này thế giới Tây Phương Cực Lạc đều hoàn toàn biến thành thế giới Ta Bà , như lúc trước vậy , không có một nơi thật sự cho người tu hành ở .
Cho nên chúng sanh nên tự độ lấy , Phật Bồ Tát là người chỉ đạo , giúp đỡ mà thôi . Cũng như trẻ nhỏ , lúc nó chưa trưởng thành mình phải cho nó ăn , nhưng tự nó cũng phải "muốn" ăn , có phải như vậy không ? Khi đói , nó sẽ nói , nếu như nó không biết nói , nó cũng sẽ dùng tiếng khóc để diễn đạt . Lúc đó mình lấy sữa cho nó uống , nó sẽ uống vào , nếu không nó sẽ không lớn được .
Tu hành cũng vậy , không thể hoàn toàn nương vào lực lượng của Sư Phụ , lúc tu hành đương nhiên sẽ gặp một số khó khăn , nếu như thật sự không chịu nổi tình trạng đó , có thể cầu Sư Phụ bên trong giúp đỡ , Sư Phụ bên trong là hóa thân của Phật Bồ Tát , nhìn thấy hóa thân cũng y như thấy nhục thể Sư Phụ vậy .
Sư Phụ giảng cho quý vị nghe vì sao lại như vậy . Bởi vì có người sau khi thành đạo hình dáng vẫn không biến đổi , nhục thể trên thế giới này y như thân thể ở cõi trên , cho nên bất cứ bề trong hay bề ngoài , nhìn thấy dáng của Sư Phụ đều y như nhau , nhưng Ngài là Phật Bồ Tát , có hiểu không ? Mình nghe nói Quán Thế Âm Bồ Tát khi làm người tại cõi Ta Bà , hình nhìn giống như vậy (Sư Phụ chỉ tượng Quán Thế Âm). Hiện giờ mình ngồi thiền thấy được Quán Thế Âm Bồ Tát là hình dáng của Ngài lúc còn tại thế , bây giờ có nhiều người thấy Ngài đều là như vậy , bởi vì Ngài tu hành đến trình độ này , hình dáng của Ngài giống như hình dáng bình thường , không có biến đổi , lúc Ngài tu thành đạo hình dáng của Ngài như thế nào , sau này cũng không biến đổi .
Thí dụ đối với thế giới Ta Bà này , Phật Thích Ca Mâu Ni lúc thành Phật là hình dáng như vậy (Sư Phụ chỉ tượng Phật). Đệ tử của Ngài lúc tọa thiền , nhìn thấy Sư Phụ của họ ở bên trong cũng có hình dáng như vậy , nhưng lại đẹp hơn , và có ánh sáng . Nếu như huệ nhãn của quý vị mở rồi , nhìn thấy nhục thân của Ngài cũng rất đẹp , cũng có ánh sáng rất là đẹp đẽ . Cho nên các vị tu hành đến đẳng cấp cao , hình dáng bề ngoài và bên trong họ y như nhau . Bởi vì khi họ thành Phật , thành đạo , hình dáng của họ y như thế nào , bên trong cũng có dáng dấp y như vậy , không có gì cải đổi .
Họ muốn biến đổi cũng được , nhưng thông thường họ đều không biến đổi , họ muốn biến hóa thành hình dáng khác cũng được , nhưng họ không biến hóa , vì sao vậy ? Bởi vì công việc của họ là độ một nhóm chúng sanh nào đó , đoàn thể chúng sanh đó đã quen thuộc với hình dáng của họ rồi , hình dáng của họ như thế nào , đồ đệ của họ , học trò của họ đã quen thuộc rồi , nếu như ở bên trong , họ biến hóa thành thứ hình dáng khác , rất có thể học trò của họ sẽ từ chối , không thể hoàn toàn tin họ .
Nếu như theo Sư Phụ rất lâu , quen thuộc với lớp bề ngoài của Sư Phụ , rủi như có một ngày thấy được Sư Phụ bên trong , biến thành hình dáng khác , quý vị nhất định sẽ hỏi : "Ngài là ai ?" Quý vị sẽ không thích vị Sư Phụ bên trong . Bởi vì con người vốn rất chấp trước , trước khi mình còn chưa thành Phật , vẫn còn thái độ chấp trước đó , có phải vậy không ? Khi mình quen thuộc với một thứ gì rồi , thì không muốn biến đổi , mình tin cậy bà con , bạn bè của mình còn nhiều hơn người ngoài , có phải như vậy không ? Bởi thế cho nên cần phải có một hình dáng cố định , để cho đồ đệ của họ quen biết .
Trong lúc tọa thiền thấy được Sư Phụ bên trong , Ngài nói với mình "Bây giờ theo Sư Phụ đi thế giới Cực Lạc , thì mình sẽ theo liền . Nếu như Gặp Bồ Đề Đạt Ma , hay là những vị đại sư thời xưa mình không quen biết , không biết chừng trong lòng cảm thấy không an , không dám tin , khi mình không tin mình sẽ tự cho là mình có chướng ngại , nhưng có người sẽ tin liền tức thời . Cho nên Phật Bồ Tát đối với học trò cần phải dùng hình tướng như nhau để xuất hiện , nhưng đối với người ngoài Ngài có thể dùng hình tướng khác , bởi vì khi thành Phật là vô hình , vô tướng , muốn biến hóa cái gì cũng được .
Sau này quý vị thành Phật cũng vậy , hiện giờ hình tướng của quý vị là như vầy , nếu trong tương lai quý vị thành Phật , cũng có hình tướng như nhau , sau này đi dạy học trò , cũng duy trì hình dáng này không biến đổi , rất có thể đầu tóc sẽ dài hơn một chút . Bởi vì có người trong thời gian tọa thiền dài hay là bế quan , hoàn toàn không lo về bề ngoài , cũng không cạo tóc , để tóc rất dài , sau thành đạo , cũng duy trì hình dáng như vậy , đương nhiên họ vẫn còn là người xuất gia , nhưng cũng để tóc dài như Phật Thích Ca Mâu Ni vậy , quý vị coi tóc của Ngài có dài lắm không ? (Sư Phụ chỉ bức họa hình Phật Thích Ca Mâu Ni).
Có những hòa thượng Ấn Độ cũng không cạo đầu , cũng như Phật vậy , quấn tóc trên đầu cũng được , bởi vì có lúc họ bế quan một thời gian rất lâu , cho nên không có cạo đầu . Quý vị nhìn tóc của Bồ Đề Đạt Ma cũng dài như vậy , Ngài cũng không lo , khi Ngài thành Phật , hình dáng cũng không biến đổi . Cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni lúc thành Phật như thế nào , sau này cũng để y như vậy , Ngài có thể xuống tóc trở lại , nhưng Ngài không lo về những gì bề ngoài . Cho nên bây giờ mình đều nhận biết hình tướng của Phật Thích Ca có tóc dài , phải không ?
Lúc mới bắt đầu tu hành , cần phải nương vào Sư Phụ bên ngoài và bên trong , nhưng mình cần nên hiểu mình vốn là Phật Bồ Tát , mình cần phải trở về địa vị này , biến thành Phật Bồ Tát . Không thể ngày ngày đời đời , đều làm đệ tử , mình tu hành là bởi vì muốn trở lại địa vị vốn có của Phật Bồ Tát , để độ chúng sanh . Nếu như một vị Phật Bồ Tát chưa có từng làm người , chưa từng luân hồi sanh tử , Ngài sẽ không biết độ chúng sanh , vì sao ? Bởi vì Ngài quá khai ngộ , đối với tâm của Ngài không có đau khổ , Ngài không biết đau khổ là gì ? Cho nên cần phải xuống để làm người , làm động vật , làm súc sinh , luân hồi sinh tử rồi mới có thể hiểu biết tâm của chúng sanh như thế nào .
Không xuống để làm chúng sanh , không thể độ chúng sanh , cũng không hiểu biết tự Ngài là Phật , có năng lực gì . Mình vốn đã là Phật rồi , bây giờ muốn tu thành Phật trở lại , nếu như mình không phải là Phật , cho dù có tu hành trăm ngàn triệu năm cũng không thể thành Phật . Thí dụ một miếng sắt , không có lý nào để trăm ngàn triệu năm sau sẽ biến thành vàng , vàng là vàng , kim cương là kim cương , cơm là cơm , cát là cát , bất cứ mình nấu bao lâu , cũng không thể nấu cát thành cơm .
Sư Phụ nói tới nói lui đều nói một thứ chuyện , bởi vì muốn quý vị nhận biết mình , đương nhiên Sư Phụ sẽ truyền Tâm Ấn cho quý vị , mở nhĩ căn cho quý vị , giúp quý vị mở mắt trí huệ , ngày ngày nói trí huệ bên ngoài cho quý vị nghe , chỉ dẫn quý vị cách tu hành , nhưng quý vị cũng nên tự mình tu hành , không thể nào chỉ nhờ lực lượng của Sư Phụ .
Đương nhiên lúc truyền Tâm Ấn , nghiệp chướng đời đời kiếp kiếp của quý vị đều được rửa sạch hết rồi , bởi vì mình vốn không có nghiệp chướng , cho nên mới rửa sạch . Nghiệp chướng là hệ thống cần thiết trên thế giới Ta Bà , nếu như mình không ở trên thế giới Ta Bà thì không cần thọ Tâm Ấn , vì vốn không có nghiệp chướng . Nhưng hễ còn ở trên thế giới này , vẫn cần phải nói đến nghiệp chướng , và cần phải rửa sạch nghiệp chướng , nếu không , mình không thể đi lên .
Nếu như mình không tu hành , đẳng cấp của mình không thể nâng cao , không cao thì không thể độ chúng sanh , cũng không thể thành Phật , chỉ biến thành Phật vô dụng . Bồ Tát vô dụng . Cho nên tu hành là việc cần thiết , tu cho đến khi nào mình nhận thức được trở lại rằng mình là Phật , thì có thể trở về . Nhưng lúc đó mình sẽ không có nghĩ đến , mình được quả vị cứu cánh rồi . Tu hành là vô lượng vô biên , giả sử mình tu đến trình độ nào đó rồi ngưng lại , đó là chuyện đáng tiếc . Thí dụ tu hành có cái nóc nhà , làm mục tiêu cuối cùng , mình tu đến đó rồi ngưng lại , Sư Phụ thấy như vậy quả không tự do , không tự tại .
Hiện giờ quý vị hãy nghĩ giả sử có một nơi cứu cánh , cũng như nóc nhà vậy , mình đến đó rồi thì không thể lên thêm nữa , trường hợp như vậy có phải như là tù nhân hay không ? Biến thành tù ngục Niết Bàn , thế giới này là nhà tù nhỏ , đi Niết Bàn là nhà tù lớn hơn , nhưng đều là tù ngục cả . Cho nên tu hành nên cẩn thận , không có một nơi cứu cánh nào có thể để mình ngưng lại . Nhưng mình càng tu càng khoái lạc , không phải có nơi cứu cánh thì mình không cần phải tu , không tu hành mình sẽ rất đau khổ , nếu như quý vị khoái lạc thì khỏi cần tu hành , nhưng bởi vì quá đau khổ , quá vô minh , quá dốt nát , cho nên quý vị cần phải tu hành , tìm nguồn gốc khoái lạc . Làm người không cần phải đau khổ như vậy , bận rộ như vậy , vô minh như vậy , cho nên cần phải phát tâm muốn tu hành thành Phật .
- Tim qo tu -