Một người nọ rất muốn tu hành. Anh ta đọc rất nhiều chuyện và kinh điển, tất cả đều viết rằng: «Khiêm tốn là điều tiên quyết thể hiện phẩm chất của một thánh nhân», vì vậy cho nên anh rất muốn tập tính khiêm tốn.
Anh theo học mới một vị thầy, và nói với thầy rằng anh rất muốn thấy Thượng Đế, nhưng không biết làm cách nào để học tính khiêm tốn. Anh cảm thấy mình không trong sạch, không đơn thuần, không khiêm tốn, cho nên anh không thấy được Thượng Đế.
Anh theo học mới một vị thầy, và nói với thầy rằng anh rất muốn thấy Thượng Đế, nhưng không biết làm cách nào để học tính khiêm tốn. Anh cảm thấy mình không trong sạch, không đơn thuần, không khiêm tốn, cho nên anh không thấy được Thượng Đế.
Thầy của anh nói:«Được rồi, con hãy đi tìm một người nào hay một vật gì dơ dáy hơn, thấp kém hơn, xấu xa hơn con, rồi mang về đây cho sư phụ xem hoặc nói cho sư phụ biết. Sau đó sư phụ sẽ dạy con làm thế nào để từ đó mà học hỏi và trở thành khiêm tốn hơn.»
Anh đi từ Đài Bắc tới Cao Hùng, nhưng vẫn không tìm thấy, ngay cả ở MiaoLi cũng không có. Dù chúng ta tệ như vậy, anh cũng không sao tìm ra được một người tệ hơn anh, anh rất lấy làm thất vọng.
Có một lần anh đi nhà cầu, bỗng anh nghĩ tới cục phân, nó nhất định phải dơ hơn, thấp kém hơn anh, vì không ai muốn nó cả. Bất cứ người nào trông thấy cũng bịt mũi chạy trốn. Anh muốn lấy một nắm phân cho thầy xem, vì anh tìm không ra cái gì thấp kém hơn.
Khi anh đưa tay ra định lấy, và trước khi đụng tới, anh bỗng nghe một tiếng nói cất lên:«Đừng đụng vào tôi! Dừng lại! Đừng đụng tôi!.»
Anh lấy làm lạ không biết ai nói vậy. Rôi lại có tiếng: «Anh đừng đụng vào tôi!» Hình như cục phân đó đang nói với anh, anh thấy lạ quá bèn hỏi: «Tại sao?Tại sao không đụng mi được?» Nó trả lời:« Anh thấy không, hôm qua tôi còn là một miếng bánh ngon lành (Mọi ng cười), rất đẹp, rắt có giá, rất quý, có thể dâng lên cho vua, cũng có thể cúng dường cho một đại thánh nhân. Hôm nay chỉ vì tiếp xúc một lần với anh thôi, mà tôi biến thành như vậy. Bây giờ bất cứ người nào cũng không muốn nhìn tôi, không dám đến gần. Hễ trông thấy tôi là họ nhắm mắt, bịt mũi chạy cho lẹ, ai cũng đều khinh tôi. Vì có dánh dáng với anh chỉ một lần thôi mà tôi bị biến thành như vậy! Nếu anh còn đụng vào tôi thêm một lần nữa, Ồ, Ghê quá (mọi người cười) không biết tôi sẽ ra sao? Không biết chuyện gì khủng khiếo nữa sẽ sảy ra? Cho nên, xin đừng đụng tới tôi nữa.»
Anh bâý giờ mới hiểu và cảm thấy khiêm tốn.!
-SMCH-
Anh đi từ Đài Bắc tới Cao Hùng, nhưng vẫn không tìm thấy, ngay cả ở MiaoLi cũng không có. Dù chúng ta tệ như vậy, anh cũng không sao tìm ra được một người tệ hơn anh, anh rất lấy làm thất vọng.
Có một lần anh đi nhà cầu, bỗng anh nghĩ tới cục phân, nó nhất định phải dơ hơn, thấp kém hơn anh, vì không ai muốn nó cả. Bất cứ người nào trông thấy cũng bịt mũi chạy trốn. Anh muốn lấy một nắm phân cho thầy xem, vì anh tìm không ra cái gì thấp kém hơn.
Khi anh đưa tay ra định lấy, và trước khi đụng tới, anh bỗng nghe một tiếng nói cất lên:«Đừng đụng vào tôi! Dừng lại! Đừng đụng tôi!.»
Anh lấy làm lạ không biết ai nói vậy. Rôi lại có tiếng: «Anh đừng đụng vào tôi!» Hình như cục phân đó đang nói với anh, anh thấy lạ quá bèn hỏi: «Tại sao?Tại sao không đụng mi được?» Nó trả lời:« Anh thấy không, hôm qua tôi còn là một miếng bánh ngon lành (Mọi ng cười), rất đẹp, rắt có giá, rất quý, có thể dâng lên cho vua, cũng có thể cúng dường cho một đại thánh nhân. Hôm nay chỉ vì tiếp xúc một lần với anh thôi, mà tôi biến thành như vậy. Bây giờ bất cứ người nào cũng không muốn nhìn tôi, không dám đến gần. Hễ trông thấy tôi là họ nhắm mắt, bịt mũi chạy cho lẹ, ai cũng đều khinh tôi. Vì có dánh dáng với anh chỉ một lần thôi mà tôi bị biến thành như vậy! Nếu anh còn đụng vào tôi thêm một lần nữa, Ồ, Ghê quá (mọi người cười) không biết tôi sẽ ra sao? Không biết chuyện gì khủng khiếo nữa sẽ sảy ra? Cho nên, xin đừng đụng tới tôi nữa.»
Anh bâý giờ mới hiểu và cảm thấy khiêm tốn.!
-SMCH-