Có lần, một anh chàng kia đem chú chó mà anh mới có đi săn lần đầu tiên, thử coi chú biết làm gì. Rồi anh bắn trúng một cô vịt; cô vịt rơi vào hồ nước. Anh không biết bơi, nhưng chú chó trông thấy và chú hiểu. Rồi chú nhẹ nhàng đi trên mặt nước, kéo cô vịt vô bờ đem đến cho chủ.
Anh thợ săn không tin những gì mình trông thấy, 'Chó đi trên nước!' Anh chàng cứ dụi mắt hoài, nhìn theo. 'Có phải chú chó đó đang đi trên nước không?' Anh cứ lẩm bẩm như vậy, rồi hỏi một người đứng gần đó, 'Ông thấy chú chó kia có điều gì kỳ lạ không? Ông cũng trông thấy phải không hay là chỉ có tôi thấy thôi?' Người đứng gần đó từ nãy đến giờ cũng nhìn theo chú chó trong lúc chú đi trên mặt nước, ông trả lời, 'À, tôi biết rồi, chú chó đó không biết bơi!' Ông chỉ nghĩ đến chuyện chú chó không biết bơi mà không nhận thấy điều gì khác.
Câu chuyện này tương tự như chúng ta, vì trong đời sống chúng ta có rất nhiều chuyện thần kỳ xảy đến mà mình không lấy gì làm quan trọng. Chúng ta không để ý, coi chuyện đó như bịa đặt. Chúng ta là vậy đó. Cũng giống như quả tim đập mỗi ngày, mà mình không thấy có gì là quý cho đến một ngày nó ngưng đập hoặc gây phiền phức gì đó cho mình, nhắc mình nhớ rằng nó đang ở đó, qua cơn đau. Lúc bấy giờ chúng ta cảm thấy nó thần kỳ, 'À, kỳ diệu quá, trái tim nhỏ bé như vậy mà ngày nào cũng đập mà mình không cần phải điều khiển gì cả!'
Là sự nhiệm mầu! Ðời sống là cả một sự nhiệm mầu, đối với đa số mọi người ngày nào cũng đầy những chuyện nhiệm mầu. Nhưng không may chúng ta đôi khi lại làm cho đời sống mình như địa ngục. Bằng cách nghe theo cái ta của mình, nghe theo những ảo tưởng và nghe theo những thói quen bướng bỉnh tích lũy bao năm mà chúng ta làm cuộc sống trở thành địa ngục. Dù được ở trên thiên đàng, chúng ta cũng biến nó thành địa ngục. Bởi vậy thiên đàng không thể nào dành cho những người ngu si, bướng bỉnh, vì họ sẽ biến nó thành địa ngục.
Ðâu phải Thượng Ðế hay Thánh Peter không muốn cho nhiều người lên thiên đàng. Nhưng nếu để họ lên đó thì nó sẽ trở thành địa ngục. Thành ra, không phải lúc nào cũng cầu Thượng Ðế hay Minh Sư đừng có tâm phân biệt, chúng ta phải biết rằng cho dù Minh Sư hay Trời Phật có lòng từ bi đi nữa, người đó cũng phải sẵn sàng để được ở nơi đó hay được phước báu đó.
Câu chuyện này tương tự như chúng ta, vì trong đời sống chúng ta có rất nhiều chuyện thần kỳ xảy đến mà mình không lấy gì làm quan trọng. Chúng ta không để ý, coi chuyện đó như bịa đặt. Chúng ta là vậy đó. Cũng giống như quả tim đập mỗi ngày, mà mình không thấy có gì là quý cho đến một ngày nó ngưng đập hoặc gây phiền phức gì đó cho mình, nhắc mình nhớ rằng nó đang ở đó, qua cơn đau. Lúc bấy giờ chúng ta cảm thấy nó thần kỳ, 'À, kỳ diệu quá, trái tim nhỏ bé như vậy mà ngày nào cũng đập mà mình không cần phải điều khiển gì cả!'
Là sự nhiệm mầu! Ðời sống là cả một sự nhiệm mầu, đối với đa số mọi người ngày nào cũng đầy những chuyện nhiệm mầu. Nhưng không may chúng ta đôi khi lại làm cho đời sống mình như địa ngục. Bằng cách nghe theo cái ta của mình, nghe theo những ảo tưởng và nghe theo những thói quen bướng bỉnh tích lũy bao năm mà chúng ta làm cuộc sống trở thành địa ngục. Dù được ở trên thiên đàng, chúng ta cũng biến nó thành địa ngục. Bởi vậy thiên đàng không thể nào dành cho những người ngu si, bướng bỉnh, vì họ sẽ biến nó thành địa ngục.
Ðâu phải Thượng Ðế hay Thánh Peter không muốn cho nhiều người lên thiên đàng. Nhưng nếu để họ lên đó thì nó sẽ trở thành địa ngục. Thành ra, không phải lúc nào cũng cầu Thượng Ðế hay Minh Sư đừng có tâm phân biệt, chúng ta phải biết rằng cho dù Minh Sư hay Trời Phật có lòng từ bi đi nữa, người đó cũng phải sẵn sàng để được ở nơi đó hay được phước báu đó.