Thượng Đế tạo ra loài vật để giúp đỡ, làm bạn và để chúng ta trân quý vẻ đẹp của chúng. Nhưng chúng ta lại giam cầm, hành hạ, bóc lột và làm chúng tổn thương. Chúng ta đối xử với tạo vật của Thượng Đế như vậy đó mà lại mong chờ Ngài đối đãi tốt với mình. Trên thực tế, theo luật nhân quả, chúng ta sẽ gặt hái sự đau khổ mà mình đã gieo. Khi chúng ta hành hạ loài vật mỗi ngày, chấn động lực đau khổ sẽ đeo bám và dính chặt trên thân thể vật chất của chúng ta. Theo thời gian, năng lực đó sẽ ngày càng đè nặng, kéo chúng ta vào trạng thái đau khổ, dìm chúng ta vào cảm giác đoạ đày, do đó đời sống của chúng ta không còn tốt đẹp như trước nữa. Rồi chúng ta bắt đầu than thân trách phận, thắc mắc tại sao Thượng Đế lại quá bất công. Bởi lẽ chẳng có gì biến mất mà không để lại ảnh hưởng cả. Chấn động lực đau khổ của loài vật sẽ lưu lại trong không trung và bám vào thân thể chúng ta.
Có một bộ phim kể về một người đàn ông, hình như ông ta tu hành theo pháp môn nào đó và có trực giác tâm linh. Chỉ cần chạm vào căn nhà hay chiếc ghế là ông biết ngay vị chủ nhân có phải là kẻ sát nhân hay không. Chỉ mới chạm vào chiếc ghế thôi, không cần chạm vào người ngồi trên ghế đó, toàn cảnh giết chóc đã hiện ra trước mặt và ông biết người đó là kẻ sát nhân. Những chuyộn như vậy có thật, vì mọi việc đều được lưu lại chấn động lực, không điều gì có thể ché giấu được cả. Dù chúng ta đã làm việc gì đó lâu lắm rồi, nhưng khi tái sanh vào thế giới này, chấn động lực đó vẫn tiếp tục đeo bám chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta đã quên mất nguyên do nên cứ mãi phàn nàn và chỉ trích Thượng Đế