Khi tự lập chúng ta sẽ biết được khả năng, trí thông minh và những khuyết điểm của bản thân và do đó biết được cách sử dụng, đối phó với những điều này. Nếu không, chúng ta sẽ không có cơ hội để dùng trí huệ, và vì thế nó có thể bị lu mờ. Hoàn cảnh khó khăn, khó chịu hoặc không hoàn hảo là những hoàn cảnh có lợi cho chúng ta nhiều nhất.
Không nên nghĩ rằng tu hành chỉ có ngồi xếp bằng, thiền định. Không, không đúng! Làm như vậy chúng ta không thể sử dụng trí huệ của mình, mà trí huệ chỉ có ý nghĩa khi nào chúng ta dùng nó. Giả sử quý vị sống như vầy: Lên núi ở, khóa mình trong thiền định, và được đưa lên những cảnh giới thật cao, thấy những thể nghiệm đẹp, rồi sau khi thiền xong, ăn uống, rồi trở lại những cảnh giới cao của mình. Sống kiểu đó có lợi ích gì cho xã hội về mặt vật chất? Không! Trí huệ của quý vị có lợi ích cho ai? Không! Người ta nói rằng làm việc cũng là một loại thiền; ăn, ngủ cũng vậy.
Khi quý vị làm việc, Sư Phụ bên trong của quý vị làm việc, không phải thể xác này. Thành thử, khi làm việc, chúng ta nên biết và nên nhớ rằng Sư Phụ bên trong của mình luôn luôn đang làm việc với đôi tay của mình. Lấy ví dụ, nếu chúng ta thấy chỗ này không có nước, nhưng có nhiều người cần dùng nhà tắm, Sư Phụ bên trong sẽ tìm giải pháp. Chỗ này cần phải mở rộng ra, cỏ chỗ kia cần phải cắt, và cần phải làm thêm phòng tắm, thêm nhiều vòi nước.
Đau Khổ Tạo Ra Thánh Nhân
Quý vị hay tự mình làm hư mình, bởi vậy nên trí huệ không phát triển. Quý vị thấy đó, tất cả những Thánh Nhân khai ngộ trong lịch sử đều tự rèn luyện bản thân, hoặc được những tình trạng, hoàn cảnh không thuận lợi huấn luyện họ trước khi khai ngộ. Cho dù họ không cố tình dạy dỗ chính họ, họ cũng được dạy bởi những hoàn cảnh trong đời sống để trở thành những con người nhẫn nại.
Có thể quý vị cảm thấy khó tin nếu tôi kể quý vị nghe tất cả những sự cực khổ mà tôi đã phải trải qua từ khi còn nhỏ tuổi. Quý vị chỉ nghe nói tôi sinh trưởng trong một gia đình khá giả, và giàu sang sau khi lập gia đình, nhưng mấy điều này chỉ là một phần của đời tôi. Thí dụ như, người ta hỏi: "Sư Phụ người nước nào?" Ðương nhiên tôi trả lời: "Tôi người Âu Lạc." "Cha mẹ cô làm nghề gì?" Tôi trả lời: "Họ là đông y sĩ." Rồi họ hỏi: "Cô có gia đình không?" Tôi nói: "Có." "Con cái gì không?" Tôi trả lời: "Không." "Chồng cũ của bà làm nghề gì?" Tôi nói: "Ông làm bác sĩ." Rồi họ hỏi: "Bác sĩ gì?", tôi đáp: "Về răng và cũng là bác sĩ giải phẫu."
Thế là người ta thâu nhặt những câu trả lời này, viết thành một bài tiểu sử về tôi. Nhưng những dữ kiện này đâu có trọn vẹn. Quý vị sẽ không tin "tiểu sử thật" của tôi. Cho nên chỉ cần bấy nhiêu là đủ; nếu không, có thể viết được cả một quyển sách dày! Thật ra, từ khi còn rất trẻ tôi đã phải chịu đựng nhiều, không phải vì hoàn cảnh mà vì tôi muốn huấn luyện bản thân trong những tình trạng không được thuận lợi. Lúc đó, tôi thật tình không cảm thấy đớn đau gì cả, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy những hoàn cảnh đó thật là khổ hạnh!
Thành thử, sống trong những tình trạng không thuận lợi, trí huệ của quý vị sáng suốt, quý vị trở nên tĩnh lặng, trầm tư, rồi quý vị biết thế nào là Chân Lý. Ðó là Chân Ngã của quý vị nghĩ, khi quý vị đang nghĩ. Chân Ngã của quý vị cũng an bày những tình trạng như vầy. Tại sao? Bởi vì lúc đó quý vị đang chịu đựng những nghiệp chướng trước kia, do chính quý vị đã gây ra. Lấy ví dụ, Chân Ngã của quý vị "an bày" một người nào đó tới xử phạt quý vị hoặc la mắng quý vị bằng cách gây ra một hoàn cảnh không vui. Thật ra, điều này là do nghiệp chướng của chính quý vị, được an bày sắp xếp như vậy bởi Chân Ngã của quý vị.
Ví dụ, kiếp trước quý vị đánh đập nhiều người. Nếu kiếp này quý vị được giải thoát thì những người bị đánh đập kiếp trước sẽ than trách trong linh hồn của họ, và linh hồn quý vị sẽ biết. Chân Ngã của quý vị biết bằng cách ghi lại tình trạng đó bằng một cái máy đặc biệt, máy này ghi xuống tất cả một cách khách quan, công bình cho quý vị hiểu rằng quý vị nên để cho những người bị đánh đập trước kia trả thù quý vị. Vấn đề là như vậy. Thành ra, nên biết rằng khi một người khác la mắng quý vị thì đó là chính quý vị đang la mắng quý vị đó; không nên trách móc người nào cả.
Ðôi khi có những người đến gặp tôi, trông họ rất là ngọt ngào, dễ thương, khiêm tốn, khi vừa mới thấy tôi họ như muốn cúi rạp người xuống lạy. Nhưng tôi vẫn la rầy họ mỗi lần gặp mặt. Quý vị đâu có hiểu; nhưng không sao, bởi quý vị không thể nhìn xuyên qua được nghiệp chướng, cái ngã vi tế, hoặc những nhân quả mong manh. Quý vị chỉ có thể thấy những cái ngoài mặt thay vì những cái chính yếu bên trong. Cho nên cứ tưởng rằng những người này là tốt. Ngược lại, một số quý vị bên ngoài trông thô kệch, nhưng bên trong rất tốt. Chúng ta biết được điều đó sau khi ở với họ một thời gian. Quý vị có bao giờ thể nghiệm như vậy chưa? (Khán giả: Dạ) Tôi nói là như vậy đó.
Nuôi Nhân Trí Huệ Bên Trong
Tuy nhiên, chúng ta cũng không nên lo lắng chuyện này -- dù người đó thế nào -- tốt hay xấu, có ngã hay vô ngã, tất cả đều sẽ được giải thoát sau khi tu pháp Quán Âm. Ðó là tin vui nhất. Trong kinh điển có nói rằng hạt giống trí huệ bên trong được gieo lần đầu tiên khi quý vị được đánh thức bởi dòng Âm Lưu bên trong. Nhưng đa số mọi người không biết Âm Thanh đó là gì, hoặc "thiền quán tự tánh" nghĩa là như thế nào. Quý vị sẽ hiểu điều này càng ngày càng nhiều sau khi tin tưởng và tu pháp môn này. Gánh nặng trên vai sẽ nhẹ hơn, và quý vị sẽ cảm thấy ngày càng thanh thản. Như vậy có nghĩa là hạt giống trí huệ của quý vị đang dần dần lớn dậy, rồi một ngày nào đó quý vị sẽ trở thành một Thánh Nhân Bồ Tát.
Pháp Môn Quán Âm quá đơn sơ giản dị để được coi là một pháp môn tối hậu đạt được khai ngộ. Con người sẽ quý chuộng Pháp Môn này nếu nó phức tạp hơn. Thành ra, mặc dầu tụng kinh Phật, đi hành hương mất rất nhiều công lao, sức lực (một số các nghi lễ bên Tây Tạng cần phải có 1008 dụng cụ để làm lễ cúng vị Thần của họ, rất là nhiều nhu cầu đòi hỏi), vậy mà nhiều người vẫn thích, vẫn ngoan đạo thờ tượng gỗ.
Quý vị xưng tụng tôi là Phật sống, nhưng tôi không tin chuyện đó! Thật ra quý vị không biết tôi là ai. Bởi vì nếu biết, quý vị đã không lêu lỏng khi tới đây. Quý vị sẽ khác. Nhưng vì chấn động của tôi không mạnh lắm, nên quý vị không cảm thấy một vị Phật sống đang ở nơi này. Cho nên mới có những người phụ nữ tới đây xắn quần lên cao, rồi ngồi nghỉ một cách vô lịch sự. Trong một ngôi chùa trang nghiêm, quý vị có làm vậy không? (Khán giả: Không.) Vừa trông thấy tượng Phật là họ liền niệm: "A Di Ðà Phật, A Di Ðà Phật, A Di Ðà Phật..." rồi lạy suốt từ bên ngoài vào tới trong chùa.
Ở những quốc gia như Thái Lan, Burma, Âu Lạc, Tích Lan, cổng vào ở cách xa thiền tự. Người ta phải tháo giày ra trước khi vào rồi chân không bước vô trong; nhiều khi còn phải lạy tuốt từ cổng lạy vào. Lạy Phật gỗ thôi mà đã như vậy rồi. Một số người hành động một cách thô thiển vì muốn tỏ mình hay, ngay cả trước mặt tôi. Tôi đề nghị quý vị mặc quần dài để trông trang trọng hơn một chút. Nếu quý vị mặc quần dài, lại xắn lên nữa thì nghĩa lý gì đâu? Vậy mặc để làm gì?
Chúng Sinh Vô Minh - Trần Gian Đão Lộn
Cho nên, chúng sinh thật là vô minh. Họ kính trọng không đúng nơi, đúng cách; thờ phụng những điều không đáng được thờ phụng thay vì những điều đáng được thờ phụng. Thử dùng trí huệ của quý vị nghĩ xem. Những gì tôi nói có đúng không? Thế giới này cái gì cũng ngược ngạo. Bởi vậy cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni bị hại, bị tấn công, bị vu oan; Chúa Giê Su bị đóng đinh; Khổng Tử bị phỉ báng, đuổi ra khỏi tới sáu quốc gia.
Tuy vậy, trong mỗi ngôi chùa, họ đều cúng dường hương, hoa, rau quả không ngừng, thời đại nào cũng vậy. Có chùa chỉ có một bức tượng họ vẫn làm lễ nghi long trọng. Thậm chí tượng thần thổ địa cũng được vinh dự đặc biệt, ngày nào cũng thấy người người tới mang bông hoa, nước sạch, nhang đèn thơm tho. Họ tình nguyện lau chùi; nhiều khi còn tắm cho bức tượng, tắm rất kỹ. Nhiều chùa thờ thổ địa rất lớn, không ai than lãng phí của cải gì cả, nhưng chuyện đó lại xảy đến cho tôi, mà tôi chỉ ở có một căn phòng.
Thần thổ địa không bao giờ sống trong chòi giống như tôi. Nó phải được đặt ở một chỗ rất cứng, tô điểm với nhiều màu sắc, được dọn dẹp cẩn thận, có bông hoa tươi này nọ. Còn phòng của tôi, nhiều khi thị giả hồi đó lau dọn rồi để nước lau ở đó ba ngày. Lúc bấy giờ không có đèn điện, tôi dùng nước đó súc miệng buổi tối bởi tôi tưởng đó là nước sạch! Chuyện này có thật, là kinh nghiệm của tôi. Nhưng quý vị thấy trong mỗi ngôi chùa, lúc nào trước tượng Phật cũng có nước sạch, mà ông đâu có cần đến nó. Quý vị không thấy thế giới này đảo lộn hay sao?
Đức Tin Là Mẹ Công Đức
Thành ra, quý vị nên hiểu rằng Chân Lý rất giản dị và nên trân quý nó. Càng quý nó, quý vị càng hiểu nhiều hơn. Càng tin vào Bản Lai thật sự của tôi, quý vị càng tìm thấy Bản Lai thật sự của quý vị ở bên trong. Quý vị sẽ không bao giờ ngộ được Bản Lai thật sự của mình nếu không tin vào một vị Minh Sư khai ngộ. Không quý vị nào ở đây ngộ được Bản Lai thật sự của mình. Vì quý vị tới đây để học với tôi, nếu tôi không phải là Minh Sư khai ngộ thì ai là? Tới chừng nào quý vị mới ngộ ra Bản Lai thật sự của mình?
Do đó, càng tôn trọng Chân Lý, chúng ta càng tìm thấy nó nhanh và càng hiểu sâu rộng hơn. Càng tin tưởng vào vị Minh Sư khai ngộ dạy cho chúng ta về Chân Lý, thì chúng ta càng mau tìm thấy Bản Lai Diện Mục của mình ở bên trong. Chúng ta giúp nhiều người bước vào con đường đạo bao nhiêu, chúng ta càng được nhiều công đức bấy nhiêu. Cho nên, tôi nói rằng một người tu hành không có công đức gì cả nếu chỉ tu trong những cái hang trên núi, bởi vì họ không lợi ích cho người khác.
Chúng ta nhận được trí huệ từ Thượng Ðế nhưng lại không áp dụng nó vào việc giúp đỡ người khác. Thành thử, xuất gia hay tại gia tu hành đều được cả. Ðiều tốt nhất là nếu chúng ta tu hành chăm chỉ và thật sự muốn làm lợi ích chúng sinh -- thì dù đạt được quả vị Thánh nhân Bồ tát hay không cũng không thành vấn đề. Nếu có ý định tốt, chúng ta sẽ trở thành một chúng sinh hoàn toàn khai ngộ, trông cũng giống như một người bình thường. Miễn sao chúng ta hoàn toàn nhận thức được Bản Lai Diện Mục của mình là chúng ta trở thành một chúng sinh hoàn toàn khai ngộ.
Khái Niệm Đúng Về Tu Hành
Chúng ta không nên quá nghiêm trọng về vấn đề tu hành, mà chỉ xem nó như là một điều gì đó hay, hấp dẫn. Nghiêm trọng là một sự kiện trong lòng, một sự thiết tha muốn được trở thành một chúng sinh khai ngộ, mà chúng ta ai cũng biết, nhưng không nên cố tình để lộ ra ngoài, mặc lên người hoặc phô bày một cách nghiêm trọng, như muốn nói rằng: "Ta đang tu hành, ta không cần gì cả! Ta phải đạt quả vị thánh nhân. Mọi người đừng có đụng tới ta!" Mình không nên cư xử như vậy, mà phải để tự nhiên.
Những người tu hành tinh tấn là những người không quên Chân Lý bất cứ lúc nào, những người thật sự muốn biết Chân Ngã của họ, và thật sự muốn được giải thoát sinh tử. Lúc nào họ cũng nghĩ tới những chuyện này ngay cả lúc làm việc. Chưa chắc lúc nào họ cũng niệm tên năm vị. Thỉnh thoảng họ quên cũng không sao, nhưng thật tình trong lòng họ muốn giải thoát, và họ nghĩ tới tất cả những cái gì có liên quan tới tu hành, như Sư Phụ, Pháp Quán Âm, các bạn đồng tu. Họ chỉ muốn trở thành những người có trí huệ cao, khai ngộ. Những người này là những người tu hành tinh tấn, những người luôn luôn trong thiền.
Tu hành không có nghĩa là suốt ngày ngồi thiền. Nếu quý vị bị phân tâm trong lúc hành thiền thì cũng không ích lợi gì. Những người mới vào, khi ngồi thiền, họ tập trung dễ dàng hơn. Chẳng hạn như chúng ta đi vòng quanh, nhìn những cái mình trông thấy, rồi sự chú ý chạy ra ngoài, và chúng ta quên chẳng tập trung. Cho nên, khi mới bắt đầu tu, chúng ta nên ngồi lâu hơn thì tốt và tập trung nhiều hơn. Thì về sau, đi tới chỗ nào chúng ta cũng sẽ trụ tâm, trong bất cứ lúc nào. Lúc đó, mặc dù không đang ngồi, chúng ta cũng vẫn không bị phân tâm. Làm việc cũng giống như vậy.
Tôi đã nói quý vị rồi, rằng quý vị có thể tin cậy nhau trong số đồng tu chúng ta, thay vì cậy vào quan hệ họ hàng vô thường của cuộc đời, nhất là với những người không Tâm Ấn. Khi tới giờ từ trần, họ sẽ đi đường họ, còn chúng ta theo Sư Phụ và đồng tu. Quý vị không thể dựa vào những người không thể đi theo quý vị trong giờ phút lìa đời. Bởi vậy mới có câu: "Đồng nhất thể Phật, Pháp, Tăng." Phật có nghĩa là những vị Minh Sư tại thế, Pháp có nghĩa là Pháp Môn Quán Âm quý báu, và Tăng ý chỉ cả nhóm đồng tu của chúng ta. Tăng không có nghĩa là Thánh nhân, mà nghĩa là "nhóm người tìm Chân Lý", "nhóm người biết Chân Lý". Chúng ta nên tin tưởng nơi họ bởi vì họ là những người bạn vĩnh viễn của chúng ta.
Ðừng làm hư mình nhiều quá; đừng cho người khác lý do để tội nghiệp cho quý vị. Vô ích! Trên thế giới này thiếu gì người đau khổ. Quý vị là may mắn nhất! Ðời sống của quý vị cũng dễ chịu lắm rồi! Quý vị có một vị Minh Sư tại thế và Pháp Môn Quán Âm, và số của quý vị sẽ được giải thoát trong vòng nhiều năm nữa hoặc thậm chí trong một thời hạn ngắn hơn. Nhưng những người kia không tu Pháp Quán Âm, họ phải luân hồi lại hoài hoài, và họ khổ rất nhiều.
Make Use of Your Wisdom
SMCH,Seven-day retreat in Yilan, Formosa, August 12, 1988 (Originally in Chinese)
When we're independent, we're aware of our abilities, intelligence and shortcomings and thus know how to deal with them. Otherwise, we have no chance to use our wisdom, so it may become blunted. Hardships and uncomfortable or imperfect situations are just what benefit us most.
You should not think that crossing your legs and meditating is all there is to spiritual practice. No, it's not true! In this way, we cannot utilize our wisdom, which only makes sense when it's being used. Suppose you live in this way: You stay in the mountains and lock yourself up in meditation, which takes you to very high levels and beautiful visions, and then you eat after meditation, and go back again to your high levels. Does this kind of life benefit our society in the physical aspect? No! Does your wisdom benefit anyone? No! It's said that working is also a kind of Zen, and so are eating and sleeping.
Whenever you work, it's your inner Master who works, not your physical body. So, when working, we should be aware and bear in mind that it's our inner Master who works with our hands the whole time. For instance, if we see that there is no water here but there are many people who have to use the bathroom, the inner Master will think of a solution. This place should be enlarged; the grass over there has to be cut, and some more bathrooms and several faucets need to be installed.
You always spoil yourselves, which is why your wisdom doesn't develop. You see, all the enlightened Saints throughout history have trained themselves or have been trained in unfavorable situations before getting enlightened. Even if they did not train themselves on purpose, they would be trained by the situations in their lives in order to become enduring persons.
You may find it hard to believe if I tell you all the hardships I have undergone since I was a child. You've heard that I was born into a well-to-do family and remained wealthy after being married, but these are just a part of my life. For example, people asked me, "Where are you from, Master?" Of course, I answered, "I'm from Au Lac." "What did your parents do?" I said, "They were doctors of Chinese Medicine." Then they asked, "Were you married?" and I said, "Yes." "Any children?" I said, "No." "What did your ex-husband do?" I said, "He was a doctor." Then they ask, "What kind of doctor?" and I said, "He was a dentist and a surgeon as well."
So people assembled these answers and wrote my biography. But the information in it wasn't complete. As for my "real biography," you wouldn't believe it. So it's enough to be like that; otherwise, it could make a big book! Actually, I have suffered much since I was very young, not because of the circumstances, but because I liked to train myself in unfavorable situations. At the time, I did not really feel any pain, but now when I look back, I find them very torturous!
Thus, in unfavorable situations your wisdom lights up, and becomes quiet and thoughtful, then you know what the Truth is. It's your real Self who thinks when you're thinking. And so does your real Self arrange these situations. Why? Because at such times you suffer from your previous karma, which was caused by you. For example, your true Self "arranges" that someone comes to punish you or scold you by creating an unpleasant condition. Actually, this is caused by your own karma. It's arranged in this way by your true Self.
Let's say you physically attacked many people in a previous life. If you're going to be liberated in this lifetime, the previously attacked people will complain in their souls, and you'll know it in your soul. Your true Self knows it by recording the condition with a special machine, which records everything in a fair way so you understand that you should let the previously attacked people seek revenge. That's the way it is. Therefore, you should know it's you scolding yourself when someone else scolds you, and you shouldn't blame anyone else.
Sometimes people come to see me, and look sweet and humble as if they prostrate themselves as soon as they see me. But I still scold them whenever I see them. You don't understand this, but it's OK, because you can't penetrate the subtle karma and ego, or the delicate causes and effects. You only see the superficial instead of the essential. That's why you think these people are good. On the contrary, some of you may look coarse outside, but are very good inside. We come to know about this after we spend some time with them. Have you ever had this kind of experience? (Audience: Yes.) That's what I said.
Nevertheless, we should not worry about this - no matter how the person is - good or bad; with ego or egoless, all will be liberated after practicing the Quan Yin Method. This is the best news. It's said in the scriptures that the seed of inner wisdom is planted at the first time you are awakened by the inner Sound. But most people have no idea what the Sound is or what "contemplate the original Self" means. You will understand this more and more after you believe in and practice the Method. The pressure on your shoulders will become lighter, and you'll feel more and more relaxed. This means that your seed of Wisdom is gradually growing and you will one day become a Sage.
The Quan Yin Method is too simple to be considered an ultimate method for gaining enlightenment. People would cherish the Method if it were more complicated. So, although Buddhist sutra chanting and pilgrimages require much effort (some of the Tibetan ceremonies require 1008 instruments in order to make a service for their Lord and are very demanding), many people are still fascinated and piously worship wooden statues.
You proclaim that I'm a living Buddha, but I don't believe it! You don't really know who I am. Because if you did, you wouldn't be as relaxed as you are when you come here. You would be different. But since my vibration is not too intense, you don't feel that a living Buddha is here. That's why some woman rolled her pants legs high and rested in an impolite way when she came here. Would you do that in a solemn temple? (Audience: No) As soon as people see Buddha's statue, they immediately chant, "Amitabha, Amitabha, Amitabha ...," and bow all the way in from outside the temple.
In countries like Thailand, Burma, Au Lac and Sri Lanka, there's a gate far away from the ashram. People have to take off their shoes before they enter and then go inside with bare feet; sometimes you even have to bow all the way in from the gate. It's already like this to bow only to a wooden statue. For the purpose of looking cool, some of you behave so vulgarly here, even before me. I recommend that you wear long pants so that you'll look more dignified. What sense does it make if you wear long pants and then fold them high? Why bother?
Thus, sentient beings are very ignorant. They show their respect in the wrong place and wrong way, and worship whatever is not deserving instead of what is deserving. Think about it with your wisdom. Is what I say true? Everything is upside down in this world. That's why Shakyamuni Buddha was hurt, attacked and falsely accused; Jesus Christ was crucified; Confucius was slandered and driven away from as many as six countries.
Nevertheless, in each and every temple, offerings of incense, flowers and fruit occur nonstop, and it's the same in any era. Some temples have only one statue, but they still make it into a solemn ceremony. Even if a statue of the god of the earth has its special honor, every day you can see people come in with fresh flowers, clean water and fragrant incense. And people do the cleaning voluntarily; sometimes they even bathe the statue, and do it very well. Many temples of the god of the earth are very big, and no one talks about waste or anything, but it happens to me, and I live in only one room.
And the god of the earth never stays in a hut like mine. It has to be put in a very solid place, which is colorfully decorated, carefully cleaned and filled with fresh flowers. As for my room, sometimes my attendants used to do the cleaning and leave the used water there for three days. At that time, there was no electric light so I used the water to rinse my mouth at night because I thought it was clean! This is a true story from my own experience. But you see there's always clean water before Buddha's statues in every temple, and the poor guy doesn't even need it. Don't you think this world is upside down?
So you should understand that the Truth is simple and you should cherish it. The more you cherish it, the more you understand it. The more you believe in my real Nature, the more you find your own real Nature within. You can never realize your own real Nature if you don't believe in an enlightened Master. If I'm not an enlightened Master, who is? None of you here can realize your own real Nature. Because you come to learn from me, if even I'm not an enlightened Master, who is? When can you realize your own real Self? Thus, the more we respect the Truth, the more quickly we find it and the more deeply we understand it. The more we believe in the enlightened Master who teaches us the Truth, the more quickly we find our own real Nature within. The more people we help to step onto the spiritual path, the more merit we obtain. So, I say," A spiritual practitioner has no merit if he only practices in mountain caves, because he doesn't benefit others." We receive wisdom from God but we don't make use of it to help others. So we say it's OK to practice spiritually as either a layperson or a renunciate. It's only best if we practice hard and truly want to benefit sentient beings - it doesn't matter if we've attained Sainthood or not. If we have good intentions, we'll become a fully enlightened Being, who looks like an ordinary person. As long as we fully realize our own real Self, we become a fully enlightened Being.
We should not be too serious about spiritual practice, but regard it as something interesting. Seriousness is something inside and is an eagerness to become an enlightened Being, which we all know, but should not show outwardly on purpose, as in dressing specially or displaying oneself solemnly, saying, "I'm practicing spiritually and care nothing! I must achieve sainthood. Everyone, leave me alone!" We should not behave like that. We should be natural.
Diligent practitioners are those who do not forget the "Truth" at any time, who really want to know their true Selves, and who really want to be liberated from life and death. They think about these things even at work. It doesn't necessarily mean they're reciting the Holy Names all the time. It's OK if they occasionally forget, but they truly want to be liberated inside and they think of everything related to spiritual practice, such as the Master, the Quan Yin Method, and the group of fellow initiates. They only want to become wise, enlightened people. These people are the diligent practitioners or those who are always in Zen.
Spiritual practice doesn't mean meditating all day long. If you're distracted during meditation, it's no use. Beginners concentrate more easily when they sit for meditation. Say if we stroll around and look at things we encounter and our attention goes outside, we forget to be concentrated. Therefore, when we begin to practice, we had better sit longer and be more concentrated. Then, afterwards, when we go anywhere else, we'll be concentrated inside at any time. At that time, even when we're not sitting, we won't be distracted. It's the same when we're working.
I've told you clearly that you can rely on each other among our fellow initiates, instead of relying on ephemeral worldly relationships, especially with those who aren't initiated. When it's time to leave this world, they'll go their own way, and we'll follow Master and the initiates. You shouldn't rely on those who cannot go with you at the time of departure. That's why we say, "Be one with the Buddha, the Dharma and the Sangha." The Buddha means the living Masters, the Dharma means the precious Quan Yin Method, and the Sangha refers to the whole group of our fellow practitioners. Sangha doesn't mean saints. It means "a group who seeks the Truth," "a group knowing the Truth." We should rely on them because they are our eternal friends.
Don't spoil yourselves too much; don't give others excuses to pity you. It's useless! There are many miserable people in this world. You're the most fortunate! Your life is comfortable enough! You have a living Master and the Quan Yin Method, and you're destined to be liberated in several years or an even a shorter time. But those people who don't practice the Quan Yin Method have to reincarnate again and again, and suffer a lot.
Khi quý vị làm việc, Sư Phụ bên trong của quý vị làm việc, không phải thể xác này. Thành thử, khi làm việc, chúng ta nên biết và nên nhớ rằng Sư Phụ bên trong của mình luôn luôn đang làm việc với đôi tay của mình. Lấy ví dụ, nếu chúng ta thấy chỗ này không có nước, nhưng có nhiều người cần dùng nhà tắm, Sư Phụ bên trong sẽ tìm giải pháp. Chỗ này cần phải mở rộng ra, cỏ chỗ kia cần phải cắt, và cần phải làm thêm phòng tắm, thêm nhiều vòi nước.
Đau Khổ Tạo Ra Thánh Nhân
Quý vị hay tự mình làm hư mình, bởi vậy nên trí huệ không phát triển. Quý vị thấy đó, tất cả những Thánh Nhân khai ngộ trong lịch sử đều tự rèn luyện bản thân, hoặc được những tình trạng, hoàn cảnh không thuận lợi huấn luyện họ trước khi khai ngộ. Cho dù họ không cố tình dạy dỗ chính họ, họ cũng được dạy bởi những hoàn cảnh trong đời sống để trở thành những con người nhẫn nại.
Có thể quý vị cảm thấy khó tin nếu tôi kể quý vị nghe tất cả những sự cực khổ mà tôi đã phải trải qua từ khi còn nhỏ tuổi. Quý vị chỉ nghe nói tôi sinh trưởng trong một gia đình khá giả, và giàu sang sau khi lập gia đình, nhưng mấy điều này chỉ là một phần của đời tôi. Thí dụ như, người ta hỏi: "Sư Phụ người nước nào?" Ðương nhiên tôi trả lời: "Tôi người Âu Lạc." "Cha mẹ cô làm nghề gì?" Tôi trả lời: "Họ là đông y sĩ." Rồi họ hỏi: "Cô có gia đình không?" Tôi nói: "Có." "Con cái gì không?" Tôi trả lời: "Không." "Chồng cũ của bà làm nghề gì?" Tôi nói: "Ông làm bác sĩ." Rồi họ hỏi: "Bác sĩ gì?", tôi đáp: "Về răng và cũng là bác sĩ giải phẫu."
Thế là người ta thâu nhặt những câu trả lời này, viết thành một bài tiểu sử về tôi. Nhưng những dữ kiện này đâu có trọn vẹn. Quý vị sẽ không tin "tiểu sử thật" của tôi. Cho nên chỉ cần bấy nhiêu là đủ; nếu không, có thể viết được cả một quyển sách dày! Thật ra, từ khi còn rất trẻ tôi đã phải chịu đựng nhiều, không phải vì hoàn cảnh mà vì tôi muốn huấn luyện bản thân trong những tình trạng không được thuận lợi. Lúc đó, tôi thật tình không cảm thấy đớn đau gì cả, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy những hoàn cảnh đó thật là khổ hạnh!
Thành thử, sống trong những tình trạng không thuận lợi, trí huệ của quý vị sáng suốt, quý vị trở nên tĩnh lặng, trầm tư, rồi quý vị biết thế nào là Chân Lý. Ðó là Chân Ngã của quý vị nghĩ, khi quý vị đang nghĩ. Chân Ngã của quý vị cũng an bày những tình trạng như vầy. Tại sao? Bởi vì lúc đó quý vị đang chịu đựng những nghiệp chướng trước kia, do chính quý vị đã gây ra. Lấy ví dụ, Chân Ngã của quý vị "an bày" một người nào đó tới xử phạt quý vị hoặc la mắng quý vị bằng cách gây ra một hoàn cảnh không vui. Thật ra, điều này là do nghiệp chướng của chính quý vị, được an bày sắp xếp như vậy bởi Chân Ngã của quý vị.
Ví dụ, kiếp trước quý vị đánh đập nhiều người. Nếu kiếp này quý vị được giải thoát thì những người bị đánh đập kiếp trước sẽ than trách trong linh hồn của họ, và linh hồn quý vị sẽ biết. Chân Ngã của quý vị biết bằng cách ghi lại tình trạng đó bằng một cái máy đặc biệt, máy này ghi xuống tất cả một cách khách quan, công bình cho quý vị hiểu rằng quý vị nên để cho những người bị đánh đập trước kia trả thù quý vị. Vấn đề là như vậy. Thành ra, nên biết rằng khi một người khác la mắng quý vị thì đó là chính quý vị đang la mắng quý vị đó; không nên trách móc người nào cả.
Ðôi khi có những người đến gặp tôi, trông họ rất là ngọt ngào, dễ thương, khiêm tốn, khi vừa mới thấy tôi họ như muốn cúi rạp người xuống lạy. Nhưng tôi vẫn la rầy họ mỗi lần gặp mặt. Quý vị đâu có hiểu; nhưng không sao, bởi quý vị không thể nhìn xuyên qua được nghiệp chướng, cái ngã vi tế, hoặc những nhân quả mong manh. Quý vị chỉ có thể thấy những cái ngoài mặt thay vì những cái chính yếu bên trong. Cho nên cứ tưởng rằng những người này là tốt. Ngược lại, một số quý vị bên ngoài trông thô kệch, nhưng bên trong rất tốt. Chúng ta biết được điều đó sau khi ở với họ một thời gian. Quý vị có bao giờ thể nghiệm như vậy chưa? (Khán giả: Dạ) Tôi nói là như vậy đó.
Nuôi Nhân Trí Huệ Bên Trong
Tuy nhiên, chúng ta cũng không nên lo lắng chuyện này -- dù người đó thế nào -- tốt hay xấu, có ngã hay vô ngã, tất cả đều sẽ được giải thoát sau khi tu pháp Quán Âm. Ðó là tin vui nhất. Trong kinh điển có nói rằng hạt giống trí huệ bên trong được gieo lần đầu tiên khi quý vị được đánh thức bởi dòng Âm Lưu bên trong. Nhưng đa số mọi người không biết Âm Thanh đó là gì, hoặc "thiền quán tự tánh" nghĩa là như thế nào. Quý vị sẽ hiểu điều này càng ngày càng nhiều sau khi tin tưởng và tu pháp môn này. Gánh nặng trên vai sẽ nhẹ hơn, và quý vị sẽ cảm thấy ngày càng thanh thản. Như vậy có nghĩa là hạt giống trí huệ của quý vị đang dần dần lớn dậy, rồi một ngày nào đó quý vị sẽ trở thành một Thánh Nhân Bồ Tát.
Pháp Môn Quán Âm quá đơn sơ giản dị để được coi là một pháp môn tối hậu đạt được khai ngộ. Con người sẽ quý chuộng Pháp Môn này nếu nó phức tạp hơn. Thành ra, mặc dầu tụng kinh Phật, đi hành hương mất rất nhiều công lao, sức lực (một số các nghi lễ bên Tây Tạng cần phải có 1008 dụng cụ để làm lễ cúng vị Thần của họ, rất là nhiều nhu cầu đòi hỏi), vậy mà nhiều người vẫn thích, vẫn ngoan đạo thờ tượng gỗ.
Quý vị xưng tụng tôi là Phật sống, nhưng tôi không tin chuyện đó! Thật ra quý vị không biết tôi là ai. Bởi vì nếu biết, quý vị đã không lêu lỏng khi tới đây. Quý vị sẽ khác. Nhưng vì chấn động của tôi không mạnh lắm, nên quý vị không cảm thấy một vị Phật sống đang ở nơi này. Cho nên mới có những người phụ nữ tới đây xắn quần lên cao, rồi ngồi nghỉ một cách vô lịch sự. Trong một ngôi chùa trang nghiêm, quý vị có làm vậy không? (Khán giả: Không.) Vừa trông thấy tượng Phật là họ liền niệm: "A Di Ðà Phật, A Di Ðà Phật, A Di Ðà Phật..." rồi lạy suốt từ bên ngoài vào tới trong chùa.
Ở những quốc gia như Thái Lan, Burma, Âu Lạc, Tích Lan, cổng vào ở cách xa thiền tự. Người ta phải tháo giày ra trước khi vào rồi chân không bước vô trong; nhiều khi còn phải lạy tuốt từ cổng lạy vào. Lạy Phật gỗ thôi mà đã như vậy rồi. Một số người hành động một cách thô thiển vì muốn tỏ mình hay, ngay cả trước mặt tôi. Tôi đề nghị quý vị mặc quần dài để trông trang trọng hơn một chút. Nếu quý vị mặc quần dài, lại xắn lên nữa thì nghĩa lý gì đâu? Vậy mặc để làm gì?
Chúng Sinh Vô Minh - Trần Gian Đão Lộn
Cho nên, chúng sinh thật là vô minh. Họ kính trọng không đúng nơi, đúng cách; thờ phụng những điều không đáng được thờ phụng thay vì những điều đáng được thờ phụng. Thử dùng trí huệ của quý vị nghĩ xem. Những gì tôi nói có đúng không? Thế giới này cái gì cũng ngược ngạo. Bởi vậy cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni bị hại, bị tấn công, bị vu oan; Chúa Giê Su bị đóng đinh; Khổng Tử bị phỉ báng, đuổi ra khỏi tới sáu quốc gia.
Tuy vậy, trong mỗi ngôi chùa, họ đều cúng dường hương, hoa, rau quả không ngừng, thời đại nào cũng vậy. Có chùa chỉ có một bức tượng họ vẫn làm lễ nghi long trọng. Thậm chí tượng thần thổ địa cũng được vinh dự đặc biệt, ngày nào cũng thấy người người tới mang bông hoa, nước sạch, nhang đèn thơm tho. Họ tình nguyện lau chùi; nhiều khi còn tắm cho bức tượng, tắm rất kỹ. Nhiều chùa thờ thổ địa rất lớn, không ai than lãng phí của cải gì cả, nhưng chuyện đó lại xảy đến cho tôi, mà tôi chỉ ở có một căn phòng.
Thần thổ địa không bao giờ sống trong chòi giống như tôi. Nó phải được đặt ở một chỗ rất cứng, tô điểm với nhiều màu sắc, được dọn dẹp cẩn thận, có bông hoa tươi này nọ. Còn phòng của tôi, nhiều khi thị giả hồi đó lau dọn rồi để nước lau ở đó ba ngày. Lúc bấy giờ không có đèn điện, tôi dùng nước đó súc miệng buổi tối bởi tôi tưởng đó là nước sạch! Chuyện này có thật, là kinh nghiệm của tôi. Nhưng quý vị thấy trong mỗi ngôi chùa, lúc nào trước tượng Phật cũng có nước sạch, mà ông đâu có cần đến nó. Quý vị không thấy thế giới này đảo lộn hay sao?
Đức Tin Là Mẹ Công Đức
Thành ra, quý vị nên hiểu rằng Chân Lý rất giản dị và nên trân quý nó. Càng quý nó, quý vị càng hiểu nhiều hơn. Càng tin vào Bản Lai thật sự của tôi, quý vị càng tìm thấy Bản Lai thật sự của quý vị ở bên trong. Quý vị sẽ không bao giờ ngộ được Bản Lai thật sự của mình nếu không tin vào một vị Minh Sư khai ngộ. Không quý vị nào ở đây ngộ được Bản Lai thật sự của mình. Vì quý vị tới đây để học với tôi, nếu tôi không phải là Minh Sư khai ngộ thì ai là? Tới chừng nào quý vị mới ngộ ra Bản Lai thật sự của mình?
Do đó, càng tôn trọng Chân Lý, chúng ta càng tìm thấy nó nhanh và càng hiểu sâu rộng hơn. Càng tin tưởng vào vị Minh Sư khai ngộ dạy cho chúng ta về Chân Lý, thì chúng ta càng mau tìm thấy Bản Lai Diện Mục của mình ở bên trong. Chúng ta giúp nhiều người bước vào con đường đạo bao nhiêu, chúng ta càng được nhiều công đức bấy nhiêu. Cho nên, tôi nói rằng một người tu hành không có công đức gì cả nếu chỉ tu trong những cái hang trên núi, bởi vì họ không lợi ích cho người khác.
Chúng ta nhận được trí huệ từ Thượng Ðế nhưng lại không áp dụng nó vào việc giúp đỡ người khác. Thành thử, xuất gia hay tại gia tu hành đều được cả. Ðiều tốt nhất là nếu chúng ta tu hành chăm chỉ và thật sự muốn làm lợi ích chúng sinh -- thì dù đạt được quả vị Thánh nhân Bồ tát hay không cũng không thành vấn đề. Nếu có ý định tốt, chúng ta sẽ trở thành một chúng sinh hoàn toàn khai ngộ, trông cũng giống như một người bình thường. Miễn sao chúng ta hoàn toàn nhận thức được Bản Lai Diện Mục của mình là chúng ta trở thành một chúng sinh hoàn toàn khai ngộ.
Khái Niệm Đúng Về Tu Hành
Chúng ta không nên quá nghiêm trọng về vấn đề tu hành, mà chỉ xem nó như là một điều gì đó hay, hấp dẫn. Nghiêm trọng là một sự kiện trong lòng, một sự thiết tha muốn được trở thành một chúng sinh khai ngộ, mà chúng ta ai cũng biết, nhưng không nên cố tình để lộ ra ngoài, mặc lên người hoặc phô bày một cách nghiêm trọng, như muốn nói rằng: "Ta đang tu hành, ta không cần gì cả! Ta phải đạt quả vị thánh nhân. Mọi người đừng có đụng tới ta!" Mình không nên cư xử như vậy, mà phải để tự nhiên.
Những người tu hành tinh tấn là những người không quên Chân Lý bất cứ lúc nào, những người thật sự muốn biết Chân Ngã của họ, và thật sự muốn được giải thoát sinh tử. Lúc nào họ cũng nghĩ tới những chuyện này ngay cả lúc làm việc. Chưa chắc lúc nào họ cũng niệm tên năm vị. Thỉnh thoảng họ quên cũng không sao, nhưng thật tình trong lòng họ muốn giải thoát, và họ nghĩ tới tất cả những cái gì có liên quan tới tu hành, như Sư Phụ, Pháp Quán Âm, các bạn đồng tu. Họ chỉ muốn trở thành những người có trí huệ cao, khai ngộ. Những người này là những người tu hành tinh tấn, những người luôn luôn trong thiền.
Tu hành không có nghĩa là suốt ngày ngồi thiền. Nếu quý vị bị phân tâm trong lúc hành thiền thì cũng không ích lợi gì. Những người mới vào, khi ngồi thiền, họ tập trung dễ dàng hơn. Chẳng hạn như chúng ta đi vòng quanh, nhìn những cái mình trông thấy, rồi sự chú ý chạy ra ngoài, và chúng ta quên chẳng tập trung. Cho nên, khi mới bắt đầu tu, chúng ta nên ngồi lâu hơn thì tốt và tập trung nhiều hơn. Thì về sau, đi tới chỗ nào chúng ta cũng sẽ trụ tâm, trong bất cứ lúc nào. Lúc đó, mặc dù không đang ngồi, chúng ta cũng vẫn không bị phân tâm. Làm việc cũng giống như vậy.
Tôi đã nói quý vị rồi, rằng quý vị có thể tin cậy nhau trong số đồng tu chúng ta, thay vì cậy vào quan hệ họ hàng vô thường của cuộc đời, nhất là với những người không Tâm Ấn. Khi tới giờ từ trần, họ sẽ đi đường họ, còn chúng ta theo Sư Phụ và đồng tu. Quý vị không thể dựa vào những người không thể đi theo quý vị trong giờ phút lìa đời. Bởi vậy mới có câu: "Đồng nhất thể Phật, Pháp, Tăng." Phật có nghĩa là những vị Minh Sư tại thế, Pháp có nghĩa là Pháp Môn Quán Âm quý báu, và Tăng ý chỉ cả nhóm đồng tu của chúng ta. Tăng không có nghĩa là Thánh nhân, mà nghĩa là "nhóm người tìm Chân Lý", "nhóm người biết Chân Lý". Chúng ta nên tin tưởng nơi họ bởi vì họ là những người bạn vĩnh viễn của chúng ta.
Ðừng làm hư mình nhiều quá; đừng cho người khác lý do để tội nghiệp cho quý vị. Vô ích! Trên thế giới này thiếu gì người đau khổ. Quý vị là may mắn nhất! Ðời sống của quý vị cũng dễ chịu lắm rồi! Quý vị có một vị Minh Sư tại thế và Pháp Môn Quán Âm, và số của quý vị sẽ được giải thoát trong vòng nhiều năm nữa hoặc thậm chí trong một thời hạn ngắn hơn. Nhưng những người kia không tu Pháp Quán Âm, họ phải luân hồi lại hoài hoài, và họ khổ rất nhiều.
Make Use of Your Wisdom
SMCH,Seven-day retreat in Yilan, Formosa, August 12, 1988 (Originally in Chinese)
When we're independent, we're aware of our abilities, intelligence and shortcomings and thus know how to deal with them. Otherwise, we have no chance to use our wisdom, so it may become blunted. Hardships and uncomfortable or imperfect situations are just what benefit us most.
You should not think that crossing your legs and meditating is all there is to spiritual practice. No, it's not true! In this way, we cannot utilize our wisdom, which only makes sense when it's being used. Suppose you live in this way: You stay in the mountains and lock yourself up in meditation, which takes you to very high levels and beautiful visions, and then you eat after meditation, and go back again to your high levels. Does this kind of life benefit our society in the physical aspect? No! Does your wisdom benefit anyone? No! It's said that working is also a kind of Zen, and so are eating and sleeping.
Whenever you work, it's your inner Master who works, not your physical body. So, when working, we should be aware and bear in mind that it's our inner Master who works with our hands the whole time. For instance, if we see that there is no water here but there are many people who have to use the bathroom, the inner Master will think of a solution. This place should be enlarged; the grass over there has to be cut, and some more bathrooms and several faucets need to be installed.
You always spoil yourselves, which is why your wisdom doesn't develop. You see, all the enlightened Saints throughout history have trained themselves or have been trained in unfavorable situations before getting enlightened. Even if they did not train themselves on purpose, they would be trained by the situations in their lives in order to become enduring persons.
You may find it hard to believe if I tell you all the hardships I have undergone since I was a child. You've heard that I was born into a well-to-do family and remained wealthy after being married, but these are just a part of my life. For example, people asked me, "Where are you from, Master?" Of course, I answered, "I'm from Au Lac." "What did your parents do?" I said, "They were doctors of Chinese Medicine." Then they asked, "Were you married?" and I said, "Yes." "Any children?" I said, "No." "What did your ex-husband do?" I said, "He was a doctor." Then they ask, "What kind of doctor?" and I said, "He was a dentist and a surgeon as well."
So people assembled these answers and wrote my biography. But the information in it wasn't complete. As for my "real biography," you wouldn't believe it. So it's enough to be like that; otherwise, it could make a big book! Actually, I have suffered much since I was very young, not because of the circumstances, but because I liked to train myself in unfavorable situations. At the time, I did not really feel any pain, but now when I look back, I find them very torturous!
Thus, in unfavorable situations your wisdom lights up, and becomes quiet and thoughtful, then you know what the Truth is. It's your real Self who thinks when you're thinking. And so does your real Self arrange these situations. Why? Because at such times you suffer from your previous karma, which was caused by you. For example, your true Self "arranges" that someone comes to punish you or scold you by creating an unpleasant condition. Actually, this is caused by your own karma. It's arranged in this way by your true Self.
Let's say you physically attacked many people in a previous life. If you're going to be liberated in this lifetime, the previously attacked people will complain in their souls, and you'll know it in your soul. Your true Self knows it by recording the condition with a special machine, which records everything in a fair way so you understand that you should let the previously attacked people seek revenge. That's the way it is. Therefore, you should know it's you scolding yourself when someone else scolds you, and you shouldn't blame anyone else.
Sometimes people come to see me, and look sweet and humble as if they prostrate themselves as soon as they see me. But I still scold them whenever I see them. You don't understand this, but it's OK, because you can't penetrate the subtle karma and ego, or the delicate causes and effects. You only see the superficial instead of the essential. That's why you think these people are good. On the contrary, some of you may look coarse outside, but are very good inside. We come to know about this after we spend some time with them. Have you ever had this kind of experience? (Audience: Yes.) That's what I said.
Nevertheless, we should not worry about this - no matter how the person is - good or bad; with ego or egoless, all will be liberated after practicing the Quan Yin Method. This is the best news. It's said in the scriptures that the seed of inner wisdom is planted at the first time you are awakened by the inner Sound. But most people have no idea what the Sound is or what "contemplate the original Self" means. You will understand this more and more after you believe in and practice the Method. The pressure on your shoulders will become lighter, and you'll feel more and more relaxed. This means that your seed of Wisdom is gradually growing and you will one day become a Sage.
The Quan Yin Method is too simple to be considered an ultimate method for gaining enlightenment. People would cherish the Method if it were more complicated. So, although Buddhist sutra chanting and pilgrimages require much effort (some of the Tibetan ceremonies require 1008 instruments in order to make a service for their Lord and are very demanding), many people are still fascinated and piously worship wooden statues.
You proclaim that I'm a living Buddha, but I don't believe it! You don't really know who I am. Because if you did, you wouldn't be as relaxed as you are when you come here. You would be different. But since my vibration is not too intense, you don't feel that a living Buddha is here. That's why some woman rolled her pants legs high and rested in an impolite way when she came here. Would you do that in a solemn temple? (Audience: No) As soon as people see Buddha's statue, they immediately chant, "Amitabha, Amitabha, Amitabha ...," and bow all the way in from outside the temple.
In countries like Thailand, Burma, Au Lac and Sri Lanka, there's a gate far away from the ashram. People have to take off their shoes before they enter and then go inside with bare feet; sometimes you even have to bow all the way in from the gate. It's already like this to bow only to a wooden statue. For the purpose of looking cool, some of you behave so vulgarly here, even before me. I recommend that you wear long pants so that you'll look more dignified. What sense does it make if you wear long pants and then fold them high? Why bother?
Thus, sentient beings are very ignorant. They show their respect in the wrong place and wrong way, and worship whatever is not deserving instead of what is deserving. Think about it with your wisdom. Is what I say true? Everything is upside down in this world. That's why Shakyamuni Buddha was hurt, attacked and falsely accused; Jesus Christ was crucified; Confucius was slandered and driven away from as many as six countries.
Nevertheless, in each and every temple, offerings of incense, flowers and fruit occur nonstop, and it's the same in any era. Some temples have only one statue, but they still make it into a solemn ceremony. Even if a statue of the god of the earth has its special honor, every day you can see people come in with fresh flowers, clean water and fragrant incense. And people do the cleaning voluntarily; sometimes they even bathe the statue, and do it very well. Many temples of the god of the earth are very big, and no one talks about waste or anything, but it happens to me, and I live in only one room.
And the god of the earth never stays in a hut like mine. It has to be put in a very solid place, which is colorfully decorated, carefully cleaned and filled with fresh flowers. As for my room, sometimes my attendants used to do the cleaning and leave the used water there for three days. At that time, there was no electric light so I used the water to rinse my mouth at night because I thought it was clean! This is a true story from my own experience. But you see there's always clean water before Buddha's statues in every temple, and the poor guy doesn't even need it. Don't you think this world is upside down?
So you should understand that the Truth is simple and you should cherish it. The more you cherish it, the more you understand it. The more you believe in my real Nature, the more you find your own real Nature within. You can never realize your own real Nature if you don't believe in an enlightened Master. If I'm not an enlightened Master, who is? None of you here can realize your own real Nature. Because you come to learn from me, if even I'm not an enlightened Master, who is? When can you realize your own real Self? Thus, the more we respect the Truth, the more quickly we find it and the more deeply we understand it. The more we believe in the enlightened Master who teaches us the Truth, the more quickly we find our own real Nature within. The more people we help to step onto the spiritual path, the more merit we obtain. So, I say," A spiritual practitioner has no merit if he only practices in mountain caves, because he doesn't benefit others." We receive wisdom from God but we don't make use of it to help others. So we say it's OK to practice spiritually as either a layperson or a renunciate. It's only best if we practice hard and truly want to benefit sentient beings - it doesn't matter if we've attained Sainthood or not. If we have good intentions, we'll become a fully enlightened Being, who looks like an ordinary person. As long as we fully realize our own real Self, we become a fully enlightened Being.
We should not be too serious about spiritual practice, but regard it as something interesting. Seriousness is something inside and is an eagerness to become an enlightened Being, which we all know, but should not show outwardly on purpose, as in dressing specially or displaying oneself solemnly, saying, "I'm practicing spiritually and care nothing! I must achieve sainthood. Everyone, leave me alone!" We should not behave like that. We should be natural.
Diligent practitioners are those who do not forget the "Truth" at any time, who really want to know their true Selves, and who really want to be liberated from life and death. They think about these things even at work. It doesn't necessarily mean they're reciting the Holy Names all the time. It's OK if they occasionally forget, but they truly want to be liberated inside and they think of everything related to spiritual practice, such as the Master, the Quan Yin Method, and the group of fellow initiates. They only want to become wise, enlightened people. These people are the diligent practitioners or those who are always in Zen.
Spiritual practice doesn't mean meditating all day long. If you're distracted during meditation, it's no use. Beginners concentrate more easily when they sit for meditation. Say if we stroll around and look at things we encounter and our attention goes outside, we forget to be concentrated. Therefore, when we begin to practice, we had better sit longer and be more concentrated. Then, afterwards, when we go anywhere else, we'll be concentrated inside at any time. At that time, even when we're not sitting, we won't be distracted. It's the same when we're working.
I've told you clearly that you can rely on each other among our fellow initiates, instead of relying on ephemeral worldly relationships, especially with those who aren't initiated. When it's time to leave this world, they'll go their own way, and we'll follow Master and the initiates. You shouldn't rely on those who cannot go with you at the time of departure. That's why we say, "Be one with the Buddha, the Dharma and the Sangha." The Buddha means the living Masters, the Dharma means the precious Quan Yin Method, and the Sangha refers to the whole group of our fellow practitioners. Sangha doesn't mean saints. It means "a group who seeks the Truth," "a group knowing the Truth." We should rely on them because they are our eternal friends.
Don't spoil yourselves too much; don't give others excuses to pity you. It's useless! There are many miserable people in this world. You're the most fortunate! Your life is comfortable enough! You have a living Master and the Quan Yin Method, and you're destined to be liberated in several years or an even a shorter time. But those people who don't practice the Quan Yin Method have to reincarnate again and again, and suffer a lot.