Có một người tên là Abraham, với người vợ tên là Sarah, sống tại thành Ur. Một ngày nọ Thượng Ðế nói với Abraham: "Ta muốn các ngươi hãy mau rời khỏi thành Ur, sau đó phải đến một nơi rất xa xôi, tên gọi là Canaan. Nếu ngươi nghe theo chỉ thị của Ta, Ta sẽ khiến cho ngươi thành người lãnh đạo của một quốc gia rộng lớn."
Sarah không có con, nhưng cả hai vợ chồng đều rất tin tưởng Thượng Ðế nên đã làm theo lời chỉ thị của Ngài. Họ có một người cháu tên là Lộ. Gia đình Abraham mang theo một số người giúp việc, súc vật và tài sản rời khỏi thành Ur. Họ phải bỏ lại bạn bè thân thuộc và những nơi chốn thân quen để đi đến một quốc gia xa lạ, đối với họ đây là một chuyện khá đau lòng. Trong lúc di chuyển, họ dùng lạc đà để tải đồ đạc nên đi rất chậm, quốc gia họ đến lại rất xa xôi nhưng cuối cùng rồi họ cũng đến được đích và bắt đầu dựng lều. Từ đó về sau họ cùng nhau sống một cuộc đời rất sung sướng. Tuy nhiên sau đó, các súc vật của họ như bò, dê, sinh sản nhanh chóng khiến nơi họ ở không đủ nước dùng, không đủ cỏ cho chúng ăn. Dần dần mọi người bắt đầu cãi nhau: Mảnh đất này của tôi, mảnh đất kia của anh, cái hồ kia của tôi, còn cái hồ nọ của anh, dê của tôi được uống, dê của anh không được uống..., vì những chuyện như thế họ bắt đầu cãi nhau.
Những người cãi nhau ấy là những người chăn súc vật của Abraham và của Lộ. Vì đôi bên cãi nhau nên Abraham và Lộ mới quyết định phân chia. Abraham để cho cháu của mình là Lộ được quyền lựa chọn chỗ định cư trước, vì ông không muốn dùng quyền của một người chú để lấn áp cháu mình, nên ông đã để cho cháu mình được lựa chọn trước. Lộ quyết định xuống núi định cư tại một miền đồng bằng, vì đồng bằng ấy là một vùng đất có hồ nước gần sông Jordan, lại rất gần với một thành tên là Sodom. Nơi ấy có cây cỏ xanh tươi mát mẻ, Lộ nghĩ rằng nơi ấy có nhiều cây cỏ và nước cho gia súc của mình ăn uống, thế nên sau đó ông dẫn đoàn súc vật ra đi.
Sự quyết định này có nghĩa là Abraham phải ở lại trên vùng núi cằn cỗi, cỏ không nhiều và nước cũng không đủ. Vùng đất nơi Lộ đến là một nơi rất đẹp, cỏ cây tươi tốt. Nhưng Lộ đã quyết định sai. Thoạt xem qua quyết định của Lộ rất hay, nhưng đi rồi mới biết là không đúng, bởi vì những người dân ở thành Sodom rất ngạo mạn, hung dữ, tham lam lại thêm lười biếng, cá tánh của họ rất nóng nẩy. Nhiều chuyện đáng sợ đã thường xảy ra tại thành Sodom, nhưng không ai cảm thấy hổ thẹn, không ai muốn giải quyết những chuyện này, không ai muốn bảo vệ cho những người yếu đuối hoặc trừng phạt những kẻ hung ác.
Thượng Ðế rất công bình, Thượng Ðế không nhắm mắt trước những cảnh bất công. Ðối với những người hung ác, cố ý làm chuyện xấu, Ngài sẽ không làm ngơ để họ tiếp tục tự do thao túng, nên Thượng Ðế quyết định trừng phạt thành Sodom, vì những người trong thành không biết hổ thẹn, lại còn làm những chuyện xấu xa.
Một ngày nọ, khí trời nóng nực, Abraham đang nghỉ ngơi trong lều của mình, thì nhìn thấy có ba người lạ đi về hướng lều của ông. Abraham liền đứng dậy và và mở lời chào, sau đó mời họ vào lều nghỉ ngơi, và mời họ dùng bữa. Vì khách đến thăm bất thình lình, nên vợ của ông và những người làm đã phải vội vã đi nấu thức ăn cho họ dùng. Họ nướng những ổ bánh mì thơm phức, nấu những thức tươi ngon cho khách dùng, lại còn mời khách uống sữa, ăn phó mát. Sau khi dùng bữa xong, ba người khách lạ mới bắt đầu giải thích lý do họ đến đây.
Lúc đó Abraham và vợ của ông là Sarah, cả hai đã lớn tuổi, nhưng Thượng Ðế đã mang đến cho họ một thông điệp tốt lành. Ngài phán rằng họ rất khao khát được có con, thì không bao lâu nữa họ sẽ có con. Hai vợ chồng nghe xong rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Tuổi đã lớn, nhưng họ rất tin tưởng Thượng Ðế, tin rằng Thượng Ðế sẽ không gạt họ. Họ nghĩ rằng nhất định chuyện ấy sẽ đến, cho nên họ rất vui. Nhưng ba người khách này còn cho họ nghe những chuyện khác khiến họ hết sức buồn bã - Thượng Ðế quyết định trừng phạt Sodom, hủy diệt thành này; vì Lộ, cháu của ông sống tại đây, nên họ càng lo lắng hơn. Tại thành Sodom, chỉ có gia đình cháu của ông và một vài người làm công là những người tốt, còn những người khác đều là kẻ xấu. Thượng Ðế sẽ không bỏ quên những người tốt này.
Thượng Ðế gởi thiên thần đến gia đình ông Lộ, báo cho biết về những tai nạn sẽ xảy ra trong tương lai, và bảo họ hãy mau mau ra đi. Nhưng người nhà của ông Lộ không muốn rời thành Sodom, vì họ sống nơi đây rất sung túc, không thiếu thốn một điều gì, mọi thứ đều đầy đủ, có cây cỏ xanh tươi và nguồn nước mát. Họ đã phát triển và trở nên giàu có, đời sống thoải mái cho nên họ không đành ra đi. Ðến phút cuối cùng, sứ giả của Thượng Ðế chỉ còn cách đẩy họ ra khỏi thành, để họ đến một nơi an toàn. Khi họ vừa rời khỏi thành, thì lửa trong thành bùng cháy, thiếu chút nữa là đi không kịp. Khi họ đi chưa được bao xa, thành bắt đầu động đất, lửa cháy dữ dội, thiên tai từ trời giáng xuống, từ đất trồi lên; không biết lửa và gió từ đâu đổ tới đốt trụi cả thành. Bầu trời ngập đầy khói bụi. Tình trạng lúc đó rất nguy ngập, thế mà vợ của ông Lộ vẫn không nhanh chân bỏ chạy, còn chần chừ chậm chạp, ngừng lại để xem, cho nên bà bị chết. Chồng của bà là ông Lộ và hai đứa con nhỏ không bị thương tích gì, còn vợ của ông và những người khác đều bị chết, vì họ không nghe lời Thượng Ðế, không chịu mau mau bỏ chạy, không nghĩ là chuyện hệ trọng đến thế, cho rằng không có gì quan trọng. Họ vẫn còn lưu luyến tài sản và nhà cửa của họ, nên tất cả đều bị chết, chỉ còn ông Lộ và hai đứa con, một trai một gái, là được an toàn. Thượng Ðế đã cứu mạng của họ.
Thượng Ðế là vị Sư Phụ bên trong, được gọi là Thượng Ðế hoặc Ðức Phật. Khi Thượng Ðế muốn thể hiện thành một người cho chúng ta biết, Ngài hóa thành vị Sư Phụ bên trong. Còn không, Thượng Ðế là vô sở bất tại, Ngài rất vĩ đại, chúng ta làm sao bắt được Ngài, làm sao nói chuyện với Ngài. Chính Sư Phụ bên trong đã chỉ thị, nhưng họ cho là Thượng Ðế chỉ thị.
Câu chuyện này cũng không có nhiều khảo nghiệm, nhưng cũng có một số khảo nghiệm, cũng không hẳn là khảo nghiệm. Thượng Ðế luôn luôn nói sự thật, chẳng qua phàm phu chúng ta nghe không lọt tai, nên nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra, "không có sao", "không có chuyện gì cả". Ðầu óc của chúng ta quen thói chậm chạp cho nên mới sinh ra rất nhiều thiên tai, đều là vì chúng ta không nghe chỉ thị của Sư Phụ bên trong. Nhiều khi chúng ta chỉ dựa vào đầu óc và sự suy nghĩ hữu hạn của mình, rồi những tai nạn lần lượt xảy ra, đều do chính chúng ta tạo ra. Cho nên Lão Tử mới nói: "Phiền não là do chúng ta tạo ra". Những người tu hành, nếu có một vị Thượng Ðế chăm sóc, có một vị Sư Phụ bên trong chăm sóc, thường thường sẽ không xảy ra những chuyện gì nghiêm trọng. Cho dù có những khi chuyện xảy ra, Sư Phụ bên trong cũng sẽ chăm sóc chúng ta, chỉ vì chúng ta không nghe lời Ngài nên mới bị phiền phức.
Cũng như bà vợ ông Lộ trong câu chuyện, Thượng Ðế đã gởi người đến báo cho biết, bảo họ phải mau mau ra đi, thế mà họ vẫn còn ở đó luyến tiếc tài sản. Kết quả tài sản không còn, sinh mạng cũng mất. Chúng ta còn đời sống, còn thân xác, một thời gian sau thì có thể kiếm lại tài sản; nếu sinh mạng đã mất đi thì vô ích. Cho nên có những lúc đa số chúng ta không biết điều gì là quan trọng, điều gì là thứ yếu. Cũng giống như những người mà Thượng Ðế gởi đến để cảnh cáo, thoạt trông dường như không hợp lý, bảo họ phải rời bỏ gia đình, rời bỏ thân bằng quyến thuộc, rời bỏ tài sản, tưởng như đối với họ là không tốt, dường như đang khuyên họ làm điều không đúng, làm điều sai, không có lợi cho họ. Chúng ta lưu luyến tài sản, lưu luyến nhà cửa của chúng ta là chuyện bình thường, trông rất hợp lý, nhưng những người dùng lời lẽ thôi thúc chúng ta ra đi, mới là người cứu mạng chúng ta. Còn những người nuông chìu chúng ta, nắm tay chúng ta, mang đến lợi ích gì? Cùng nhau chết cả mà thôi! Vì bà Lộ lúc ra đi vẫn còn lưu luyến, vẫn còn đứng đó xem, quyến luyến muốn quay trở về, những người làm công vì thông cảm với bà, nên cùng nhau chết chung. Còn những người thôi thúc họ ra đi, lời nói tương đối hung dữ một chút nhưng mới thật là ân nhân cứu mạng.
Nhiều khi chúng ta không thể phân biệt ai là người tốt, ai là người xấu, bởi vì đầu óc phàm phu chúng ta đã quen với những lời ngon ngọt, không quen dùng trí huệ phán đoán. Ða số những vị vua ngày xưa cũng vậy, vì thích nghe lời đường mật của những gian thần, nên đất nước mới bại vong. Những người trung thần nói năng thẳng thắn, thường không được nhà vua trọng dụng. Làm Minh Sư cũng thế, vì nói chuyện khác người, nên người ta không thích lắm, ít người thích Minh Sư.
Tại Mỹ, có một người tu hành tên là Yogananda, rất nổi tiếng. Ông nói rằng tánh của Sư Phụ ông rất thẳng. Ông nói nếu tánh của Sư Phụ ông không thẳng thắng, thì Sư Phụ của ông là người thầy nổi tiếng nhất Ấn Ðộ, có nhiều đệ tử nhất. Bởi vì Sư Phụ của ông ít khi nói ngon ngọt, nên tương đối ít đệ tử.
Trong sách của Yogananda có viết, có một người tu Pháp Môn Quán Âm, có Sư Phụ bên trong, một ngày nọ nước Ấn Ðộ xảy ra chiến tranh, ông ta đã vội vàng chạy vào nhà của một người nọ, nghĩ rằng để tạm thời tránh bom đạn. Căn nhà đó khá rộng, lại ít người, thế mà họ nhất định đuổi ông đi, một mực đuổi ông đi, đối xử với ông rất hung, đuổi ông và đá ông ra ngoài. Bất đắc dĩ ông phải ra đi, ông nghĩ rằng lạ thật, tại sao lại như thế? Tại sao Sư Phụ của ông không bảo vệ ông? Ði đường xa như thế mà tìm được một căn nhà, chạy vào đó ẩn náu, rốt cuộc lại bị người ta đuổi đi. Vừa đi ông vừa than van, kết quả đi chưa được bao xa, căn nhà nọ bị nổ "đùng", những người trong nhà đều chết sạch.
Có những lúc chúng ta nghĩ rằng có những hoàn cảnh không tốt, khắt khe, đối với chúng ta thật bất lợi, nhưng sau một thời gian thì chúng ta biết. Cũng tương tự như câu chuyện vừa kể. Những người lạ mặt đến khuyên ông ta nên rời bỏ tài sản, rời bỏ nhà cửa và bạn bè, rời bỏ gia súc đầy đàn. Thoạt trông đối với ông là không tốt, nhưng như thế mới có thể cứu được mạng sống của ông. Sinh mạng của con người là quan trọng chứ không phải là tài sản.
Có những lúc Sư Phụ bên trong làm việc, chúng ta không sao hiểu được. Chúng ta nghĩ rằng ngày ngày Ngài nên hòa nhã với chúng ta, hoặc hoàn cảnh nào cũng phải thuận lợi, như thế mới tốt. Không hẳn là vậy! Ðôi khi hoàn cảnh không thuận lợi, nhưng sau thời gian lại tốt đối với chúng ta. Cho nên tốt nhất chúng ta không nên cầu mọi chuyện được thuận buồm xuôi gió, chỉ cần cầu Sư Phụ chuyện gì tốt nhất cho chúng ta thì Ngài hãy hành xử, không màng đến thuận lợi hay bất thuận lợi. Sau một thời gian thì có thể sẽ thuận lợi. Trong đời sống chúng ta khó tránh gặp phải những khó khăn, những hoàn cảnh không thuận lợi, chúng ta không thể mỗi ngày đều vui sướng. Nếu ngày ngày chúng ta vui sướng, chúng ta sẽ không biết quý trọng, thật sự là như thế.
Giống như tuần trước, tôi kể cho quý vị nghe câu chuyện "Người ngu và người to gan" sống tại vườn địa đàng; tôi gọi Eva và Adam là người ngu và người to gan, vì quá vô minh nên gọi là ngu. Ðiều gì Thượng Ðế cũng ban cho bà ta, chỉ thiếu có quả táo thôi, thế mà bà ta cứ nằng nặc đòi, cướp lấy tài sản còn lại duy nhất của Thượng Ðế. Như thế không tốt cho nên mới gọi là người ngu. Nếu đời sống mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái thì chúng ta không biết quý trọng, sẽ làm ra những điều không phải. Nếu không có xã hội dạy dỗ, không có những hoàn cảnh bất lợi dạy dỗ chúng ta, thì chúng ta sẽ không bao giờ học hỏi được. Trong những hoàn cảnh rất tốt, chúng ta thường ỷ lại, khiến tinh thần yếu hèn, thân thể mệt mỏi, tâm tính thành xấu, lòng ỷ lại dâng cao, không còn khiêm tốn nữa. Cho nên dù chúng ta có gặp phải những hoàn cảnh khó khăn, cũng không nên cho rằng điều đó là không tốt.
Bible Story : The Angels Rescued Lot
Spoken By SMCH, Hsihu Center, Formosa
June 3, 1990 (Originally In Chinese)
There was a person call Abraham. He and his wife called Sarah lived in the city of Ur. One day, God said to Abraham: "I want you to leave the city of Ur quickly and go to a very far away place. The place is called Canaan. If you follow my instruction, I shall make you the leader of a great country."
Sarah had no children. However, they very much believed in God and therefore did what Hes had instructed. They had a nephew called Lot. They brought along some servants, animals and some possessions and left the city of Ur.To leave their relatives, friends and all the familiar places to go to a very foreign country was very unpleasant to them; they had a hard time and hesitated about leaving. During the migration, they used camels and walked very slowly. The country was very far away. Nevertheless, they finally arrived. There they set up their tents.
From that day onwards, they lived very happily together. However, their herds and flocks - cows and sheep - continued to grow in number. Therefore, their location did not have enough water, and could not provide enough grass for them to eat. Gradually, they started to quarrel - "this land is mine," "that tree is yours," "this lake was mine and that was yours," "my sheep can drink but yours cannot". They started to quarrel for these things.
These people who quarreled were the servants who looked after Abraham's and Lot's animals. Since they quarreled, Abraham and Lot decided to separate. Abraham let his nephew Lot choose first where he wanted to go. He did not want to use his position as an uncle to overpower him and therefore he let him choose first. Lot decided to go down the mountain to the plain because there was a basin in the plain. There was water there as it was close to the Jordan River and it was close to a city called Sodom. Besides, it was very green looking and seemed to have plenty of grass. Since he thought that there was plenty of grass and water for his animals, he then walked away with his flock.
This decision meant that Abraham should stay on the very dry, bare mountain. The grass there did not seemed to be plentiful and the water there also seemed scarce. The basin that Lot was going to looked very abundant and all green. However, Lot's decision was wrong. Although the basin area seemingly looked good, there was something unpleasant which he discovered after he went there. This was that the people living in Sodom were proud, cruel, greedy and lazy. They had a very ferocious character. Very often many horrible things happened in Sodom. However, no one felt ashamed, no one would take care of such matters, and there was no one to protect the weak ones and to punish those wicked ones. However, God was very fair. Hes would not close Hiers eyes to such unfair happenings; Hes would not close Hiers eyes to allow those ferocious people, those who intentionally did wicked things to continue to act freely. Therefore, Hes decided to let the city of Sodom be punished since the people there did not feel ashamed of themselves and had done many evil things.
One day, the weather was very hot and Abraham was resting in his tent. He saw three strangers walking towards his tent. Abraham stood up to greet them; he invited them into his tent to rest and gave them something to eat. Since the visit was not expected, Sarah and the servant hurried to prepare some food. They baked some fresh bread and cooked some fresh food for their guests and also gave them milk and cheese. After eating, the three strange men started to explain why they had come.
At that time, both Abraham and his wife Sarah were old already. However, God gave them very good news. Hes said: "You have longed for a son. He will be born not too long from now." After hearing this, they were very surprised and happy. Although they were already old, but since they believed in God and God would not cheat them, therefore they knew that it was going to happen and so they were very happy. However, those three men also told them something which made them worried: God decided to punish Sodom and destroy it. Since their nephew Lot was living in Sodom they were worried. In Sodom, the only virtuous people were his nephew's family and some servants; all others were not good and God did not forget them.
God sent Hiers messenger to Lot's home and warned him of the coming disaster and told them to flee. However, Lot's family did not want to leave Sodom as they were living very comfortably there. There they had everything - rich in material and there was no lack of grass and water. They had become very rich there and life was very comfortable.
Therefore, they did not want to give up everything to leave. At the last minute, God's messenger had to push them outside the city to a safe place. When they were just outside, there was great fire in the city. They almost did not make it. Before they were far away from the city, the earthquake and fire had already started in the city. Falling from the sky, blowing up from the ground; the wind and fire seemed to come from nowhere and destroyed the city! The air was full of dust.
When it was already so serious, Lot's wife was still not willing to leave quickly. She was still hesitating and slow to move. She stopped to look back and therefore, she was killed. Her husband and two little children were not hurt. But the wife and all the others were killed because they did not listen to God and did not run quickly. They did not think it could be so serious and thought that it might be all right. They were still attached to their possessions, their homes; and consequently, they were all killed. Only Lot and his two daughters ran away safely. God rescued them.
God is the inner Master - called God or Buddha. When God wants to appear to us as a human being, Hes transforms Hirmself to be the inner Master. Otherwise, as God is omnipresent and great, how could we catch Hirm and talk to Hirm. It was the inner Master's instruction and they said it was God's instructions.
There were not too many tests in this story, but there were some. It was actually not a kind of test, God just spoke the truth. But because their mundane minds did not want to listen - thinking that these kinds of things would not happen: "It won't! Nothing will happen!" So their minds were slow to accept and then a lot of disasters occurred. It's all because we do not listen to the instructions from the inner Master.
Sometimes, we depend on our limited brain and ideas and then there are a lot of disasters. It's all created by ourselves. Therefore, Lao Tze said that troubles are made by ourselves. A practitioner, if being looked after by God, being looked after by an inner Master, usually would not have any serious problems. Even sometimes when they do happen, the inner Master would take care of them. It's when we don't listen to Hirm that we cause trouble for ourselves.
Just like in the story - Lot's wife, even when God had already sent people to warn them to leave quickly, she was still attached to their possessions. As a result, the possessions were gone but her life was also gone. When we have life, the human body, we can get back some possessions after a while. But when the body is gone, it's not useful anymore. So, sometimes most of us do not know what is of secondary importance and what is the most important. Just like those sent by God to deliver the warning, they seemed to be illogical. To tell them to leave their family, their relatives and friends, to leave their possessions - all seemed to be illogical to them. It was like asking them to do something bad, something wrong and detrimental to them.
Being attached to our possessions and homes is very common and seems to be very logical. However, it is those who use an urgent tone of voice to push you out who are really helping your life. What use are those who spend time to comfort you, to shake hands with you only to die together? Because Lot's wife was still attached when she left, was still squandering her time and looking back. She still wanted to go back. Those servants who sympathized with her died with her. Those who hastily pushed them out and raised their voices were the real saviors.
Sometimes we find it difficult to distinguish who is good and who is not good. It is because our mundane minds are used to sweet talk and do not use wisdom to judge. Many kings of old were the same. Since they listened to the sweet talk of those bad ministers, their kingdoms collapsed. Those good ministers were usually straight in their talk and very often were not placed in important positions by the king. Being a Master is just the same. Since the talk from others is so different, many do not wish to listen to the Master and relatively few people like the Master.
In USA there was a monk called Yogananda and he was very famous. He said his Master was very direct. He said if his Master was not that direct, his Master would have become the most famous teacher in India and had the most number of disciples. Since his Master did not always talk sweetly, the number of disciples was less.
He wrote in a book that there was a person who practiced the Quan Yin Method and had contact with the inner Master. One day, there was war in India and he ran quickly from the street into another person's home so that he could escape the bombing for a while. However, though the house was very big and not crowded, the family wanted to kick him out and pushed him away. They were very unkind to him and pushed and kicked him out, so he had to leave. He was rather surprised, "Why was it like that? Why was Master not protecting me? I have run for such a long way to find a family and go in to hiding, but I was kicked out." He was complaining all the way on his way out. However, soon after he left, the family received a 'bang!' and everyone inside was all killed by the explosion.
Sometimes we think that some situations are not good for us or are harsh to us. But after a while, we know. It's similar in this story. Those strange people went in to persuade them to leave their possessions, to leave their home and friends, and to leave their many flocks of animals. This seemed not to be good to them. However, it was the only way to save them. What was important was their lives and not their possessions.
Sometimes, we cannot understand how the inner Master works. We think that Hes should be very gentle to us everyday or that everything should be very smooth and good. It's not always like this. Sometimes the situation is not smooth, but after a while it becomes better for us. Therefore, we'd better not ask to have smooth sailing all the time, we should only ask the inner Master to do whatever is good to us. Whether it is smooth or not, it doesn't matter. After a while, it will become smooth. In our daily living, unavoidably we will encounter many difficulties and many situations that are not smooth. We cannot be happy everyday. If we are happy everyday, we won't treasure it. It's really like this.
Just like the story of the 'stupid' and the 'daring' who were living in the Garden of Eden that I told you last week. I called Eve and Adam stupid and daring. Being too ignorant therefore they were stupid. God had given her everything except an apple, yet she was still calculating and wanted to possess it. She stole the only possession left behind for God. That was no good and therefore she can be called stupid. Being too happy and too comfortable everyday, one would not treasure it and subsequently one would do silly things. If there were no lessons from society, no turbulent situations to educate us, we would never learn. In very good circumstances, one just lays there. Then, the spirit could not be strong, the body would not be good, and our disposition would be corrupted. Besides, there would be a very high sense of dependence and no humility. Therefore, no matter whatever difficulties we encounter, don't just think that it is not good.
─聖經故事─天使救羅德
清海無上師以中文講於福爾摩沙西湖道場1990.6.3
有一個人叫亞伯拉罕,他的太太叫撒拉,他們住在吾珥城。有一天上帝跟亞伯拉罕說:「我要你們趕快離開吾珥城,然後去到很遠很遠的地方,那個地方叫迦南,如果你聽從我的指示到了那裡,我會把你變成一個大國家的領導人。」
撒拉沒有小孩,不過他們很相信上帝,所以依照祂的指示這麼做。他們有個侄子,名字叫羅德。他們帶著一些佣人、動物和一些財產一起離開吾珥城。他們放下親 戚朋友和任何熟悉的地方,去到一個很陌生的國家,對他們來講也是很難過的事情,差一點放不下。遷徙的時候,他們用駱駝帶東西走得很慢,那個國家又很遠很 遠。不過他們終於到了,然後他們就開始搭帳篷。從那天以後他們就一起過著很快樂的生活。不過他們的動物如牛羊繼續繁衍很多,所以他們的地方不夠水用,不夠 草給牠們吃,慢慢來他們開始吵架了。哪一塊地是我的、哪一棵樹是你的,哪一個湖是我的、哪一個湖是你的,我的羊可以喝,你的羊不能喝,開始為了這些東西吵 架了。
這些吵架的人就是那些照顧亞伯拉罕的動物和照顧羅德的動物的家僕,他們兩邊吵架,所以亞伯拉罕和羅德決定要分開。亞伯拉罕讓他的侄子羅德先選擇他要去的 地方,因為他不要用叔叔的權力壓迫侄子,所以先讓他選。羅德決定要下山到平原那裡去,因為平原那裡有一個盆地,那裡有水靠近約旦河,也很靠近一個城市叫所 多瑪。那邊看來有很多草,綠油油的。他認為一定有很多草和水可以給他的動物喝,然後他就和動物走了!
這個決定表示說亞伯拉罕應該留在那個乾枯的山上,那邊草好像不怎麼很多,水也不怎麼很多。羅德去的那個盆地非常好看,一片綠綠的,不過羅德的決定錯了; 看起來是很好,去了以後才知道不對。因為住在所多瑪那些人民非常驕慢、兇惡、貪心、又懶惰,他們個性很暴戾。很多恐怖的事在所多瑪經常發生,不過沒有人感 覺到慚愧,沒有人處理這些事,沒有人保護弱者,懲罰那些兇惡的人。
不過上帝是很公平的,上帝不會對這些不公平的事情閉起眼睛來的;對這些兇惡的人、故意做壞事的人,祂不會閉眼睛讓他們自在繼續做。所以上帝決定讓所多瑪城受到懲罰,因為裡面的人都不慚愧,做很多壞事。
有一天,天氣很熱,亞伯拉罕在他的帳篷裡面休息,他看到三個陌生人朝他的帳篷走來,亞伯拉罕就站起來跟他們打招呼,然後請他們進到他的帳篷裡面休息,請 他們吃東西。因為他們是突然造訪,所以他的太太撒拉和佣人趕快去煮東西給他們吃。他們烤了新鮮的麵包,煮一點新鮮的食物給那些客人吃,請他們喝牛奶、吃起 士。吃完了以後,三個陌生人就開始解釋為什麼他們會來這邊。
當時亞伯拉罕和他的太太撒拉已經老了,不過上帝帶給他們一個很好的消息,祂說:「你很渴望有個兒子,不久以後他會誕生。」他們聽到了以後非常驚訝又高 興。雖然這麼老了,因為相信上帝,上帝不會騙他們,他們認為一定會發生的,所以他們很高興。不過這三個人還告訴他們一些事情,讓他們非常懊惱──上帝決定 要處罰所多瑪,把它消滅掉。因為所多瑪有羅德,他的侄子住在那邊,他們更懊惱。在所多瑪城唯一的好人就是他的侄子的家庭和一些工人,別人都不好,所以上帝 沒有忘記他們。
上帝送祂的使者到羅德家裡去,警告他們當來會發生的災難,叫他們趕快逃走。不過羅德的家人不想離開所多瑪,因為他們在那裡活得很舒服,什麼都有,東西很 豐富,草啊、水啊都不缺少。他們在那裡發展變得很富有,生活很舒服,所以他們捨不得離開。到了最後一秒分,上帝的使者只好趕快把他們推出去,推到城外,去 到一個很安全的地方。剛好一到,城裡面就發生火災,差一點就來不及。他們還沒有走得很遠,那個城市就開始地震、火災,從天空降下來,從地底噴上去,不曉得 從哪個地方來的風啊、火啊,一起把那個城市消滅掉了!空中滿滿灰塵。那時情況已經那麼嚴重,羅德的太太還不趕快跑,還在那裡慢吞吞、拖拉拉,又停下來看, 所以她被殺死了。她的先生羅德和兩個小孩則沒有受傷,太太和別人都死了!因為沒有聽上帝,沒有趕快跑,不認為會這麼嚴重,認為沒有什麼事。還留戀這些財 產,留戀他們的家,結果統統都死掉了。只有羅德和兩個女兒安全逃走,上帝救了他們一命。
上帝是所謂內在的師父,他們都叫上帝或是佛,當上帝祂要化成一個人示現給我們知道時,祂就化成裡面的師父。不然上帝無所不在,祂很偉大,我們怎麼抓得到 祂,怎麼跟祂談話呢?是裡面師父指示,他們就說上帝指示。這個故事還沒怎麼很多考驗,不過也有考驗。也不是什麼考驗,上帝都講真話,就是因為我們凡夫聽不 進去,認為不會發生這些事情,「不會啦!」「沒有事啦!」我們的頭腦慢吞吞習慣了,然後發生很多災難,都是因為我們沒有聽從裡面師父指示。有時候我們自己 靠自己很有限的頭腦、想法,然後多災多難,都是我們造出來的。所以老子才說煩惱自己造。修行的人如果有一位上帝照顧,有一位內邊師父照顧,常不會發生什麼 很嚴重的事情。即使有的時候發生,裡面師父也會照顧我們,就是我們不聽他才麻煩。
像在故事裡面,那個羅德太太,上帝已經送人來警告他們要趕快離開,他們還在那裡留戀財產,結果財產沒有了,生命也失去了。我們有生命、有人身,過了一會 兒又可以再創造財產。人走了以後就沒用了。所以有的時候,我們多數的人不懂什麼是次要、什麼是重要。像那些上帝送來警告的人,看起來好像不合邏輯,叫他們 應該離開他們的家庭,離開他們的親戚朋友,離開他們的財產,看起來好像對他們不好,好像勸他們做錯事、做壞事,對他們不利。我們留戀我們的財產、我們的家 是普通的事情,看起來是很合邏輯,不過那些人用很急的那種口氣趕你們出去,才是救你們的命。那些在那裡拖拉拉同情你,在那裡握手有什麼用?一起死。因為羅 德太太走的時候她留戀,還在那邊蹲著看,還留戀想回來,那些工人也同情她,一起死在那裡而已。而那些急著推他們出去,口氣比較兇一點的才是救命恩人。
有時候我們很難分別誰好誰不好,因為我們凡夫頭腦習慣那種甜蜜的語言,沒有用智慧判斷。多數古代的國王也是一樣,因為聽奸臣的甜話,國家才敗亡。那些忠臣講話都很直,常常不得國王重用。當明師也是一樣,因為講話跟人都不一樣,所以人們不怎麼很喜歡,比較少人喜歡明師。
在美國有一位出家人他叫瑜伽難陀(瑜伽之龍)Yogananda ,他很出名。他說他的師父個性很直,如果他師父個性不這麼直的話,他認為他的師父會變成印度最出名的老師,擁有最多的徒弟。因為他師父比較不會講甜話,所以徒弟比較少。
他在書本裡面有寫,有一個人他修行觀音法門,有裡面師父,有一天印度發生戰難,他就從路上趕快跑進去一個人的家裡,想暫時躲避炸彈。那個家庭地方很大, 不怎麼很擠,卻一定要把他丟出去,一定要趕他走,對他很兇,一直趕他走,踢他出去,不得已他才出去。他認為奇怪,怎麼會這樣子?師父為什麼不保護我?走這 麼遠才找到一戶人家,跑進去躲起來,結果又讓人趕出去。他一邊走出去一邊抱怨,結果他才出去不久,那戶人家就「砰!」爆炸了,裡面的人全部都死掉。
有的時候,我們認為不好的、兇惡的情況對我們不利,過了一陣子就知道了。像在這個故事裡面也類似。那些陌生的人進去勸他們應該離開他們的財產、離開他們 的家和朋友,離開他們已經繁衍很多的動物,看起來是對他們不好,不過這樣子才能夠救他們一命。重要的是人的生命不是財產。
有的時候內在師父的工作我們無法了解。我們認為他應該對我們每天都很柔和,或是什麼情況都應該很順,這樣才好,說不定。有的時候情況不順,不過過了一會 兒對我們是很好。所以最好我們不要要求什麼都很順,只要要求師父對我怎麼好你就處理,順不順不管它,過了一會兒就順了。我們在生活裡面難免有的時候應該碰 到很多困難、很多不順的情況,我們不能每天都快樂。如果我們每天快樂,我們也不會珍惜,真的是這樣。
像上個禮拜師父講給你們「傻瓜」和「大膽」那個故事,他們住在伊甸園裡。夏娃和亞當我就把他們叫成傻瓜和大膽,太不懂事所以叫傻瓜。上帝什麼都給她了, 差一個蘋果而已,她也在那裡計較要拿,偷上帝唯一剩下來的財產。這樣不好,所以叫傻瓜。每天太快樂、太舒服了,就不會珍惜,所以亂搞。如果不給社會教訓, 沒有不順利的情況教育我們的話,我們永遠學不好。很好的情況下在那裡賴,然後精神不怎麼很壯,身體不好,性情變壞,還有依賴心會很高,沒有謙卑心。所以如 果我們碰到什麼困難,也不應該認為這樣就不好。
Những người cãi nhau ấy là những người chăn súc vật của Abraham và của Lộ. Vì đôi bên cãi nhau nên Abraham và Lộ mới quyết định phân chia. Abraham để cho cháu của mình là Lộ được quyền lựa chọn chỗ định cư trước, vì ông không muốn dùng quyền của một người chú để lấn áp cháu mình, nên ông đã để cho cháu mình được lựa chọn trước. Lộ quyết định xuống núi định cư tại một miền đồng bằng, vì đồng bằng ấy là một vùng đất có hồ nước gần sông Jordan, lại rất gần với một thành tên là Sodom. Nơi ấy có cây cỏ xanh tươi mát mẻ, Lộ nghĩ rằng nơi ấy có nhiều cây cỏ và nước cho gia súc của mình ăn uống, thế nên sau đó ông dẫn đoàn súc vật ra đi.
Sự quyết định này có nghĩa là Abraham phải ở lại trên vùng núi cằn cỗi, cỏ không nhiều và nước cũng không đủ. Vùng đất nơi Lộ đến là một nơi rất đẹp, cỏ cây tươi tốt. Nhưng Lộ đã quyết định sai. Thoạt xem qua quyết định của Lộ rất hay, nhưng đi rồi mới biết là không đúng, bởi vì những người dân ở thành Sodom rất ngạo mạn, hung dữ, tham lam lại thêm lười biếng, cá tánh của họ rất nóng nẩy. Nhiều chuyện đáng sợ đã thường xảy ra tại thành Sodom, nhưng không ai cảm thấy hổ thẹn, không ai muốn giải quyết những chuyện này, không ai muốn bảo vệ cho những người yếu đuối hoặc trừng phạt những kẻ hung ác.
Thượng Ðế rất công bình, Thượng Ðế không nhắm mắt trước những cảnh bất công. Ðối với những người hung ác, cố ý làm chuyện xấu, Ngài sẽ không làm ngơ để họ tiếp tục tự do thao túng, nên Thượng Ðế quyết định trừng phạt thành Sodom, vì những người trong thành không biết hổ thẹn, lại còn làm những chuyện xấu xa.
Một ngày nọ, khí trời nóng nực, Abraham đang nghỉ ngơi trong lều của mình, thì nhìn thấy có ba người lạ đi về hướng lều của ông. Abraham liền đứng dậy và và mở lời chào, sau đó mời họ vào lều nghỉ ngơi, và mời họ dùng bữa. Vì khách đến thăm bất thình lình, nên vợ của ông và những người làm đã phải vội vã đi nấu thức ăn cho họ dùng. Họ nướng những ổ bánh mì thơm phức, nấu những thức tươi ngon cho khách dùng, lại còn mời khách uống sữa, ăn phó mát. Sau khi dùng bữa xong, ba người khách lạ mới bắt đầu giải thích lý do họ đến đây.
Lúc đó Abraham và vợ của ông là Sarah, cả hai đã lớn tuổi, nhưng Thượng Ðế đã mang đến cho họ một thông điệp tốt lành. Ngài phán rằng họ rất khao khát được có con, thì không bao lâu nữa họ sẽ có con. Hai vợ chồng nghe xong rất ngạc nhiên và mừng rỡ. Tuổi đã lớn, nhưng họ rất tin tưởng Thượng Ðế, tin rằng Thượng Ðế sẽ không gạt họ. Họ nghĩ rằng nhất định chuyện ấy sẽ đến, cho nên họ rất vui. Nhưng ba người khách này còn cho họ nghe những chuyện khác khiến họ hết sức buồn bã - Thượng Ðế quyết định trừng phạt Sodom, hủy diệt thành này; vì Lộ, cháu của ông sống tại đây, nên họ càng lo lắng hơn. Tại thành Sodom, chỉ có gia đình cháu của ông và một vài người làm công là những người tốt, còn những người khác đều là kẻ xấu. Thượng Ðế sẽ không bỏ quên những người tốt này.
Thượng Ðế gởi thiên thần đến gia đình ông Lộ, báo cho biết về những tai nạn sẽ xảy ra trong tương lai, và bảo họ hãy mau mau ra đi. Nhưng người nhà của ông Lộ không muốn rời thành Sodom, vì họ sống nơi đây rất sung túc, không thiếu thốn một điều gì, mọi thứ đều đầy đủ, có cây cỏ xanh tươi và nguồn nước mát. Họ đã phát triển và trở nên giàu có, đời sống thoải mái cho nên họ không đành ra đi. Ðến phút cuối cùng, sứ giả của Thượng Ðế chỉ còn cách đẩy họ ra khỏi thành, để họ đến một nơi an toàn. Khi họ vừa rời khỏi thành, thì lửa trong thành bùng cháy, thiếu chút nữa là đi không kịp. Khi họ đi chưa được bao xa, thành bắt đầu động đất, lửa cháy dữ dội, thiên tai từ trời giáng xuống, từ đất trồi lên; không biết lửa và gió từ đâu đổ tới đốt trụi cả thành. Bầu trời ngập đầy khói bụi. Tình trạng lúc đó rất nguy ngập, thế mà vợ của ông Lộ vẫn không nhanh chân bỏ chạy, còn chần chừ chậm chạp, ngừng lại để xem, cho nên bà bị chết. Chồng của bà là ông Lộ và hai đứa con nhỏ không bị thương tích gì, còn vợ của ông và những người khác đều bị chết, vì họ không nghe lời Thượng Ðế, không chịu mau mau bỏ chạy, không nghĩ là chuyện hệ trọng đến thế, cho rằng không có gì quan trọng. Họ vẫn còn lưu luyến tài sản và nhà cửa của họ, nên tất cả đều bị chết, chỉ còn ông Lộ và hai đứa con, một trai một gái, là được an toàn. Thượng Ðế đã cứu mạng của họ.
Thượng Ðế là vị Sư Phụ bên trong, được gọi là Thượng Ðế hoặc Ðức Phật. Khi Thượng Ðế muốn thể hiện thành một người cho chúng ta biết, Ngài hóa thành vị Sư Phụ bên trong. Còn không, Thượng Ðế là vô sở bất tại, Ngài rất vĩ đại, chúng ta làm sao bắt được Ngài, làm sao nói chuyện với Ngài. Chính Sư Phụ bên trong đã chỉ thị, nhưng họ cho là Thượng Ðế chỉ thị.
Câu chuyện này cũng không có nhiều khảo nghiệm, nhưng cũng có một số khảo nghiệm, cũng không hẳn là khảo nghiệm. Thượng Ðế luôn luôn nói sự thật, chẳng qua phàm phu chúng ta nghe không lọt tai, nên nghĩ rằng không có chuyện gì xảy ra, "không có sao", "không có chuyện gì cả". Ðầu óc của chúng ta quen thói chậm chạp cho nên mới sinh ra rất nhiều thiên tai, đều là vì chúng ta không nghe chỉ thị của Sư Phụ bên trong. Nhiều khi chúng ta chỉ dựa vào đầu óc và sự suy nghĩ hữu hạn của mình, rồi những tai nạn lần lượt xảy ra, đều do chính chúng ta tạo ra. Cho nên Lão Tử mới nói: "Phiền não là do chúng ta tạo ra". Những người tu hành, nếu có một vị Thượng Ðế chăm sóc, có một vị Sư Phụ bên trong chăm sóc, thường thường sẽ không xảy ra những chuyện gì nghiêm trọng. Cho dù có những khi chuyện xảy ra, Sư Phụ bên trong cũng sẽ chăm sóc chúng ta, chỉ vì chúng ta không nghe lời Ngài nên mới bị phiền phức.
Cũng như bà vợ ông Lộ trong câu chuyện, Thượng Ðế đã gởi người đến báo cho biết, bảo họ phải mau mau ra đi, thế mà họ vẫn còn ở đó luyến tiếc tài sản. Kết quả tài sản không còn, sinh mạng cũng mất. Chúng ta còn đời sống, còn thân xác, một thời gian sau thì có thể kiếm lại tài sản; nếu sinh mạng đã mất đi thì vô ích. Cho nên có những lúc đa số chúng ta không biết điều gì là quan trọng, điều gì là thứ yếu. Cũng giống như những người mà Thượng Ðế gởi đến để cảnh cáo, thoạt trông dường như không hợp lý, bảo họ phải rời bỏ gia đình, rời bỏ thân bằng quyến thuộc, rời bỏ tài sản, tưởng như đối với họ là không tốt, dường như đang khuyên họ làm điều không đúng, làm điều sai, không có lợi cho họ. Chúng ta lưu luyến tài sản, lưu luyến nhà cửa của chúng ta là chuyện bình thường, trông rất hợp lý, nhưng những người dùng lời lẽ thôi thúc chúng ta ra đi, mới là người cứu mạng chúng ta. Còn những người nuông chìu chúng ta, nắm tay chúng ta, mang đến lợi ích gì? Cùng nhau chết cả mà thôi! Vì bà Lộ lúc ra đi vẫn còn lưu luyến, vẫn còn đứng đó xem, quyến luyến muốn quay trở về, những người làm công vì thông cảm với bà, nên cùng nhau chết chung. Còn những người thôi thúc họ ra đi, lời nói tương đối hung dữ một chút nhưng mới thật là ân nhân cứu mạng.
Nhiều khi chúng ta không thể phân biệt ai là người tốt, ai là người xấu, bởi vì đầu óc phàm phu chúng ta đã quen với những lời ngon ngọt, không quen dùng trí huệ phán đoán. Ða số những vị vua ngày xưa cũng vậy, vì thích nghe lời đường mật của những gian thần, nên đất nước mới bại vong. Những người trung thần nói năng thẳng thắn, thường không được nhà vua trọng dụng. Làm Minh Sư cũng thế, vì nói chuyện khác người, nên người ta không thích lắm, ít người thích Minh Sư.
Tại Mỹ, có một người tu hành tên là Yogananda, rất nổi tiếng. Ông nói rằng tánh của Sư Phụ ông rất thẳng. Ông nói nếu tánh của Sư Phụ ông không thẳng thắng, thì Sư Phụ của ông là người thầy nổi tiếng nhất Ấn Ðộ, có nhiều đệ tử nhất. Bởi vì Sư Phụ của ông ít khi nói ngon ngọt, nên tương đối ít đệ tử.
Trong sách của Yogananda có viết, có một người tu Pháp Môn Quán Âm, có Sư Phụ bên trong, một ngày nọ nước Ấn Ðộ xảy ra chiến tranh, ông ta đã vội vàng chạy vào nhà của một người nọ, nghĩ rằng để tạm thời tránh bom đạn. Căn nhà đó khá rộng, lại ít người, thế mà họ nhất định đuổi ông đi, một mực đuổi ông đi, đối xử với ông rất hung, đuổi ông và đá ông ra ngoài. Bất đắc dĩ ông phải ra đi, ông nghĩ rằng lạ thật, tại sao lại như thế? Tại sao Sư Phụ của ông không bảo vệ ông? Ði đường xa như thế mà tìm được một căn nhà, chạy vào đó ẩn náu, rốt cuộc lại bị người ta đuổi đi. Vừa đi ông vừa than van, kết quả đi chưa được bao xa, căn nhà nọ bị nổ "đùng", những người trong nhà đều chết sạch.
Có những lúc chúng ta nghĩ rằng có những hoàn cảnh không tốt, khắt khe, đối với chúng ta thật bất lợi, nhưng sau một thời gian thì chúng ta biết. Cũng tương tự như câu chuyện vừa kể. Những người lạ mặt đến khuyên ông ta nên rời bỏ tài sản, rời bỏ nhà cửa và bạn bè, rời bỏ gia súc đầy đàn. Thoạt trông đối với ông là không tốt, nhưng như thế mới có thể cứu được mạng sống của ông. Sinh mạng của con người là quan trọng chứ không phải là tài sản.
Có những lúc Sư Phụ bên trong làm việc, chúng ta không sao hiểu được. Chúng ta nghĩ rằng ngày ngày Ngài nên hòa nhã với chúng ta, hoặc hoàn cảnh nào cũng phải thuận lợi, như thế mới tốt. Không hẳn là vậy! Ðôi khi hoàn cảnh không thuận lợi, nhưng sau thời gian lại tốt đối với chúng ta. Cho nên tốt nhất chúng ta không nên cầu mọi chuyện được thuận buồm xuôi gió, chỉ cần cầu Sư Phụ chuyện gì tốt nhất cho chúng ta thì Ngài hãy hành xử, không màng đến thuận lợi hay bất thuận lợi. Sau một thời gian thì có thể sẽ thuận lợi. Trong đời sống chúng ta khó tránh gặp phải những khó khăn, những hoàn cảnh không thuận lợi, chúng ta không thể mỗi ngày đều vui sướng. Nếu ngày ngày chúng ta vui sướng, chúng ta sẽ không biết quý trọng, thật sự là như thế.
Giống như tuần trước, tôi kể cho quý vị nghe câu chuyện "Người ngu và người to gan" sống tại vườn địa đàng; tôi gọi Eva và Adam là người ngu và người to gan, vì quá vô minh nên gọi là ngu. Ðiều gì Thượng Ðế cũng ban cho bà ta, chỉ thiếu có quả táo thôi, thế mà bà ta cứ nằng nặc đòi, cướp lấy tài sản còn lại duy nhất của Thượng Ðế. Như thế không tốt cho nên mới gọi là người ngu. Nếu đời sống mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái thì chúng ta không biết quý trọng, sẽ làm ra những điều không phải. Nếu không có xã hội dạy dỗ, không có những hoàn cảnh bất lợi dạy dỗ chúng ta, thì chúng ta sẽ không bao giờ học hỏi được. Trong những hoàn cảnh rất tốt, chúng ta thường ỷ lại, khiến tinh thần yếu hèn, thân thể mệt mỏi, tâm tính thành xấu, lòng ỷ lại dâng cao, không còn khiêm tốn nữa. Cho nên dù chúng ta có gặp phải những hoàn cảnh khó khăn, cũng không nên cho rằng điều đó là không tốt.
Bible Story : The Angels Rescued Lot
Spoken By SMCH, Hsihu Center, Formosa
June 3, 1990 (Originally In Chinese)
There was a person call Abraham. He and his wife called Sarah lived in the city of Ur. One day, God said to Abraham: "I want you to leave the city of Ur quickly and go to a very far away place. The place is called Canaan. If you follow my instruction, I shall make you the leader of a great country."
Sarah had no children. However, they very much believed in God and therefore did what Hes had instructed. They had a nephew called Lot. They brought along some servants, animals and some possessions and left the city of Ur.To leave their relatives, friends and all the familiar places to go to a very foreign country was very unpleasant to them; they had a hard time and hesitated about leaving. During the migration, they used camels and walked very slowly. The country was very far away. Nevertheless, they finally arrived. There they set up their tents.
From that day onwards, they lived very happily together. However, their herds and flocks - cows and sheep - continued to grow in number. Therefore, their location did not have enough water, and could not provide enough grass for them to eat. Gradually, they started to quarrel - "this land is mine," "that tree is yours," "this lake was mine and that was yours," "my sheep can drink but yours cannot". They started to quarrel for these things.
These people who quarreled were the servants who looked after Abraham's and Lot's animals. Since they quarreled, Abraham and Lot decided to separate. Abraham let his nephew Lot choose first where he wanted to go. He did not want to use his position as an uncle to overpower him and therefore he let him choose first. Lot decided to go down the mountain to the plain because there was a basin in the plain. There was water there as it was close to the Jordan River and it was close to a city called Sodom. Besides, it was very green looking and seemed to have plenty of grass. Since he thought that there was plenty of grass and water for his animals, he then walked away with his flock.
This decision meant that Abraham should stay on the very dry, bare mountain. The grass there did not seemed to be plentiful and the water there also seemed scarce. The basin that Lot was going to looked very abundant and all green. However, Lot's decision was wrong. Although the basin area seemingly looked good, there was something unpleasant which he discovered after he went there. This was that the people living in Sodom were proud, cruel, greedy and lazy. They had a very ferocious character. Very often many horrible things happened in Sodom. However, no one felt ashamed, no one would take care of such matters, and there was no one to protect the weak ones and to punish those wicked ones. However, God was very fair. Hes would not close Hiers eyes to such unfair happenings; Hes would not close Hiers eyes to allow those ferocious people, those who intentionally did wicked things to continue to act freely. Therefore, Hes decided to let the city of Sodom be punished since the people there did not feel ashamed of themselves and had done many evil things.
One day, the weather was very hot and Abraham was resting in his tent. He saw three strangers walking towards his tent. Abraham stood up to greet them; he invited them into his tent to rest and gave them something to eat. Since the visit was not expected, Sarah and the servant hurried to prepare some food. They baked some fresh bread and cooked some fresh food for their guests and also gave them milk and cheese. After eating, the three strange men started to explain why they had come.
At that time, both Abraham and his wife Sarah were old already. However, God gave them very good news. Hes said: "You have longed for a son. He will be born not too long from now." After hearing this, they were very surprised and happy. Although they were already old, but since they believed in God and God would not cheat them, therefore they knew that it was going to happen and so they were very happy. However, those three men also told them something which made them worried: God decided to punish Sodom and destroy it. Since their nephew Lot was living in Sodom they were worried. In Sodom, the only virtuous people were his nephew's family and some servants; all others were not good and God did not forget them.
God sent Hiers messenger to Lot's home and warned him of the coming disaster and told them to flee. However, Lot's family did not want to leave Sodom as they were living very comfortably there. There they had everything - rich in material and there was no lack of grass and water. They had become very rich there and life was very comfortable.
Therefore, they did not want to give up everything to leave. At the last minute, God's messenger had to push them outside the city to a safe place. When they were just outside, there was great fire in the city. They almost did not make it. Before they were far away from the city, the earthquake and fire had already started in the city. Falling from the sky, blowing up from the ground; the wind and fire seemed to come from nowhere and destroyed the city! The air was full of dust.
When it was already so serious, Lot's wife was still not willing to leave quickly. She was still hesitating and slow to move. She stopped to look back and therefore, she was killed. Her husband and two little children were not hurt. But the wife and all the others were killed because they did not listen to God and did not run quickly. They did not think it could be so serious and thought that it might be all right. They were still attached to their possessions, their homes; and consequently, they were all killed. Only Lot and his two daughters ran away safely. God rescued them.
God is the inner Master - called God or Buddha. When God wants to appear to us as a human being, Hes transforms Hirmself to be the inner Master. Otherwise, as God is omnipresent and great, how could we catch Hirm and talk to Hirm. It was the inner Master's instruction and they said it was God's instructions.
There were not too many tests in this story, but there were some. It was actually not a kind of test, God just spoke the truth. But because their mundane minds did not want to listen - thinking that these kinds of things would not happen: "It won't! Nothing will happen!" So their minds were slow to accept and then a lot of disasters occurred. It's all because we do not listen to the instructions from the inner Master.
Sometimes, we depend on our limited brain and ideas and then there are a lot of disasters. It's all created by ourselves. Therefore, Lao Tze said that troubles are made by ourselves. A practitioner, if being looked after by God, being looked after by an inner Master, usually would not have any serious problems. Even sometimes when they do happen, the inner Master would take care of them. It's when we don't listen to Hirm that we cause trouble for ourselves.
Just like in the story - Lot's wife, even when God had already sent people to warn them to leave quickly, she was still attached to their possessions. As a result, the possessions were gone but her life was also gone. When we have life, the human body, we can get back some possessions after a while. But when the body is gone, it's not useful anymore. So, sometimes most of us do not know what is of secondary importance and what is the most important. Just like those sent by God to deliver the warning, they seemed to be illogical. To tell them to leave their family, their relatives and friends, to leave their possessions - all seemed to be illogical to them. It was like asking them to do something bad, something wrong and detrimental to them.
Being attached to our possessions and homes is very common and seems to be very logical. However, it is those who use an urgent tone of voice to push you out who are really helping your life. What use are those who spend time to comfort you, to shake hands with you only to die together? Because Lot's wife was still attached when she left, was still squandering her time and looking back. She still wanted to go back. Those servants who sympathized with her died with her. Those who hastily pushed them out and raised their voices were the real saviors.
Sometimes we find it difficult to distinguish who is good and who is not good. It is because our mundane minds are used to sweet talk and do not use wisdom to judge. Many kings of old were the same. Since they listened to the sweet talk of those bad ministers, their kingdoms collapsed. Those good ministers were usually straight in their talk and very often were not placed in important positions by the king. Being a Master is just the same. Since the talk from others is so different, many do not wish to listen to the Master and relatively few people like the Master.
In USA there was a monk called Yogananda and he was very famous. He said his Master was very direct. He said if his Master was not that direct, his Master would have become the most famous teacher in India and had the most number of disciples. Since his Master did not always talk sweetly, the number of disciples was less.
He wrote in a book that there was a person who practiced the Quan Yin Method and had contact with the inner Master. One day, there was war in India and he ran quickly from the street into another person's home so that he could escape the bombing for a while. However, though the house was very big and not crowded, the family wanted to kick him out and pushed him away. They were very unkind to him and pushed and kicked him out, so he had to leave. He was rather surprised, "Why was it like that? Why was Master not protecting me? I have run for such a long way to find a family and go in to hiding, but I was kicked out." He was complaining all the way on his way out. However, soon after he left, the family received a 'bang!' and everyone inside was all killed by the explosion.
Sometimes we think that some situations are not good for us or are harsh to us. But after a while, we know. It's similar in this story. Those strange people went in to persuade them to leave their possessions, to leave their home and friends, and to leave their many flocks of animals. This seemed not to be good to them. However, it was the only way to save them. What was important was their lives and not their possessions.
Sometimes, we cannot understand how the inner Master works. We think that Hes should be very gentle to us everyday or that everything should be very smooth and good. It's not always like this. Sometimes the situation is not smooth, but after a while it becomes better for us. Therefore, we'd better not ask to have smooth sailing all the time, we should only ask the inner Master to do whatever is good to us. Whether it is smooth or not, it doesn't matter. After a while, it will become smooth. In our daily living, unavoidably we will encounter many difficulties and many situations that are not smooth. We cannot be happy everyday. If we are happy everyday, we won't treasure it. It's really like this.
Just like the story of the 'stupid' and the 'daring' who were living in the Garden of Eden that I told you last week. I called Eve and Adam stupid and daring. Being too ignorant therefore they were stupid. God had given her everything except an apple, yet she was still calculating and wanted to possess it. She stole the only possession left behind for God. That was no good and therefore she can be called stupid. Being too happy and too comfortable everyday, one would not treasure it and subsequently one would do silly things. If there were no lessons from society, no turbulent situations to educate us, we would never learn. In very good circumstances, one just lays there. Then, the spirit could not be strong, the body would not be good, and our disposition would be corrupted. Besides, there would be a very high sense of dependence and no humility. Therefore, no matter whatever difficulties we encounter, don't just think that it is not good.
─聖經故事─天使救羅德
清海無上師以中文講於福爾摩沙西湖道場1990.6.3
有一個人叫亞伯拉罕,他的太太叫撒拉,他們住在吾珥城。有一天上帝跟亞伯拉罕說:「我要你們趕快離開吾珥城,然後去到很遠很遠的地方,那個地方叫迦南,如果你聽從我的指示到了那裡,我會把你變成一個大國家的領導人。」
撒拉沒有小孩,不過他們很相信上帝,所以依照祂的指示這麼做。他們有個侄子,名字叫羅德。他們帶著一些佣人、動物和一些財產一起離開吾珥城。他們放下親 戚朋友和任何熟悉的地方,去到一個很陌生的國家,對他們來講也是很難過的事情,差一點放不下。遷徙的時候,他們用駱駝帶東西走得很慢,那個國家又很遠很 遠。不過他們終於到了,然後他們就開始搭帳篷。從那天以後他們就一起過著很快樂的生活。不過他們的動物如牛羊繼續繁衍很多,所以他們的地方不夠水用,不夠 草給牠們吃,慢慢來他們開始吵架了。哪一塊地是我的、哪一棵樹是你的,哪一個湖是我的、哪一個湖是你的,我的羊可以喝,你的羊不能喝,開始為了這些東西吵 架了。
這些吵架的人就是那些照顧亞伯拉罕的動物和照顧羅德的動物的家僕,他們兩邊吵架,所以亞伯拉罕和羅德決定要分開。亞伯拉罕讓他的侄子羅德先選擇他要去的 地方,因為他不要用叔叔的權力壓迫侄子,所以先讓他選。羅德決定要下山到平原那裡去,因為平原那裡有一個盆地,那裡有水靠近約旦河,也很靠近一個城市叫所 多瑪。那邊看來有很多草,綠油油的。他認為一定有很多草和水可以給他的動物喝,然後他就和動物走了!
這個決定表示說亞伯拉罕應該留在那個乾枯的山上,那邊草好像不怎麼很多,水也不怎麼很多。羅德去的那個盆地非常好看,一片綠綠的,不過羅德的決定錯了; 看起來是很好,去了以後才知道不對。因為住在所多瑪那些人民非常驕慢、兇惡、貪心、又懶惰,他們個性很暴戾。很多恐怖的事在所多瑪經常發生,不過沒有人感 覺到慚愧,沒有人處理這些事,沒有人保護弱者,懲罰那些兇惡的人。
不過上帝是很公平的,上帝不會對這些不公平的事情閉起眼睛來的;對這些兇惡的人、故意做壞事的人,祂不會閉眼睛讓他們自在繼續做。所以上帝決定讓所多瑪城受到懲罰,因為裡面的人都不慚愧,做很多壞事。
有一天,天氣很熱,亞伯拉罕在他的帳篷裡面休息,他看到三個陌生人朝他的帳篷走來,亞伯拉罕就站起來跟他們打招呼,然後請他們進到他的帳篷裡面休息,請 他們吃東西。因為他們是突然造訪,所以他的太太撒拉和佣人趕快去煮東西給他們吃。他們烤了新鮮的麵包,煮一點新鮮的食物給那些客人吃,請他們喝牛奶、吃起 士。吃完了以後,三個陌生人就開始解釋為什麼他們會來這邊。
當時亞伯拉罕和他的太太撒拉已經老了,不過上帝帶給他們一個很好的消息,祂說:「你很渴望有個兒子,不久以後他會誕生。」他們聽到了以後非常驚訝又高 興。雖然這麼老了,因為相信上帝,上帝不會騙他們,他們認為一定會發生的,所以他們很高興。不過這三個人還告訴他們一些事情,讓他們非常懊惱──上帝決定 要處罰所多瑪,把它消滅掉。因為所多瑪有羅德,他的侄子住在那邊,他們更懊惱。在所多瑪城唯一的好人就是他的侄子的家庭和一些工人,別人都不好,所以上帝 沒有忘記他們。
上帝送祂的使者到羅德家裡去,警告他們當來會發生的災難,叫他們趕快逃走。不過羅德的家人不想離開所多瑪,因為他們在那裡活得很舒服,什麼都有,東西很 豐富,草啊、水啊都不缺少。他們在那裡發展變得很富有,生活很舒服,所以他們捨不得離開。到了最後一秒分,上帝的使者只好趕快把他們推出去,推到城外,去 到一個很安全的地方。剛好一到,城裡面就發生火災,差一點就來不及。他們還沒有走得很遠,那個城市就開始地震、火災,從天空降下來,從地底噴上去,不曉得 從哪個地方來的風啊、火啊,一起把那個城市消滅掉了!空中滿滿灰塵。那時情況已經那麼嚴重,羅德的太太還不趕快跑,還在那裡慢吞吞、拖拉拉,又停下來看, 所以她被殺死了。她的先生羅德和兩個小孩則沒有受傷,太太和別人都死了!因為沒有聽上帝,沒有趕快跑,不認為會這麼嚴重,認為沒有什麼事。還留戀這些財 產,留戀他們的家,結果統統都死掉了。只有羅德和兩個女兒安全逃走,上帝救了他們一命。
上帝是所謂內在的師父,他們都叫上帝或是佛,當上帝祂要化成一個人示現給我們知道時,祂就化成裡面的師父。不然上帝無所不在,祂很偉大,我們怎麼抓得到 祂,怎麼跟祂談話呢?是裡面師父指示,他們就說上帝指示。這個故事還沒怎麼很多考驗,不過也有考驗。也不是什麼考驗,上帝都講真話,就是因為我們凡夫聽不 進去,認為不會發生這些事情,「不會啦!」「沒有事啦!」我們的頭腦慢吞吞習慣了,然後發生很多災難,都是因為我們沒有聽從裡面師父指示。有時候我們自己 靠自己很有限的頭腦、想法,然後多災多難,都是我們造出來的。所以老子才說煩惱自己造。修行的人如果有一位上帝照顧,有一位內邊師父照顧,常不會發生什麼 很嚴重的事情。即使有的時候發生,裡面師父也會照顧我們,就是我們不聽他才麻煩。
像在故事裡面,那個羅德太太,上帝已經送人來警告他們要趕快離開,他們還在那裡留戀財產,結果財產沒有了,生命也失去了。我們有生命、有人身,過了一會 兒又可以再創造財產。人走了以後就沒用了。所以有的時候,我們多數的人不懂什麼是次要、什麼是重要。像那些上帝送來警告的人,看起來好像不合邏輯,叫他們 應該離開他們的家庭,離開他們的親戚朋友,離開他們的財產,看起來好像對他們不好,好像勸他們做錯事、做壞事,對他們不利。我們留戀我們的財產、我們的家 是普通的事情,看起來是很合邏輯,不過那些人用很急的那種口氣趕你們出去,才是救你們的命。那些在那裡拖拉拉同情你,在那裡握手有什麼用?一起死。因為羅 德太太走的時候她留戀,還在那邊蹲著看,還留戀想回來,那些工人也同情她,一起死在那裡而已。而那些急著推他們出去,口氣比較兇一點的才是救命恩人。
有時候我們很難分別誰好誰不好,因為我們凡夫頭腦習慣那種甜蜜的語言,沒有用智慧判斷。多數古代的國王也是一樣,因為聽奸臣的甜話,國家才敗亡。那些忠臣講話都很直,常常不得國王重用。當明師也是一樣,因為講話跟人都不一樣,所以人們不怎麼很喜歡,比較少人喜歡明師。
在美國有一位出家人他叫瑜伽難陀(瑜伽之龍)Yogananda ,他很出名。他說他的師父個性很直,如果他師父個性不這麼直的話,他認為他的師父會變成印度最出名的老師,擁有最多的徒弟。因為他師父比較不會講甜話,所以徒弟比較少。
他在書本裡面有寫,有一個人他修行觀音法門,有裡面師父,有一天印度發生戰難,他就從路上趕快跑進去一個人的家裡,想暫時躲避炸彈。那個家庭地方很大, 不怎麼很擠,卻一定要把他丟出去,一定要趕他走,對他很兇,一直趕他走,踢他出去,不得已他才出去。他認為奇怪,怎麼會這樣子?師父為什麼不保護我?走這 麼遠才找到一戶人家,跑進去躲起來,結果又讓人趕出去。他一邊走出去一邊抱怨,結果他才出去不久,那戶人家就「砰!」爆炸了,裡面的人全部都死掉。
有的時候,我們認為不好的、兇惡的情況對我們不利,過了一陣子就知道了。像在這個故事裡面也類似。那些陌生的人進去勸他們應該離開他們的財產、離開他們 的家和朋友,離開他們已經繁衍很多的動物,看起來是對他們不好,不過這樣子才能夠救他們一命。重要的是人的生命不是財產。
有的時候內在師父的工作我們無法了解。我們認為他應該對我們每天都很柔和,或是什麼情況都應該很順,這樣才好,說不定。有的時候情況不順,不過過了一會 兒對我們是很好。所以最好我們不要要求什麼都很順,只要要求師父對我怎麼好你就處理,順不順不管它,過了一會兒就順了。我們在生活裡面難免有的時候應該碰 到很多困難、很多不順的情況,我們不能每天都快樂。如果我們每天快樂,我們也不會珍惜,真的是這樣。
像上個禮拜師父講給你們「傻瓜」和「大膽」那個故事,他們住在伊甸園裡。夏娃和亞當我就把他們叫成傻瓜和大膽,太不懂事所以叫傻瓜。上帝什麼都給她了, 差一個蘋果而已,她也在那裡計較要拿,偷上帝唯一剩下來的財產。這樣不好,所以叫傻瓜。每天太快樂、太舒服了,就不會珍惜,所以亂搞。如果不給社會教訓, 沒有不順利的情況教育我們的話,我們永遠學不好。很好的情況下在那裡賴,然後精神不怎麼很壯,身體不好,性情變壞,還有依賴心會很高,沒有謙卑心。所以如 果我們碰到什麼困難,也不應該認為這樣就不好。