Auckland, Tân Tây Lan, Ngày 27 Tháng 4, 2000 (Nguyên văn tiếng Anh)
Trong Kinh Phật có nói rằng ta là Phật và Phật Tánh ở bên trong ta. Thánh Kinh cũng nói Thượng Ðế ngự ở trong thánh đường này. Vậy thì ngoài Thượng Ðế ra, còn ai ở trong đó nữa? Nếu chúng ta là đền thờ và Thượng Ðế là người duy nhất sống trong đó thì chúng ta là ai, nếu không phải là Thượng Ðế? Nếu chúng ta không nhớ cũng không sao, nhưng chúng ta vẫn là Thượng Ðế.
Trong Kinh Phật có nói rằng ta là Phật và Phật Tánh ở bên trong ta. Thánh Kinh cũng nói Thượng Ðế ngự ở trong thánh đường này. Vậy thì ngoài Thượng Ðế ra, còn ai ở trong đó nữa? Nếu chúng ta là đền thờ và Thượng Ðế là người duy nhất sống trong đó thì chúng ta là ai, nếu không phải là Thượng Ðế? Nếu chúng ta không nhớ cũng không sao, nhưng chúng ta vẫn là Thượng Ðế.
Cho nên nếu đã là Thượng Ðế của tất cả Thượng Ðế thì chúng ta nên tôn trọng bất cứ điều gì mà mình đã chọn. ở địa vị là Cha Mẹ của muôn loài, chúng ta hãy tôn trọng những ý muốn và sự lựa chọn của chúng ta để sống và biểu dương Tự Tánh thiêng liêng của chính mình bằng bất cứ cách nào chúng ta muốn.
Ðó là lý do tại sao Chúa Giê-Su dạy chúng ta không nên phán đoán người khác. Bởi vì chúng ta không biết con đường mà những chúng sinh khác đã lựa chọn cho chính họ. Họ làm những việc của họ để có thể nhận biết được Thượng Ðế qua một cách khác. Họ có thể chọn làm một người dường như xấu xa, một người rất hèn mọn, hoặc một người gọi là thiếu đạo đức. Nhưng đó là cách của họ để nhận biết Ðấng Thiêng Liêng. Bằng cách chọn sự tội lỗi, một ngày nào đó họ sẽ biết rằng đây không phải là họ. Nhưng họ phải trở lại và học làm con người toàn vẹn một lần nữa. Bởi vì nếu cứ ở mãi trên Thiên Quốc và luôn luôn làm Thượng Ðế, chúng ta sẽ không nhận biết rằng mình là Thượng Ðế. Vì vậy chúng ta cần hạ thấp chính mình, xuống cảnh giới vật chất này để một lần nữa có thể nhận biết sự vĩ đại của mình. Ðó là sự chọn lựa của chúng ta, và đó là lý do tại sao chúng ta đến đây.
Cho nên lời giải đáp cho câu hỏi tại sao chúng ta hiện diện nơi đây là: Bởi vì chúng ta muốn nhận biết Thượng Ðế. Khi cảm thấy thời gian đã đến thì đó là lúc chúng ta muốn nhớ lại chính mình. Ðó là lúc chúng ta tìm kiếm những người bạn tâm linh, một đoàn thể tu hành, hay có thể là một vị thầy tâm linh để chúng ta có thể nhanh chóng nhớ lại; bởi vì chúng ta đã quên làm sao để nhớ lại và tìm ở đâu. Cho nên người bạn nào đã nhớ lại được Chân Ngã của họ là người có thể giúp chúng ta. Rồi chúng ta nhận ra rằng mình không gì khác hơn là một Chúng Sinh Tối Cao, là Thượng Ðế. Chúng ta nhận biết được Chúng Sinh Tối Cao đang ngự bên trong thân thể này.
Nhưng thật ra, Ngài không ngự trong thân thể chúng ta mà chúng ta ở trong Ngài. Một lần nữa, từ ngữ tâm linh không bao giờ là một khoa học chính xác. Cho nên dù một vị thầy giảng giải về Thượng Ðế hay đến độ nào, một người bạn tâm linh có diễn đạt về Ðấng Thiêng Liêng bên trong chúng ta lưu loát ra sao, chúng ta cũng không thể hiểu được bằng cách nghe không thôi. Cho nên vị thầy, người hướng đạo hay người bạn tâm linh phải cho chúng ta thấy một cách thực tế chứ không phải chỉ bằng lý thuyết suông mà thôi.
Thí dụ, khi Chúa Giê-Su đến hành tinh của chúng ta, Ngài dạy đệ tử cả hai cách: lý thuyết và thực hành. Vì thế sau này những đệ tử trực tiếp của Ngài cũng có thể làm những việc thần kỳ, cũng có thể thấy Thiên Quốc, cũng nghe được tiếng của Thượng Ðế, tức là Ngôi Lời của Ðấng Tạo Hóa, cũng có thể thấy ánh Sáng Thiên Quốc, có thể đi lên Thiên Ðàng, và còn thấy cả thiên thần hay nhìn thấy Ðức Chúa Cha. Ðức Chúa Cha nói chuyện với họ, giống như Ngài đã nói chuyện với Moses. Và các thiên thần cũng nói chuyện với họ.
Tương tự vậy, chúng ta có thể làm được như thế. Bởi vì giống như những đệ tử vĩ đại của Chúa Giê-Su, chúng ta cũng vĩ đại. Chúng ta và đệ tử của Chúa Giê-Su giống nhau, vì Chúa Giê-Su có nói với chúng ta rằng chúng ta tất cả đều là con cái của Thượng Ðế. Nhưng vì chúng ta đã quên, nên đôi khi một hai người bạn phải đến nhắc nhở chúng ta, nhưng chỉ khi nào chúng ta sẵn sàng. Vì nếu chúng ta chưa sẵn sàng thì không ai có thể làm được gì nhiều cho chúng ta.
Why are we Here?
SMCH, Auckland, New Zealand, April 27, 2000 (Originally in English) Videotape No. 686
The Buddhist scriptures say that you are the Buddha and that the Buddha Nature is inside you. The Bible says that God lives within this temple. So who else is in there, except God? If we are the temple and God is the only one who lives in there, who are we then, except God? If we don't remember, that's fine, but we are still God.
So whatever we choose to do as the God of all gods that we are, we should respect. As the Father/Mother of all of these beings that we are, we should respect our own wishes and our choice to live and express our divine Selves in whichever way we want.
That's why Jesus told us that we should not judge people. Because we don't know the path that another being has chosen to walk. He or she does his/her thing so that she/he might come to know God in a different way. He or she might choose to be a seemingly bad person, a very lowly person or a very so-called immoral person. But that's his/her way of knowing the divine. By choosing to be ungodly, that person will one day know that's not him/her. But they have to go back and learn the whole being again. Because if we always stay in Heaven and are Gods all the time, we won't recognize ourselves as God. So we need to lower ourselves and come down to this physical level so we can once again recognize our own greatness. That's our choice, and that's why we came here.
So the answer to our question about why we are here is: Because we want to know God. When we feel the time is up, that's the time we choose to remember ourselves again. That's the time we come to seek out spiritual friends, a spiritual group or maybe a spiritual teacher so that we can remember quickly; because we have forgotten how to remember and where to look. So some friend who has already remembered Himself/Herself may be able to help us. And then we recognize that we're nothing else but the Supreme Being, but God. We recognize the Supreme Being that's housed within this body.
But actually, Hes is not housed within the body. Hes houses our body. But then again, spiritual terminology is never a very exact science. So no matter how much a teacher tells us about God or how eloquently a spiritual friend might speak about the Divine being within us, we cannot understand just by listening. So the spiritual teacher, guide or friend has to show us practically, not just theoretically.
For example, when Jesus came to our planet, He taught His disciples both ways: the theoretical way and the practical way. And that's why later, His immediate disciples could also do wonders, could also see Heaven, could also hear the Voice of God as the Word of the Creator, could also see the Light of Heaven, could ascend to Heaven and even see the angels or see the Father. The Father spoke to them, like the Father spoke to Moses. And the angels also spoke to them.
Likewise, we can do that. Because as great as Jesus' disciples were, we are also great. We and Jesus' disciples are the same because Jesus said to us that we are all children of God. But because we have forgotten sometimes one or two friends have to come to remind us, but only when we are ready. Because if we aren't ready, no one can do much for us.
Ðó là lý do tại sao Chúa Giê-Su dạy chúng ta không nên phán đoán người khác. Bởi vì chúng ta không biết con đường mà những chúng sinh khác đã lựa chọn cho chính họ. Họ làm những việc của họ để có thể nhận biết được Thượng Ðế qua một cách khác. Họ có thể chọn làm một người dường như xấu xa, một người rất hèn mọn, hoặc một người gọi là thiếu đạo đức. Nhưng đó là cách của họ để nhận biết Ðấng Thiêng Liêng. Bằng cách chọn sự tội lỗi, một ngày nào đó họ sẽ biết rằng đây không phải là họ. Nhưng họ phải trở lại và học làm con người toàn vẹn một lần nữa. Bởi vì nếu cứ ở mãi trên Thiên Quốc và luôn luôn làm Thượng Ðế, chúng ta sẽ không nhận biết rằng mình là Thượng Ðế. Vì vậy chúng ta cần hạ thấp chính mình, xuống cảnh giới vật chất này để một lần nữa có thể nhận biết sự vĩ đại của mình. Ðó là sự chọn lựa của chúng ta, và đó là lý do tại sao chúng ta đến đây.
Cho nên lời giải đáp cho câu hỏi tại sao chúng ta hiện diện nơi đây là: Bởi vì chúng ta muốn nhận biết Thượng Ðế. Khi cảm thấy thời gian đã đến thì đó là lúc chúng ta muốn nhớ lại chính mình. Ðó là lúc chúng ta tìm kiếm những người bạn tâm linh, một đoàn thể tu hành, hay có thể là một vị thầy tâm linh để chúng ta có thể nhanh chóng nhớ lại; bởi vì chúng ta đã quên làm sao để nhớ lại và tìm ở đâu. Cho nên người bạn nào đã nhớ lại được Chân Ngã của họ là người có thể giúp chúng ta. Rồi chúng ta nhận ra rằng mình không gì khác hơn là một Chúng Sinh Tối Cao, là Thượng Ðế. Chúng ta nhận biết được Chúng Sinh Tối Cao đang ngự bên trong thân thể này.
Nhưng thật ra, Ngài không ngự trong thân thể chúng ta mà chúng ta ở trong Ngài. Một lần nữa, từ ngữ tâm linh không bao giờ là một khoa học chính xác. Cho nên dù một vị thầy giảng giải về Thượng Ðế hay đến độ nào, một người bạn tâm linh có diễn đạt về Ðấng Thiêng Liêng bên trong chúng ta lưu loát ra sao, chúng ta cũng không thể hiểu được bằng cách nghe không thôi. Cho nên vị thầy, người hướng đạo hay người bạn tâm linh phải cho chúng ta thấy một cách thực tế chứ không phải chỉ bằng lý thuyết suông mà thôi.
Thí dụ, khi Chúa Giê-Su đến hành tinh của chúng ta, Ngài dạy đệ tử cả hai cách: lý thuyết và thực hành. Vì thế sau này những đệ tử trực tiếp của Ngài cũng có thể làm những việc thần kỳ, cũng có thể thấy Thiên Quốc, cũng nghe được tiếng của Thượng Ðế, tức là Ngôi Lời của Ðấng Tạo Hóa, cũng có thể thấy ánh Sáng Thiên Quốc, có thể đi lên Thiên Ðàng, và còn thấy cả thiên thần hay nhìn thấy Ðức Chúa Cha. Ðức Chúa Cha nói chuyện với họ, giống như Ngài đã nói chuyện với Moses. Và các thiên thần cũng nói chuyện với họ.
Tương tự vậy, chúng ta có thể làm được như thế. Bởi vì giống như những đệ tử vĩ đại của Chúa Giê-Su, chúng ta cũng vĩ đại. Chúng ta và đệ tử của Chúa Giê-Su giống nhau, vì Chúa Giê-Su có nói với chúng ta rằng chúng ta tất cả đều là con cái của Thượng Ðế. Nhưng vì chúng ta đã quên, nên đôi khi một hai người bạn phải đến nhắc nhở chúng ta, nhưng chỉ khi nào chúng ta sẵn sàng. Vì nếu chúng ta chưa sẵn sàng thì không ai có thể làm được gì nhiều cho chúng ta.
Why are we Here?
SMCH, Auckland, New Zealand, April 27, 2000 (Originally in English) Videotape No. 686
The Buddhist scriptures say that you are the Buddha and that the Buddha Nature is inside you. The Bible says that God lives within this temple. So who else is in there, except God? If we are the temple and God is the only one who lives in there, who are we then, except God? If we don't remember, that's fine, but we are still God.
So whatever we choose to do as the God of all gods that we are, we should respect. As the Father/Mother of all of these beings that we are, we should respect our own wishes and our choice to live and express our divine Selves in whichever way we want.
That's why Jesus told us that we should not judge people. Because we don't know the path that another being has chosen to walk. He or she does his/her thing so that she/he might come to know God in a different way. He or she might choose to be a seemingly bad person, a very lowly person or a very so-called immoral person. But that's his/her way of knowing the divine. By choosing to be ungodly, that person will one day know that's not him/her. But they have to go back and learn the whole being again. Because if we always stay in Heaven and are Gods all the time, we won't recognize ourselves as God. So we need to lower ourselves and come down to this physical level so we can once again recognize our own greatness. That's our choice, and that's why we came here.
So the answer to our question about why we are here is: Because we want to know God. When we feel the time is up, that's the time we choose to remember ourselves again. That's the time we come to seek out spiritual friends, a spiritual group or maybe a spiritual teacher so that we can remember quickly; because we have forgotten how to remember and where to look. So some friend who has already remembered Himself/Herself may be able to help us. And then we recognize that we're nothing else but the Supreme Being, but God. We recognize the Supreme Being that's housed within this body.
But actually, Hes is not housed within the body. Hes houses our body. But then again, spiritual terminology is never a very exact science. So no matter how much a teacher tells us about God or how eloquently a spiritual friend might speak about the Divine being within us, we cannot understand just by listening. So the spiritual teacher, guide or friend has to show us practically, not just theoretically.
For example, when Jesus came to our planet, He taught His disciples both ways: the theoretical way and the practical way. And that's why later, His immediate disciples could also do wonders, could also see Heaven, could also hear the Voice of God as the Word of the Creator, could also see the Light of Heaven, could ascend to Heaven and even see the angels or see the Father. The Father spoke to them, like the Father spoke to Moses. And the angels also spoke to them.
Likewise, we can do that. Because as great as Jesus' disciples were, we are also great. We and Jesus' disciples are the same because Jesus said to us that we are all children of God. But because we have forgotten sometimes one or two friends have to come to remind us, but only when we are ready. Because if we aren't ready, no one can do much for us.