Tình yêu giữa con người với con người, tình yêu giữa con người với thiên nhiên, và tình yêu giữa con người với Đấng Từ Bi cao cả, tất cả đều làm cho chúng ta phải bồi hồi xúc động. Nhưng chính tình yêu với Đấng Vô Cùng đã dẫn dắt con người qua biển khổ bến mê. Tình yêu đó bàng bạc cao rộng như vũ trụ, như trăng sao mây nước:
“Ôi ta nhớ
Mắt xưa vờn sóng biếc
Như sao trời soi rợp cả hồn ta
Tóc nhung vàng như mây ráng chiều pha
Dệt hồng mộng bao thuở tình tha thiết!”
“Ôi ta nhớ
Mắt xưa vờn sóng biếc
Như sao trời soi rợp cả hồn ta
Tóc nhung vàng như mây ráng chiều pha
Dệt hồng mộng bao thuở tình tha thiết!”
Và trên đường trần đi tìm chân lý, đi tìm đạo của kẻ chân tu không mỏi mệt, qua bao bến cảng sông đò, qua bao đại dương, sa mạc, núi rừng, ngày hội ngộ trùng phùng là ngày hạnh ngộ, chân lý đã phơi bày.
“Càn khôn ơi!
Người ta yêu muôn thuở
Đã về đây
Ngàn vũ trụ thăng hoa.
Sóng reo vui dào dạt đến ngân hà.”
Đêm nay nằm dưới trời sao vòi vọi
Nhớ người về từ xa vút hành tinh
Không gian thời gian
Khôn ngăn cách mộng tình
Tim heo hắt thế kỷ dài mong đợi.
Người phương nao
Luân hồi xa vời vợi
Ta đã tìm qua muôn triệu ngân hà...
Chân mỏi mòn trên nghìn cõi ta bà
Người đâu biết.
Người vân hành
Bao trời xa biền biệt
Đem tình thương ban rải cả càn khôn
Mà tim này
Để cô độc tha phương
Người có nhớ?
Có đoái hoài tình cũ?
Ta bôn ba khắp muôn trùng vũ trụ
Mong một ngày hội ngộ cố nhân xưa
Bao nghìn năm ta vẫn đợi vẫn chờ
Đếm thời gian dài như tình bất diệt!
Ôi ta nhớ
Mắt xưa vờn sóng biếc
Như sao trời soi rợp cả hồn ta
Tóc nhung vàng như mây ráng chiều pha
Dệt hồng mộng bao thuở tình tha thiết!
Dáng thu mơ
Ấm cả vùng băng tuyết
Dấu chân mềm sỏi đá cũng bâng khuâng
Nụ cười thơm vương hoa mới đầu xuân
Lời ru ngọt chim chiều êm cánh mượt.
Rừng núi reo vui khi gót vàng tha thướt
Cỏ mềm non pha màu áo mây trời
Cây lá mơ màng
Suối ngàn thánh thót
Nghìn thu đông vầng trăng vẫn bồi hồi
Như tim này
Mãi thương nhớ khôn nguôi.
Tình yêu là miên viễn...
Ta nâng lên ngai hoa, phùng vương miện
Cho trần gian rực rỡ một tinh cầu!
Người đây rồi hồn ta ngập trăng sao
Tim khô cằn giờ tưng bừng hoa nở.
Càn khôn ơi!
Người ta yêu muôn thuở
Đã về đây
Ngàn vũ trụ thăng hoa
Sóng reo vui dào dạt đến ngân hà.
Nhưng khóe mi nhìn sao lặng lẽ
Người
Ta
Ngỡ ngàng
Quen, lạ?
Nói gì đây, trầm luân ngăn cách quá.
Nhớ gì không
Tinh cầu xưa giáng hạ?
Tuổi ân cần như chăn gối đêm mưa.
Tình muôn năm
Giờ một thoáng hững hờ!
Viên đá lạnh trôi lăn vùng Địa Hải.
Phút chia xa
Đoái nhìn nhau ái ngại
Biết kiếp này
Hay lại sẽ ngàn sau?
Ngày sang khuya chăn gối ướt đêm sầu
Trăng sao mờ
Mây lặng buồn phai bạc
Ai hay chăng một cõi sầu bát ngát
Nhìn trăng đầy
Ai có thấy trăng vơi!
Nhìn trùng dương có thấy lệ nhớ người?
Nhìn lá rụng
Có thấy lòng xao xác?
Trong gió lạnh nghe như chùng phím nhạc
Mưa bên ni không lưu lại bên tề
Nhạt vết chiều hoàng hôn xuống lê thê
Và thêm nữa một đêm dài thế kỷ...
Người yêu ơi!
Thà gặp nhau trong mộng mị
Hơn tấc gang mà sông núi muôn trùng
Nghẹn nhìn xuôi che lệ nóng rưng rưng
Muôn vạn lời
Theo mưa đông tuôn vào biển lớn.
Cả thiên địa dang vòng tay sầu muộn
Bóng hồng bên người
Hay đao phủ của lòng ta!
Trời đất bao la
Thời gian miên viễn
Kỳ duyên mấy kiếp
Đã thiên thu.
Sao buồn chưa nguôi?
Sao tình chưa vơi?
Vết chân hằn nhớ nhung bao phương trời
Muôn vì sao long lanh vờn tên người
Mà nay
Ôi! Sao thầm lặng.
Ta gửi tình lên mây trắng
Lên núi cao
Vào gió dạt dào...
Còn lại gì
Ta khép nép
Giấu trăng sao
Sợ nỗi niềm hư hao.
Người xưa ơi
Có nhớ gì
Chút duyên kỳ ngộ?
Hãy gửi vào trăng gió
Tiếng thì thầm:
“Muôn đời không quên!...”
Love between one human and another, between humans and nature, and between humans and the Most Compassionate One – all touch our hearts deeply. But it is love with the Infinite Divine that leads people through the sea of suffering and unawareness. That love is omnipresent and boundless like the universe, like the moon, the stars, the clouds and water.
“Oh, the memory of eyes like the azure ocean
Like brilliant stars that light up my soul
Velvet hair like golden clouds at twilight
Weaving dreams of our ardent love of old!”
And on the path searching for Truth or the Tao (the Way) in this world, the true practitioner has tirelessly crossed myriad harbors, rivers, ferries, oceans, deserts, mountains and forests. The day of joyous reunion is the blessed time when Truth is revealed.
“Oh, dear universe!
Is now here
My love of centuries! is now here
Your arrival elevates myriad worlds
Waves of joy reach even the farthest galaxy.”
Tonight resting under the shining stars
My thoughts are with the one from planets afar
Space and time
divide not our sacred love
My heart withers, waiting from centuries long.
Where are you in
the vast transmigration?
I’ve searched through millions of galaxies
Feet weary in thousands of turbulent worlds,
Know you not?
Traveling with the clouds
to distant realms
You spread your love throughout the cosmos
While leaving my heart alone,
adrift –
Remember you not
an ancient flame?
I’ve journeyed the entire universe
Longing to reunite with you, my beloved
Waiting still after thousands of years
Time’s interminable as my devotion never withers!
Oh, the memory of eyes
like the azure ocean
Like brilliant stars that light up my soul
Velvet hair like golden clouds at twilight
Weaving dreams of our ardent love of old!
Your graceful silhouette
warms the wintry expanse
Delicate footprints leaving even the pebbles dazed
A lovely smile bringing forth spring blossoms
Sweet lullaby voice soothing evening birds.
Mountains and forests rejoice when your lithe feet glide by
Tender, emerald grass dancing with clouds in the cerulean sky
Nature is dreamy
Streams and woodlands filled with melody
Thousands of autumns and winters pass, besotted still the moon
Akin to my heart,
Love is evermore...
Missing you without end.
I crown the flower-laden throne
So planet Earth can shine in splendor!
You are here! My soul’s adorned by moons and stars
The wilted heart now blossoms boundlessly.
Oh, dear universe!
Is now here
My love of centuries!
Your arrival elevates myriad worlds
Waves of joy reach even the farthest galaxy.
But in the corners of our eyes, thousands of stars stand silent
You
and I,
familiar
yet estranged
What to say – so distanced by life’s upheavals?
Remember you not the ancient planet
from whence we came?
And intimate moments like covers on rainy nights.
Timeless love
now suddenly diffident!
A cold pebble rolls beneath the limitless ocean.
We gaze in uncertainty
at separation
Will we meet again in this life
or after eons?
Day turns to night, pillows tears-dampened
The moon and stars grow faint,
clouds sinking in heartbreak.
Do you know of my immense anguish?
Viewing the full moon,
can you tell it’s waning?
In the vast ocean, can you see my teardrops of longing!
Watching the falling leaves,
does your heart not stir?
The wintry wind wails a long, melancholy tune
Rainfall on this side remains not on the other
Evening fades, twilight reluctantly descends
And comes yet another night, lasting a century...
Oh, my precious!
Rather we meet in dreams
Than to be steps away but mountains apart
Casting down my eyes to hide my sweltering tears
Innumerable words trailing like the rain in winter.
Cascading into the great sea
Heaven and Earth extend their embrace with sympathy
A rose by your side,
or is it a sword in my heart?
Infinite space
Eternal time
Wondrous affinity, life after life
Gone forever.
Why does my sorrow still linger?
Why does my feeling not wither?
Reminiscing our footprints on every land
Countless stars twinkle out your name
But now,
they are so reticent.
I send my love to the white clouds
To high mountains
Into the gentle breeze...
What’s left
from the traces of the moon
and stars I tenderly hold
Lest my heart become blighted.
Oh my beloved,
remember you not
a trace of our past destiny?
Please send into the wind
a small whisper:
“Eternally not forget each other!”
“Càn khôn ơi!
Người ta yêu muôn thuở
Đã về đây
Ngàn vũ trụ thăng hoa.
Sóng reo vui dào dạt đến ngân hà.”
Đêm nay nằm dưới trời sao vòi vọi
Nhớ người về từ xa vút hành tinh
Không gian thời gian
Khôn ngăn cách mộng tình
Tim heo hắt thế kỷ dài mong đợi.
Người phương nao
Luân hồi xa vời vợi
Ta đã tìm qua muôn triệu ngân hà...
Chân mỏi mòn trên nghìn cõi ta bà
Người đâu biết.
Người vân hành
Bao trời xa biền biệt
Đem tình thương ban rải cả càn khôn
Mà tim này
Để cô độc tha phương
Người có nhớ?
Có đoái hoài tình cũ?
Ta bôn ba khắp muôn trùng vũ trụ
Mong một ngày hội ngộ cố nhân xưa
Bao nghìn năm ta vẫn đợi vẫn chờ
Đếm thời gian dài như tình bất diệt!
Ôi ta nhớ
Mắt xưa vờn sóng biếc
Như sao trời soi rợp cả hồn ta
Tóc nhung vàng như mây ráng chiều pha
Dệt hồng mộng bao thuở tình tha thiết!
Dáng thu mơ
Ấm cả vùng băng tuyết
Dấu chân mềm sỏi đá cũng bâng khuâng
Nụ cười thơm vương hoa mới đầu xuân
Lời ru ngọt chim chiều êm cánh mượt.
Rừng núi reo vui khi gót vàng tha thướt
Cỏ mềm non pha màu áo mây trời
Cây lá mơ màng
Suối ngàn thánh thót
Nghìn thu đông vầng trăng vẫn bồi hồi
Như tim này
Mãi thương nhớ khôn nguôi.
Tình yêu là miên viễn...
Ta nâng lên ngai hoa, phùng vương miện
Cho trần gian rực rỡ một tinh cầu!
Người đây rồi hồn ta ngập trăng sao
Tim khô cằn giờ tưng bừng hoa nở.
Càn khôn ơi!
Người ta yêu muôn thuở
Đã về đây
Ngàn vũ trụ thăng hoa
Sóng reo vui dào dạt đến ngân hà.
Nhưng khóe mi nhìn sao lặng lẽ
Người
Ta
Ngỡ ngàng
Quen, lạ?
Nói gì đây, trầm luân ngăn cách quá.
Nhớ gì không
Tinh cầu xưa giáng hạ?
Tuổi ân cần như chăn gối đêm mưa.
Tình muôn năm
Giờ một thoáng hững hờ!
Viên đá lạnh trôi lăn vùng Địa Hải.
Phút chia xa
Đoái nhìn nhau ái ngại
Biết kiếp này
Hay lại sẽ ngàn sau?
Ngày sang khuya chăn gối ướt đêm sầu
Trăng sao mờ
Mây lặng buồn phai bạc
Ai hay chăng một cõi sầu bát ngát
Nhìn trăng đầy
Ai có thấy trăng vơi!
Nhìn trùng dương có thấy lệ nhớ người?
Nhìn lá rụng
Có thấy lòng xao xác?
Trong gió lạnh nghe như chùng phím nhạc
Mưa bên ni không lưu lại bên tề
Nhạt vết chiều hoàng hôn xuống lê thê
Và thêm nữa một đêm dài thế kỷ...
Người yêu ơi!
Thà gặp nhau trong mộng mị
Hơn tấc gang mà sông núi muôn trùng
Nghẹn nhìn xuôi che lệ nóng rưng rưng
Muôn vạn lời
Theo mưa đông tuôn vào biển lớn.
Cả thiên địa dang vòng tay sầu muộn
Bóng hồng bên người
Hay đao phủ của lòng ta!
Trời đất bao la
Thời gian miên viễn
Kỳ duyên mấy kiếp
Đã thiên thu.
Sao buồn chưa nguôi?
Sao tình chưa vơi?
Vết chân hằn nhớ nhung bao phương trời
Muôn vì sao long lanh vờn tên người
Mà nay
Ôi! Sao thầm lặng.
Ta gửi tình lên mây trắng
Lên núi cao
Vào gió dạt dào...
Còn lại gì
Ta khép nép
Giấu trăng sao
Sợ nỗi niềm hư hao.
Người xưa ơi
Có nhớ gì
Chút duyên kỳ ngộ?
Hãy gửi vào trăng gió
Tiếng thì thầm:
“Muôn đời không quên!...”
Love between one human and another, between humans and nature, and between humans and the Most Compassionate One – all touch our hearts deeply. But it is love with the Infinite Divine that leads people through the sea of suffering and unawareness. That love is omnipresent and boundless like the universe, like the moon, the stars, the clouds and water.
“Oh, the memory of eyes like the azure ocean
Like brilliant stars that light up my soul
Velvet hair like golden clouds at twilight
Weaving dreams of our ardent love of old!”
And on the path searching for Truth or the Tao (the Way) in this world, the true practitioner has tirelessly crossed myriad harbors, rivers, ferries, oceans, deserts, mountains and forests. The day of joyous reunion is the blessed time when Truth is revealed.
“Oh, dear universe!
Is now here
My love of centuries! is now here
Your arrival elevates myriad worlds
Waves of joy reach even the farthest galaxy.”
Tonight resting under the shining stars
My thoughts are with the one from planets afar
Space and time
divide not our sacred love
My heart withers, waiting from centuries long.
Where are you in
the vast transmigration?
I’ve searched through millions of galaxies
Feet weary in thousands of turbulent worlds,
Know you not?
Traveling with the clouds
to distant realms
You spread your love throughout the cosmos
While leaving my heart alone,
adrift –
Remember you not
an ancient flame?
I’ve journeyed the entire universe
Longing to reunite with you, my beloved
Waiting still after thousands of years
Time’s interminable as my devotion never withers!
Oh, the memory of eyes
like the azure ocean
Like brilliant stars that light up my soul
Velvet hair like golden clouds at twilight
Weaving dreams of our ardent love of old!
Your graceful silhouette
warms the wintry expanse
Delicate footprints leaving even the pebbles dazed
A lovely smile bringing forth spring blossoms
Sweet lullaby voice soothing evening birds.
Mountains and forests rejoice when your lithe feet glide by
Tender, emerald grass dancing with clouds in the cerulean sky
Nature is dreamy
Streams and woodlands filled with melody
Thousands of autumns and winters pass, besotted still the moon
Akin to my heart,
Love is evermore...
Missing you without end.
I crown the flower-laden throne
So planet Earth can shine in splendor!
You are here! My soul’s adorned by moons and stars
The wilted heart now blossoms boundlessly.
Oh, dear universe!
Is now here
My love of centuries!
Your arrival elevates myriad worlds
Waves of joy reach even the farthest galaxy.
But in the corners of our eyes, thousands of stars stand silent
You
and I,
familiar
yet estranged
What to say – so distanced by life’s upheavals?
Remember you not the ancient planet
from whence we came?
And intimate moments like covers on rainy nights.
Timeless love
now suddenly diffident!
A cold pebble rolls beneath the limitless ocean.
We gaze in uncertainty
at separation
Will we meet again in this life
or after eons?
Day turns to night, pillows tears-dampened
The moon and stars grow faint,
clouds sinking in heartbreak.
Do you know of my immense anguish?
Viewing the full moon,
can you tell it’s waning?
In the vast ocean, can you see my teardrops of longing!
Watching the falling leaves,
does your heart not stir?
The wintry wind wails a long, melancholy tune
Rainfall on this side remains not on the other
Evening fades, twilight reluctantly descends
And comes yet another night, lasting a century...
Oh, my precious!
Rather we meet in dreams
Than to be steps away but mountains apart
Casting down my eyes to hide my sweltering tears
Innumerable words trailing like the rain in winter.
Cascading into the great sea
Heaven and Earth extend their embrace with sympathy
A rose by your side,
or is it a sword in my heart?
Infinite space
Eternal time
Wondrous affinity, life after life
Gone forever.
Why does my sorrow still linger?
Why does my feeling not wither?
Reminiscing our footprints on every land
Countless stars twinkle out your name
But now,
they are so reticent.
I send my love to the white clouds
To high mountains
Into the gentle breeze...
What’s left
from the traces of the moon
and stars I tenderly hold
Lest my heart become blighted.
Oh my beloved,
remember you not
a trace of our past destiny?
Please send into the wind
a small whisper:
“Eternally not forget each other!”