Bất cứ chúng ta làm việc gì tốt sẽ được thưởng nhiều lần hơn nữa. Tôi có một câu truyện đầu năm cho mọi người, và cho các quan khách. Thời xưa, có một thư sinh trẻ. Gia đình anh ta rất nghèo. Không những anh ta nghèo, mà vài thế hệ trước anh cũng đã nghèo. Ông cố nội của anh vốn rất nghèo, mỗi ngày đều thắc mắc không biết họ sẽ có món gì để ăn tối, có nghĩa là họ thật sự rất nghèo. Họ kiếm tiền bằng cách làm những việc vặt. Nếu có người cho họ công việc vặt để làm, họ sẽ được trả lương với vài đồng bạc, hoặc cho thức ăn để ăn. Nếu không có ai cho họ công việc nào, họ sẽ không có gì để ăn cả.
Truyền xuống thế hệ của cha mẹ anh họ cũng nghèo không kém. Rồi truyền xuống cho anh, anh vẫn nghèo. Anh khó khăn lắm mới có ba bữa ăn. Đôi khi một bữa ăn, đôi khi không. Do đó, anh ta có vẻ… rất khó chịu.
Ở Âu Lạc (Việt Nam), có câu tục ngữ không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Vì thế anh cảm thấy theo câu nói này, Thượng Đế vốn không công bình với anh. Cho nên anh muốn tìm Thượng Đế để than phiền. Anh biết được Ngọc Hoàng Thượng Đế thường đến thăm một hòn đảo đẹp đẽ, yên lặng và lịch sự. Nên anh gói hành lý, hai ba bộ quần áo, tất cả những gì anh có, cuốn trong túi ngủ, bắt đầu lên đường về hòn đảo, mục đích để than phiền với Thượng Đế. Anh tiếp tục đi mãi vì cuộc hành trình khá dài, rất dài. Khi đi ngang qua một nơi, tất cả số tiền anh có đã tiêu cạn vì thật ra không có nhiều để bắt đầu. Anh ta đã dùng để mua thức ăn. Trời tối và đã quá khuya, không có nơi trú ẩn trong tầm mắt, lại còn có mưa và sấm sét màn đêm đen tối. Thật hãi hùng. Bụng lại trống rỗng. Anh tình cờ trông thấy một ngôi nhà có vẻ giàu sang có vẻ nguy nga và rộng rãi. Anh đến gõ cửa. May mắn người chủ nhà trưởng giả lại rất từ bi. Ông ra mở cửa. Sau khi thấy anh thư sinh trong bộ quần áo cũ kỹ, run vì lạnh ông mời anh vào rồi sai người hầu đối đãi với anh tử tế, cho anh ăn một bữa cơm tối rất ngon.
Trong khi anh ăn người chủ nhà hỏi: “Anh từ đâu đến và sẽ đi đâu? Tại sao anh lại đơn thân như thế này, và trông không được thoải mái? Anh có rắc rối gì chăng? Do đó anh thành thật kể cho chủ nhà nghe về mọi việc. Anh nói: “Tôi nghe nói không ai giàu ba họ không ai khó ba đời. Từ khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ làm việc gì tàn ác lại còn ăn chay nữa. Tôi không hại giun đất hoặc côn trùng nào cả. Tại sao phần tối vẫn không cải tiến, vẫn nghèo khó như bao giờ nên tôi phải đi than phiền Thượng Đế.” Vị trưởng giả nói: “Thượng đế ở tận trên kia, làm sao anh tìm Ngài được.” Anh thư xin trẻ trả lời: “Tôi nghe nói Thượng Đế giáng trần đến một đảo nhỏ, cách đây khoảng 50 hay 500 cây số. Tôi phải đến đó tìm Ngài và hỏi Ngài tại sao tôi vẫn nghèo trong thế hệ của tôi, sau khi hai đời trước đã nghèo rồi? Tôi quá nghèo để tiếp tục mang tên họ của tôi vì tôi thậm chí không thể cưới vợ. Cho nên quý vị có thể thấy anh rất lo lắng.
Bây giờ, sau khi trưởng giả biết những điều anh nói, bảo rằng: “Tôi hiểu. Tôi chúc anh thành công. Nhân tiện, nếu anh gặp được Thượng Đế, tôi có một yêu cầu xin anh chuyển lời với Ngài. Anh thư sinh trả lời: “Chắc chắn, chắc chắn được.” Vị trưởng giả nói: “Đứa con gái duy nhất của tôi không nói được từ lúc sinh ra đời, chưa hề nói chữ nào. Con gái tôi rất xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, chỉ là không nói được. Xin anh khẩn cấp cầu Thượng Đế giúp và cho chúng tôi biết lý do? Chúng tôi là một gia đình đạo đức, luôn làm việc thiện và sống theo kinh Phật, không bao giờ làm việc xấu. Nhưng tại sao con gái tôi lại như vậy?” "Được." Anh thư sinh hứa với ông ta sẽ chuyển lời hỏi giúp thắc mắc này. Sau đó vị trưởng giả tiễn anh lên đường, cho anh rất nhiều tiền và những thứ tốt, như kẹo, bánh, tất cả dành cho anh ta. Còn có quần áo để giữ ấm. Túi ngủ và tách uống nước của anh cũng được đổi mới. Anh thư sinh tiếp tục cuộc hành trình, tiến bước lên đường, đi bộ và đi bộ...
Sau khi anh ta đi thật xa, một ngày nọ, trời mưa to và sấm sét. Trời lạnh và không chỗ trú thân, không có khách sạn, hoặc gì cả. Anh nhìn thấy một ngôi nhà. Trong đó có một vài ngọn đèn, thấy được từ xa. Anh vội vã đến đó gõ cửa và nài nỉ họ để anh trọ qua đêm. Gia đình này cũng rất tử tế. Có thể họ từ Formosa, là người Formosa. Họ rất tốt, rất hiếu khách, và nhân hậu. Họ cũng ăn chay, giữ ngũ giới, không bao giờ hại người hoặc thú vật nào. Họ mở cửa cho anh vào, cho anh ngủ một phòng khang trang, chăn êm nệm ấm, và còn có thức ăn và trà nữa. Họ đối đãi với anh rất tử tế, miễn phí. Sau đó, trong lúc anh đang ăn, một người trong gia đình, ông nông phu hỏi anh: “Thưa ông, ông từ nơi nào đến, và sẽ đi về đâu?” Anh nói: “Tôi là người như vậy. Tôi từ Bình Đông, sống trong một huyện nọ. Bởi vì ba đời gia đình tôi quá nghèo, tôi muốn tìm Thượng Đế để hỏi Ngài tại sao. Bởi vì gia đình tôi luôn tử tế từ xưa đến nay. Bản thân tôi từ khi còn thơ ấu đến nay không bao giờ hại người hoặc loài vật và còn ăn chay trường. Tại sao số mạng tôi lại quá tệ? Tôi phải tìm Thượng Đế và hỏi Ngài.”
Người nông phu nói: “Làm sao anh biết Thượng Đế ở đâu?” Anh thư sinh trả lời: “Tôi nghe nói Thượng Đế thường xuống một hòn đảo ngoài khơi, không xa Bình Đông lắm. Tôi muốn đến đó tìm.” Có thể nơi nào đó ở Bành Hồ? Rồi ông nông phu nói: “Trong trường hơp này, tôi có một yêu cầu nhờ anh chuyển lời lên Thượng Đế.” Dĩ nhiên anh thư sinh đồng ý và nói: “Xin nói cho tôi biết.” Ông nông phu nói: “Tôi có một mảnh đất trồng nhiều cây cam. Không biết tại sao qua nhiều năm các cây cam đều mọc rất cao lớn nhưng lại không có quả nào? Ở đây, người ta bán cam nhiều nhất bởi vì giá cam ở đây rất cao. Ngoài ra, ngày tết sắp đến. Nhưng không có quả cam nào ra trái. Tôi muốn bán cam. Không phải chỉ là kiếm tiền. Thật ra là để cống hiến dân làng để họ thưởng thức. Nhân dịp Tết, mọi người đều muốn cam. Xin anh vui lòng hỏi Thượng Đế giúp tôi tại sao như vậy? “Được” anh thư sinh trả lời “Chuyện này nhỏ. Tôi chắc chắn sẽ làm.” Thế là anh hứa. Sáng hôm sau, anh lại khăn gói lên đường. Ông nông phu rất tử tế. Ông gói vài củ khoai sọ đã nấu chín, trao cho anh, đó là khoai trồng trong vườn. Ông còn tặng anh vài quả táo và chúc anh thượng lộ bình an.
Anh ta tiếp tục đi bộ và đi bộ. Anh đi rất xa. Đôi khi anh cũng du hành bằng xe ngựa nhanh hơn. Đôi khi anh cưỡi ngựa. Nhanh hơn nữa. Bởi vì vị trưởng giả tặng anh rất nhiều tiền, anh có thể cưỡi ngựa hoặc đi xe ngựa. Quý vị thấy đó, ngay khi nghĩ đến Thượng Đế là anh được gia trì lập tức, anh ta có tiền ngay. Số mạng của anh thay đổi. Đó là như vậy. Chúng ta nên nghĩ đến Thượng Đế, nghĩ đến Phật. Nếu nghĩ đến các Ngài mỗi ngày, số mạng của chúng ta sẽ thay đổi mỗi ngày. Sẽ trở nên ngày càng tốt hơn. Anh ta đến đó và thấy một con sông. Con sông rất rộng và dòng nước chảy rất nhanh. Anh không thấy thuyền bè đâu cả và trời đá khá khuya. Anh nhìn chung quanh và không tìm được giải pháp nào. Nên anh đứng đó và không biết phải làm gì. Anh cũng không biết bơi. Nếu anh bơi quần áo anh sẽ ướt. Nếu bị cảm phải làm sao? Ngoài ra, lúc đó là mùa đông. Anh ta đứng đó đi tới đi lui không biết phải làm gì. Anh cũng cầu Minh Sư giúp đỡ. Bỗng nhiên có một con rùa rất lớn bơi lại chỗ anh. Rùa hỏi anh: “Thưa ông, tại sao ông lại đi tới đi lui như vậy, lại còn lo lắng nữa? Ông muốn đi đâu? Anh thư sinh bèn kể cả câu chuyện nghèo ba đời rồi tâm bất bình, nên đi tìm Thượng Đế xin giúp đỡ, v.v..
Rùa bèn nói: “Nếu ông không có thuyền để qua sông tôi có thể chở ông qua con sông này, không hề gì. Nhưng ông phải hứa với tôi một điều: khi găp Thượng Đế, xin ông vui lòng hỏi giúp tôi một câu. Tôi đã làm rùa nhiều kiếp nhiều thế hệ. Tại sao tôi không được đầu thai sang hình dáng khác? Tại sao tôi không được làm người? Tôi cũng đã làm rất nhiều việc thiện, ăn chay trường, không ăn thịt thú vật cũng không ăn cá, thậm chí không ăn trứng. Tôi không bao giờ uống sữa, không bao giờ chạm vào gà. Tôi chỉ ăn sà lách và rau cải, đậu hủ thì được, tinh bột cũng ngon nhưng tôi chưa bao giờ ăn thịt. Tại sao tôi không thể đầu thai?” Rùa muốn hỏi Thượng Đế tại sao rùa không thể đầu thai. Ý của rùa muốn nói rằng rùa muốn tái sinh làm người. Tiện lợi hơn. Bởi vì loài người có thể đi bộ, mau hơn. Quý vị có thể lái xe, còn nhanh hơn nữa. Quý vị còn có thể đi phi cơ có thể đến Trung tâm Tây Hồ bế quan, cho dù mình sống ở đâu dù là Pháp, Anh hay Đức. Cứ đi máy bay là nhanh nhất. Làm rùa thật bất tiện, bò trên mặt đất, thật bất hạnh. Cho nên rùa thật sự muốn đầu thai làm người. Do đó rùa dặn anh ta rằng, nếu anh cần qua sông rùa sẽ cõng anh qua sông. Nhưng anh phải hứa hỏi Thượng Đế câu hỏi đó. Dĩ nhiên anh hứa và nói rằng. “Chắc chắn, không hề gì. Tôi sẽ chuyển yêu cầu của anh đến Thượng Đế.” Rùa bèn nói: “Ông ngồi lên lưng tôi. Nắm lấy hai bên vai tôi (nếu rùa có hai vai). Nắm hai bên. Nắm hai bên quanh đầu tôi nhắm mắt lại và đừng sợ. Tôi sẽ chở ông qua sông.” Anh ta hơi sợ vì dòng nước chảy quá mạnh vào lúc đó. Nhưng lưng rùa lớn hơn mặt bàn này. Lưng rùa bằng kích thước cái bàn này cộng cả cái ghế nữa. Rùa rất lớn. Chú rùa đã sống hàng ngàn năm rồi. Thật may mắn chú rùa không gặp phải những người xấu. Nếu gặp người xấu chú đã bị bán, sẽ chịu rất nhiều đau khổ, sẽ bị treo lên tường như một kỉ niệm. Chú rùa chắc chắn không thích vậy. Bởi vị nếu chú không có câu trả lời, chú sẽ lại phải đầu thai làm rùa nữa.
Do đó hãy làm việc nhanh lên, phản ứng nhanh lên, hành động nhanh lên và hiểu nhanh lên. Bằng không người ta sẽ nói chúng ta chậm như rùa. Chúng ta có thể nói chuyện rùa vào dịp Tết? Có điểm tốt không? Tốt. Một biểu tượng của trường thọ. Tốt. Điều này tốt cho ngày Tết. Mọi người thích nghe về rùa trong ngày Tết. Giống như là chúc trường thọ, sống lâu nhưng với công đức tốt, hoặc công đức tốt để hưởng thọ. Làm việc thiện sẽ mang đến trường thọ, để chúng ta có nhiều thời giờ tu hành, để bù đắp lại lỗi lầm. Khi rời khỏi lữ quán này và đến thế giới khác chúng ta có thể mang công đức theo mình lên Thiên Đàng, đưa chúng ta lên cảnh giới thiên đàng cao hơn. Có thể ngồi trên hoa sen chin phẩm. Có thể là tam phẩm hoặc lục phẩm, tốt hơn là không có. Ngồi trên hoa sen rất thoải mái. Tốt hơn là ngồi trên đất cứng như thế này. Ngồi trên đất ở đây cũng không sao chỉ trong thời gian ngắn hoặc thỉnh thoảng. Khi được lên thiên đàng, chúng ta sống ở đó một thời gian lâu, ngồi trên hoa sen thoải mái hơn. Hoa ấm, thơm trông tráng lệ và đẹp tuyệt vời. Ngồi trên hoa sen, bay trong mây, đẹp và thoải mái, đúng không? Chúng ta nên như vậy.
Thế là chú rùa chở chàng thư sinh đó qua bờ sông bên kia. Chàng thư sinh tiếp tục đi bộ hoặc đi bằng xe hoặc bằng ngựa. Sau một thời gian dài hơn một năm, chàng đến được hòn đảo đó. Tình cờ cùng ngày, Thượng Đế cũng đến đảo đó. Đảo rất đẹp và huy hoàng. Mọi thứ đều sáng rực rỡ. Mọi người đều quỳ xuống dâng hoa và nhang, đệm với một giàn âm nhạc vĩ đại và tuyệt diệu. Sau đó Thượng Đế ngồi xuống. Ngày trước khi Ngài bắt đầu ăn trái nho đầu tiên, chàng thư sinh đã đến quỳ xuống trước mặt Ngài. Chàng xin Thượng Đế cho phép chàng chuyển lại những lời yêu cầu. Thượng Đế cho phép chàng hỏi. Câu đầu tiên tại sao cô gái trẻ kia không nói được từ khi lọt lòng? Thượng Đế trả lời: “Bởi vì cô ta chưa gặp được trạng nguyên. Trạng nguyên sẽ là người làm cô nói được. Cô gái đang chờ người đó xuất hiện.” Hiểu không? Câu thứ hai, tại sao những cây cam trong vườn người nông phu không có trái? Thượng Đế trả lời: “Bởi vì dưới đất có đầy vàng. Cây không thể sinh trái được.” Ô, tuyệt vời quá. Câu thứ ba, tại sao chú rùa đó không thể đầu thai làm người? Có thể đó là vì chú rùa đã làm rùa qua nhiều kiếp, qua hàng ngàn năm nên chú ta quen thói chậm chạp rồi. Cho nên cần thời gian lâu hơn để luân hồi. Không, không. Rồi Thượng Đế phán: “Vì con rùa ngậm một viên ngọc trong cổ. Viên ngọc rất lớn, rùa lại không muốn nhả ra. Vì rùa quá ràng buộc vào viên ngọc, không đầu thai được.” Hay quá.
Bây giờ chàng thư sinh muốn hỏi câu hỏi của mình. Nhưng Thượng Đế đã rời đi, bay lên trời. Quá nhiều rắc rối. Ngài không có cơ hội nào để ăn quả nho đầu tiên vì chàng thư sinh liên tục hỏi. Việc này cũng tương tự như đồng tu chúng ta ở Tây Hồ. Có rất nhiều quả ở đây. Nào là táo, bánh ngọt, hoa, ngay cả búp bê, kẹo, nước uống nhưng làm sao tôi có thời giờ để hưởng? Dù sao cũng cám ơn. Tôi vẫn nhận lòng rộng lượng của họ.
Rồi Thượng Đế trở về thiên đàng. Tội nghiệp. Những người thế gian này. Họ chỉ quan tâm về những điều vật chất không hề hỏi gì về tu hành cả. Họ chỉ hỏi về nhu cầu vật chất của họ nên Thượng Đế mệt mỏi. Ngài cảm thấy mệt và rời đi. Trở về Thiên Đàng không ở đó lâu nữa. Chàng thư sinh cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên, chàng có được câu trả lời cho người khác cũng tốt lắm rồi. Không còn gì để chàng làm nữa. Thượng Đế không phải ngày nào cũng xuống. Chàng đã cạn tiền không thể ở lâu hơn, đành thu xếp hành trang trở về nhà.
Chàng trở lại dòng sông đó và nói với rùa những gì Thượng Đế đã nói: “Có một viên ngọc trong cổ anh, rất lớn. Nếu anh không nhả ra, thì không thể luân hồi được.” Chú rùa rất mừng khi nghe được lời này nên nhả viên ngọc ra và tặng cho chàng thư sinh. Tham lam hoặc lầm lỗi không quá tệ nếu mình sửa đổi ngay giây phút mình nhận thức được. Hiểu không? Sau đó rùa chở chàng thư sinh qua sông đến bờ bên kia. Không phải rùa tham lam, viên ngọc này là gia tài của tổ tiên chú rùa. Khi mẹ chú qua đời, rùa mẹ để cho con ngậm viên ngọc. Rồi rùa con làm y như vậy cho con của nó. Cứ thế truyền lại cho nhiều thế hệ. Cho nên chú rùa bị ràng buộc với viên ngọc. Viên ngọc tiếp tục phát triển bên trong. Rồi bị kẹt ở đó. Viên ngọc đã che kín mắt trí huệ. Nếu mắt trí huệ không mở, rùa không thể làm người. Vì chú rùa nghe nói rằng muốn làm người phải phản ứng nhanh lẹ và có thể tu hành Pháp Môn Quán Âm. Cho nên chú muốn thành người.
Sau khi chú rùa mang anh chàng đó qua sông, chú đầu thai thành một chàng trai tuấn tú rất cương nghị và xuất chúng. Mọi việc ổn thỏa ngay lập tức. Sau đó chú rùa bắt đầu đời sống loài người tìm được vị Minh Sư học pháp môn Quán Âm. Tôi nghe nói chú đã đạt quả vị A La Hán, không phải người rùa mà là A La Hán. Chàng thư sinh đó hiện có một viên ngọc lớn như vậy. Quý vị có thể tưởng tượng được không? Nếu lớn như vậy và còn đen tuyền thì đáng giá hàng ngàn đồng rồi. Không dễ hả. Viên ngọc quá lớn. Không thể tưởng tượng viên ngọc đó bán bao nhiêu? Anh ta bán đấu giá. Có nghĩa là người nào trả giá cao nhất, chàng sẽ bán cho người đó. Ô, được rất nhiều tiền. Rồi một vị quan lớn mua viên ngọc đó với tài sản của ông để dâng tặng hoàng đế. Ông quan sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Với việc mua bán này, anh trở nên giàu có. Anh không cần phải hỏi câu đó nữa. Phải không?
Quý vị thấy đó, nếu mình giúp người khác, Thượng Đế sẽ không làm mình thất vọng. Hãy nghĩ đến điều đó và chăm sóc người khác trước, rồi chắn chắn Thượng Đế sẽ chăm sóc mình? Phải không? Hãy nghĩ lại xem. Rất hợp lý. Quý vị không cần phải hỏi tôi nếu không tin tôi cũng không sao. Hãy suy nghĩ quý vị sẽ thấy hợp lý. Ngay cả người thường chúng ta nỗ lực kiếm tiền và chăm sóc gia đình, chúng ta phải dành dụm tiền cho việc hưu trí sau này và có bảo hiểm phòng lúc ốm đau. Chúng ta vẫn tìm cách để dành tiền giúp người nghèo và chăm sóc người khác. Thượng Đế đại lượng không thể kém hơn chúng ta. Quý vị hiểu không? Ngài sẽ cảm thấy xấu hổ, cho nên Ngài sẽ ban cho chúng ta. Như vậy quý vị hiểu không? Cũng cùng một hệ thống. Thí dụ nếu chúng ta có một tháp nước, sau khi nước cạn, có người nào đó sẽ đổ thêm vào. Đúng không? Nếu cần, sự trợ giúp sẽ đến, đó là luật vũ trụ.
Bây giờ, chàng thư sinh có rất nhiều tiền nên chàng dễ sống hơn. Chàng không cần phải vội vã về nhà. Thật ra chàng không hề có nhà. Chàng chỉ có một túp lều trong một khu vườn của ai đó và sống ở đó, thật ra không có nhà gì cả. Vậy thì chàng nên đi đâu? Chàng cũng không có vợ chờ đợi mình ở nhà. Cho nên chàng ở lại trong kinh thành và ung dung học tập. Chàng bẩm sinh có chút trí thông minh và đã gặp Thượng Đế một lần nên trí huệ của chàng đã được khai mở. Những gì chàng học, đều hiểu ngay. Những gì chàng học, chàng đều nhớ. Chàng là người thông minh nhất kinh thành, giữa mọi người trong toàn quốc. Vì thế chàng đậu thủ khoa trong một kỳ thi. Chàng đậu thủ khoa ngay sau khi tham dự kỳ thi. Tuyệt vời quá. Sau khi chàng trở thành trạng nguyên chàng có thể trở về nhà với thái độ ung dung nhàn hạ. Bởi vì bây giờ chàng có xe, kiệu, ngựa, và lính hộ vệ nữa. Bất cứ nơi nào chàng đi đều huy hoàng với mọi người sắp sẵn một án hương để đón mừng chàng với nhiều hoa quả. Thật là một nhân vật xuất sắc đoạt giải thủ khoa, thông minh hơn mọi người, hơn số điểm cần thiết. Thí dụ, mình cần 100 điểm để đậu, nhưng chàng được 500 điểm. Mọi người đều rất ngạc nhiên đều ngưỡng mộ tài năng của chàng.
Thế là chàng thong dong trở về nhà, trở lại nơi của người nông phu nọ. Chàng không hề quên.Mặc dù đỗ được giải trạng nguyên, với phú quý và vinh quang, chàng cũng vẫn không quên, bởi vì anh đã hứa sẽ quay trở lại. Chàng không cần phải trở lại nhưng vì đã hứa với 2 gia đình còn lại nên chàng quay trở lại để nói cho họ biết. Chàng trở lại nói với vị trưởng giả kia. Bởi vì đó là một bí mật. Chàng không thể yêu cầu ai mang tin đó trở lại giùm mình. Chàng cũng không thể viết điện thư bằng không họ sẽ đọc được. Đúng không? Chàng không thể gọi điện thoại bằng không họ có thể nghe được. Nên chàng phải quay trở lại và tự mình nói với họ. Chàng nói với người nông phu: “Thượng Đế nói rằng nông trại ông đầy vàng dưới những gốc cây cam, nên cây không thể có trái vì kim khắc mộc, cây không thể ra trái được. Người nông phu rất đổi vui mừng khi nghe lời này và bảo mọi người trong gia đình đào đất kiếm vàng. Có vàng ở khắp nơi dưới lòng đất, một hũ đầy vàng dưới mỗi gốc cây. Mỗi hũ đều đầy ấp vàng. Dĩ nhiên, người nông phu chia hai hũ cho chàng thư sinh. “Gấp hai” tốt hơn cho ngày Tết, cho vận may nhiều hơn. Người nông phu tặng chàng hai hũ vàng. Chàng trở nên giàu có.
Bây giờ chàng không cần hỏi Thượng Đế nữa. Chàng lại có hai hũ vàng. Chàng bèn chia sẻ cho các quân hầu. Chàng mang vàng về quê nhà và chia sẻ với mọi người. Vì vậy quân hầu càng trung thành với chàng và ngưỡng mộ chàng hơn. Chàng được xem là rộng lượng, tài giỏi và tử tế. Mọi người đều mến chàng ngay lúc vừa gặp. Mọi người trong nước đều ưa mến ông trạng nguyên này. Bây giờ chàng trở lại gia đình đầu tiên mà chàng đã viếng thăm, gia đình có cô gái không nói được. Vì chàng đã hứa với họ nên chàng quay trở lại. Ngoài ra đó là một bí mật chàng không thể nói với người khác. Đó là một chuyên riêng tư cá nhân. Có thể là xấu hổ. Việc này có thể rất xấu hổ, cho nên chàng không thể để người ngoài biết. Chàng trở lại và đích thân chuyển thông điệp. Ngay lúc chàng nói với vị trưởng giả về chỉ thị của Thượng Đế, cô gái bước ra ngoài và bắt đầu nói. Nàng nói: “Chào mọi người. Chúc mừng năm mới.” Chàng trạng nguyên đã đến và cô nói được. Vị trưởng giả rất vui mừng. Bây giờ chàng thư sinh đã trở thành trạng nguyên. Chàng cũng rất cương nghị. Chàng rất nhân hậu và tài giỏi, có công đức, và được mọi người kính phục. Do đó vị trưởng giả rất vui sướng và để con gái của ông kết hôn với chàng. Dĩ nhiên. Sau đó mọi người rất vui vẻ, sống hạnh phúc mãi mãi.
--SMCH, When We Think of God, Our Fate Will Change-Part 1-1
Ở Âu Lạc (Việt Nam), có câu tục ngữ không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Vì thế anh cảm thấy theo câu nói này, Thượng Đế vốn không công bình với anh. Cho nên anh muốn tìm Thượng Đế để than phiền. Anh biết được Ngọc Hoàng Thượng Đế thường đến thăm một hòn đảo đẹp đẽ, yên lặng và lịch sự. Nên anh gói hành lý, hai ba bộ quần áo, tất cả những gì anh có, cuốn trong túi ngủ, bắt đầu lên đường về hòn đảo, mục đích để than phiền với Thượng Đế. Anh tiếp tục đi mãi vì cuộc hành trình khá dài, rất dài. Khi đi ngang qua một nơi, tất cả số tiền anh có đã tiêu cạn vì thật ra không có nhiều để bắt đầu. Anh ta đã dùng để mua thức ăn. Trời tối và đã quá khuya, không có nơi trú ẩn trong tầm mắt, lại còn có mưa và sấm sét màn đêm đen tối. Thật hãi hùng. Bụng lại trống rỗng. Anh tình cờ trông thấy một ngôi nhà có vẻ giàu sang có vẻ nguy nga và rộng rãi. Anh đến gõ cửa. May mắn người chủ nhà trưởng giả lại rất từ bi. Ông ra mở cửa. Sau khi thấy anh thư sinh trong bộ quần áo cũ kỹ, run vì lạnh ông mời anh vào rồi sai người hầu đối đãi với anh tử tế, cho anh ăn một bữa cơm tối rất ngon.
Trong khi anh ăn người chủ nhà hỏi: “Anh từ đâu đến và sẽ đi đâu? Tại sao anh lại đơn thân như thế này, và trông không được thoải mái? Anh có rắc rối gì chăng? Do đó anh thành thật kể cho chủ nhà nghe về mọi việc. Anh nói: “Tôi nghe nói không ai giàu ba họ không ai khó ba đời. Từ khi còn nhỏ, tôi chưa bao giờ làm việc gì tàn ác lại còn ăn chay nữa. Tôi không hại giun đất hoặc côn trùng nào cả. Tại sao phần tối vẫn không cải tiến, vẫn nghèo khó như bao giờ nên tôi phải đi than phiền Thượng Đế.” Vị trưởng giả nói: “Thượng đế ở tận trên kia, làm sao anh tìm Ngài được.” Anh thư xin trẻ trả lời: “Tôi nghe nói Thượng Đế giáng trần đến một đảo nhỏ, cách đây khoảng 50 hay 500 cây số. Tôi phải đến đó tìm Ngài và hỏi Ngài tại sao tôi vẫn nghèo trong thế hệ của tôi, sau khi hai đời trước đã nghèo rồi? Tôi quá nghèo để tiếp tục mang tên họ của tôi vì tôi thậm chí không thể cưới vợ. Cho nên quý vị có thể thấy anh rất lo lắng.
Bây giờ, sau khi trưởng giả biết những điều anh nói, bảo rằng: “Tôi hiểu. Tôi chúc anh thành công. Nhân tiện, nếu anh gặp được Thượng Đế, tôi có một yêu cầu xin anh chuyển lời với Ngài. Anh thư sinh trả lời: “Chắc chắn, chắc chắn được.” Vị trưởng giả nói: “Đứa con gái duy nhất của tôi không nói được từ lúc sinh ra đời, chưa hề nói chữ nào. Con gái tôi rất xinh đẹp, tài giỏi, thông minh, chỉ là không nói được. Xin anh khẩn cấp cầu Thượng Đế giúp và cho chúng tôi biết lý do? Chúng tôi là một gia đình đạo đức, luôn làm việc thiện và sống theo kinh Phật, không bao giờ làm việc xấu. Nhưng tại sao con gái tôi lại như vậy?” "Được." Anh thư sinh hứa với ông ta sẽ chuyển lời hỏi giúp thắc mắc này. Sau đó vị trưởng giả tiễn anh lên đường, cho anh rất nhiều tiền và những thứ tốt, như kẹo, bánh, tất cả dành cho anh ta. Còn có quần áo để giữ ấm. Túi ngủ và tách uống nước của anh cũng được đổi mới. Anh thư sinh tiếp tục cuộc hành trình, tiến bước lên đường, đi bộ và đi bộ...
Sau khi anh ta đi thật xa, một ngày nọ, trời mưa to và sấm sét. Trời lạnh và không chỗ trú thân, không có khách sạn, hoặc gì cả. Anh nhìn thấy một ngôi nhà. Trong đó có một vài ngọn đèn, thấy được từ xa. Anh vội vã đến đó gõ cửa và nài nỉ họ để anh trọ qua đêm. Gia đình này cũng rất tử tế. Có thể họ từ Formosa, là người Formosa. Họ rất tốt, rất hiếu khách, và nhân hậu. Họ cũng ăn chay, giữ ngũ giới, không bao giờ hại người hoặc thú vật nào. Họ mở cửa cho anh vào, cho anh ngủ một phòng khang trang, chăn êm nệm ấm, và còn có thức ăn và trà nữa. Họ đối đãi với anh rất tử tế, miễn phí. Sau đó, trong lúc anh đang ăn, một người trong gia đình, ông nông phu hỏi anh: “Thưa ông, ông từ nơi nào đến, và sẽ đi về đâu?” Anh nói: “Tôi là người như vậy. Tôi từ Bình Đông, sống trong một huyện nọ. Bởi vì ba đời gia đình tôi quá nghèo, tôi muốn tìm Thượng Đế để hỏi Ngài tại sao. Bởi vì gia đình tôi luôn tử tế từ xưa đến nay. Bản thân tôi từ khi còn thơ ấu đến nay không bao giờ hại người hoặc loài vật và còn ăn chay trường. Tại sao số mạng tôi lại quá tệ? Tôi phải tìm Thượng Đế và hỏi Ngài.”
Người nông phu nói: “Làm sao anh biết Thượng Đế ở đâu?” Anh thư sinh trả lời: “Tôi nghe nói Thượng Đế thường xuống một hòn đảo ngoài khơi, không xa Bình Đông lắm. Tôi muốn đến đó tìm.” Có thể nơi nào đó ở Bành Hồ? Rồi ông nông phu nói: “Trong trường hơp này, tôi có một yêu cầu nhờ anh chuyển lời lên Thượng Đế.” Dĩ nhiên anh thư sinh đồng ý và nói: “Xin nói cho tôi biết.” Ông nông phu nói: “Tôi có một mảnh đất trồng nhiều cây cam. Không biết tại sao qua nhiều năm các cây cam đều mọc rất cao lớn nhưng lại không có quả nào? Ở đây, người ta bán cam nhiều nhất bởi vì giá cam ở đây rất cao. Ngoài ra, ngày tết sắp đến. Nhưng không có quả cam nào ra trái. Tôi muốn bán cam. Không phải chỉ là kiếm tiền. Thật ra là để cống hiến dân làng để họ thưởng thức. Nhân dịp Tết, mọi người đều muốn cam. Xin anh vui lòng hỏi Thượng Đế giúp tôi tại sao như vậy? “Được” anh thư sinh trả lời “Chuyện này nhỏ. Tôi chắc chắn sẽ làm.” Thế là anh hứa. Sáng hôm sau, anh lại khăn gói lên đường. Ông nông phu rất tử tế. Ông gói vài củ khoai sọ đã nấu chín, trao cho anh, đó là khoai trồng trong vườn. Ông còn tặng anh vài quả táo và chúc anh thượng lộ bình an.
Anh ta tiếp tục đi bộ và đi bộ. Anh đi rất xa. Đôi khi anh cũng du hành bằng xe ngựa nhanh hơn. Đôi khi anh cưỡi ngựa. Nhanh hơn nữa. Bởi vì vị trưởng giả tặng anh rất nhiều tiền, anh có thể cưỡi ngựa hoặc đi xe ngựa. Quý vị thấy đó, ngay khi nghĩ đến Thượng Đế là anh được gia trì lập tức, anh ta có tiền ngay. Số mạng của anh thay đổi. Đó là như vậy. Chúng ta nên nghĩ đến Thượng Đế, nghĩ đến Phật. Nếu nghĩ đến các Ngài mỗi ngày, số mạng của chúng ta sẽ thay đổi mỗi ngày. Sẽ trở nên ngày càng tốt hơn. Anh ta đến đó và thấy một con sông. Con sông rất rộng và dòng nước chảy rất nhanh. Anh không thấy thuyền bè đâu cả và trời đá khá khuya. Anh nhìn chung quanh và không tìm được giải pháp nào. Nên anh đứng đó và không biết phải làm gì. Anh cũng không biết bơi. Nếu anh bơi quần áo anh sẽ ướt. Nếu bị cảm phải làm sao? Ngoài ra, lúc đó là mùa đông. Anh ta đứng đó đi tới đi lui không biết phải làm gì. Anh cũng cầu Minh Sư giúp đỡ. Bỗng nhiên có một con rùa rất lớn bơi lại chỗ anh. Rùa hỏi anh: “Thưa ông, tại sao ông lại đi tới đi lui như vậy, lại còn lo lắng nữa? Ông muốn đi đâu? Anh thư sinh bèn kể cả câu chuyện nghèo ba đời rồi tâm bất bình, nên đi tìm Thượng Đế xin giúp đỡ, v.v..
Rùa bèn nói: “Nếu ông không có thuyền để qua sông tôi có thể chở ông qua con sông này, không hề gì. Nhưng ông phải hứa với tôi một điều: khi găp Thượng Đế, xin ông vui lòng hỏi giúp tôi một câu. Tôi đã làm rùa nhiều kiếp nhiều thế hệ. Tại sao tôi không được đầu thai sang hình dáng khác? Tại sao tôi không được làm người? Tôi cũng đã làm rất nhiều việc thiện, ăn chay trường, không ăn thịt thú vật cũng không ăn cá, thậm chí không ăn trứng. Tôi không bao giờ uống sữa, không bao giờ chạm vào gà. Tôi chỉ ăn sà lách và rau cải, đậu hủ thì được, tinh bột cũng ngon nhưng tôi chưa bao giờ ăn thịt. Tại sao tôi không thể đầu thai?” Rùa muốn hỏi Thượng Đế tại sao rùa không thể đầu thai. Ý của rùa muốn nói rằng rùa muốn tái sinh làm người. Tiện lợi hơn. Bởi vì loài người có thể đi bộ, mau hơn. Quý vị có thể lái xe, còn nhanh hơn nữa. Quý vị còn có thể đi phi cơ có thể đến Trung tâm Tây Hồ bế quan, cho dù mình sống ở đâu dù là Pháp, Anh hay Đức. Cứ đi máy bay là nhanh nhất. Làm rùa thật bất tiện, bò trên mặt đất, thật bất hạnh. Cho nên rùa thật sự muốn đầu thai làm người. Do đó rùa dặn anh ta rằng, nếu anh cần qua sông rùa sẽ cõng anh qua sông. Nhưng anh phải hứa hỏi Thượng Đế câu hỏi đó. Dĩ nhiên anh hứa và nói rằng. “Chắc chắn, không hề gì. Tôi sẽ chuyển yêu cầu của anh đến Thượng Đế.” Rùa bèn nói: “Ông ngồi lên lưng tôi. Nắm lấy hai bên vai tôi (nếu rùa có hai vai). Nắm hai bên. Nắm hai bên quanh đầu tôi nhắm mắt lại và đừng sợ. Tôi sẽ chở ông qua sông.” Anh ta hơi sợ vì dòng nước chảy quá mạnh vào lúc đó. Nhưng lưng rùa lớn hơn mặt bàn này. Lưng rùa bằng kích thước cái bàn này cộng cả cái ghế nữa. Rùa rất lớn. Chú rùa đã sống hàng ngàn năm rồi. Thật may mắn chú rùa không gặp phải những người xấu. Nếu gặp người xấu chú đã bị bán, sẽ chịu rất nhiều đau khổ, sẽ bị treo lên tường như một kỉ niệm. Chú rùa chắc chắn không thích vậy. Bởi vị nếu chú không có câu trả lời, chú sẽ lại phải đầu thai làm rùa nữa.
Do đó hãy làm việc nhanh lên, phản ứng nhanh lên, hành động nhanh lên và hiểu nhanh lên. Bằng không người ta sẽ nói chúng ta chậm như rùa. Chúng ta có thể nói chuyện rùa vào dịp Tết? Có điểm tốt không? Tốt. Một biểu tượng của trường thọ. Tốt. Điều này tốt cho ngày Tết. Mọi người thích nghe về rùa trong ngày Tết. Giống như là chúc trường thọ, sống lâu nhưng với công đức tốt, hoặc công đức tốt để hưởng thọ. Làm việc thiện sẽ mang đến trường thọ, để chúng ta có nhiều thời giờ tu hành, để bù đắp lại lỗi lầm. Khi rời khỏi lữ quán này và đến thế giới khác chúng ta có thể mang công đức theo mình lên Thiên Đàng, đưa chúng ta lên cảnh giới thiên đàng cao hơn. Có thể ngồi trên hoa sen chin phẩm. Có thể là tam phẩm hoặc lục phẩm, tốt hơn là không có. Ngồi trên hoa sen rất thoải mái. Tốt hơn là ngồi trên đất cứng như thế này. Ngồi trên đất ở đây cũng không sao chỉ trong thời gian ngắn hoặc thỉnh thoảng. Khi được lên thiên đàng, chúng ta sống ở đó một thời gian lâu, ngồi trên hoa sen thoải mái hơn. Hoa ấm, thơm trông tráng lệ và đẹp tuyệt vời. Ngồi trên hoa sen, bay trong mây, đẹp và thoải mái, đúng không? Chúng ta nên như vậy.
Thế là chú rùa chở chàng thư sinh đó qua bờ sông bên kia. Chàng thư sinh tiếp tục đi bộ hoặc đi bằng xe hoặc bằng ngựa. Sau một thời gian dài hơn một năm, chàng đến được hòn đảo đó. Tình cờ cùng ngày, Thượng Đế cũng đến đảo đó. Đảo rất đẹp và huy hoàng. Mọi thứ đều sáng rực rỡ. Mọi người đều quỳ xuống dâng hoa và nhang, đệm với một giàn âm nhạc vĩ đại và tuyệt diệu. Sau đó Thượng Đế ngồi xuống. Ngày trước khi Ngài bắt đầu ăn trái nho đầu tiên, chàng thư sinh đã đến quỳ xuống trước mặt Ngài. Chàng xin Thượng Đế cho phép chàng chuyển lại những lời yêu cầu. Thượng Đế cho phép chàng hỏi. Câu đầu tiên tại sao cô gái trẻ kia không nói được từ khi lọt lòng? Thượng Đế trả lời: “Bởi vì cô ta chưa gặp được trạng nguyên. Trạng nguyên sẽ là người làm cô nói được. Cô gái đang chờ người đó xuất hiện.” Hiểu không? Câu thứ hai, tại sao những cây cam trong vườn người nông phu không có trái? Thượng Đế trả lời: “Bởi vì dưới đất có đầy vàng. Cây không thể sinh trái được.” Ô, tuyệt vời quá. Câu thứ ba, tại sao chú rùa đó không thể đầu thai làm người? Có thể đó là vì chú rùa đã làm rùa qua nhiều kiếp, qua hàng ngàn năm nên chú ta quen thói chậm chạp rồi. Cho nên cần thời gian lâu hơn để luân hồi. Không, không. Rồi Thượng Đế phán: “Vì con rùa ngậm một viên ngọc trong cổ. Viên ngọc rất lớn, rùa lại không muốn nhả ra. Vì rùa quá ràng buộc vào viên ngọc, không đầu thai được.” Hay quá.
Bây giờ chàng thư sinh muốn hỏi câu hỏi của mình. Nhưng Thượng Đế đã rời đi, bay lên trời. Quá nhiều rắc rối. Ngài không có cơ hội nào để ăn quả nho đầu tiên vì chàng thư sinh liên tục hỏi. Việc này cũng tương tự như đồng tu chúng ta ở Tây Hồ. Có rất nhiều quả ở đây. Nào là táo, bánh ngọt, hoa, ngay cả búp bê, kẹo, nước uống nhưng làm sao tôi có thời giờ để hưởng? Dù sao cũng cám ơn. Tôi vẫn nhận lòng rộng lượng của họ.
Rồi Thượng Đế trở về thiên đàng. Tội nghiệp. Những người thế gian này. Họ chỉ quan tâm về những điều vật chất không hề hỏi gì về tu hành cả. Họ chỉ hỏi về nhu cầu vật chất của họ nên Thượng Đế mệt mỏi. Ngài cảm thấy mệt và rời đi. Trở về Thiên Đàng không ở đó lâu nữa. Chàng thư sinh cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên, chàng có được câu trả lời cho người khác cũng tốt lắm rồi. Không còn gì để chàng làm nữa. Thượng Đế không phải ngày nào cũng xuống. Chàng đã cạn tiền không thể ở lâu hơn, đành thu xếp hành trang trở về nhà.
Chàng trở lại dòng sông đó và nói với rùa những gì Thượng Đế đã nói: “Có một viên ngọc trong cổ anh, rất lớn. Nếu anh không nhả ra, thì không thể luân hồi được.” Chú rùa rất mừng khi nghe được lời này nên nhả viên ngọc ra và tặng cho chàng thư sinh. Tham lam hoặc lầm lỗi không quá tệ nếu mình sửa đổi ngay giây phút mình nhận thức được. Hiểu không? Sau đó rùa chở chàng thư sinh qua sông đến bờ bên kia. Không phải rùa tham lam, viên ngọc này là gia tài của tổ tiên chú rùa. Khi mẹ chú qua đời, rùa mẹ để cho con ngậm viên ngọc. Rồi rùa con làm y như vậy cho con của nó. Cứ thế truyền lại cho nhiều thế hệ. Cho nên chú rùa bị ràng buộc với viên ngọc. Viên ngọc tiếp tục phát triển bên trong. Rồi bị kẹt ở đó. Viên ngọc đã che kín mắt trí huệ. Nếu mắt trí huệ không mở, rùa không thể làm người. Vì chú rùa nghe nói rằng muốn làm người phải phản ứng nhanh lẹ và có thể tu hành Pháp Môn Quán Âm. Cho nên chú muốn thành người.
Sau khi chú rùa mang anh chàng đó qua sông, chú đầu thai thành một chàng trai tuấn tú rất cương nghị và xuất chúng. Mọi việc ổn thỏa ngay lập tức. Sau đó chú rùa bắt đầu đời sống loài người tìm được vị Minh Sư học pháp môn Quán Âm. Tôi nghe nói chú đã đạt quả vị A La Hán, không phải người rùa mà là A La Hán. Chàng thư sinh đó hiện có một viên ngọc lớn như vậy. Quý vị có thể tưởng tượng được không? Nếu lớn như vậy và còn đen tuyền thì đáng giá hàng ngàn đồng rồi. Không dễ hả. Viên ngọc quá lớn. Không thể tưởng tượng viên ngọc đó bán bao nhiêu? Anh ta bán đấu giá. Có nghĩa là người nào trả giá cao nhất, chàng sẽ bán cho người đó. Ô, được rất nhiều tiền. Rồi một vị quan lớn mua viên ngọc đó với tài sản của ông để dâng tặng hoàng đế. Ông quan sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Với việc mua bán này, anh trở nên giàu có. Anh không cần phải hỏi câu đó nữa. Phải không?
Quý vị thấy đó, nếu mình giúp người khác, Thượng Đế sẽ không làm mình thất vọng. Hãy nghĩ đến điều đó và chăm sóc người khác trước, rồi chắn chắn Thượng Đế sẽ chăm sóc mình? Phải không? Hãy nghĩ lại xem. Rất hợp lý. Quý vị không cần phải hỏi tôi nếu không tin tôi cũng không sao. Hãy suy nghĩ quý vị sẽ thấy hợp lý. Ngay cả người thường chúng ta nỗ lực kiếm tiền và chăm sóc gia đình, chúng ta phải dành dụm tiền cho việc hưu trí sau này và có bảo hiểm phòng lúc ốm đau. Chúng ta vẫn tìm cách để dành tiền giúp người nghèo và chăm sóc người khác. Thượng Đế đại lượng không thể kém hơn chúng ta. Quý vị hiểu không? Ngài sẽ cảm thấy xấu hổ, cho nên Ngài sẽ ban cho chúng ta. Như vậy quý vị hiểu không? Cũng cùng một hệ thống. Thí dụ nếu chúng ta có một tháp nước, sau khi nước cạn, có người nào đó sẽ đổ thêm vào. Đúng không? Nếu cần, sự trợ giúp sẽ đến, đó là luật vũ trụ.
Bây giờ, chàng thư sinh có rất nhiều tiền nên chàng dễ sống hơn. Chàng không cần phải vội vã về nhà. Thật ra chàng không hề có nhà. Chàng chỉ có một túp lều trong một khu vườn của ai đó và sống ở đó, thật ra không có nhà gì cả. Vậy thì chàng nên đi đâu? Chàng cũng không có vợ chờ đợi mình ở nhà. Cho nên chàng ở lại trong kinh thành và ung dung học tập. Chàng bẩm sinh có chút trí thông minh và đã gặp Thượng Đế một lần nên trí huệ của chàng đã được khai mở. Những gì chàng học, đều hiểu ngay. Những gì chàng học, chàng đều nhớ. Chàng là người thông minh nhất kinh thành, giữa mọi người trong toàn quốc. Vì thế chàng đậu thủ khoa trong một kỳ thi. Chàng đậu thủ khoa ngay sau khi tham dự kỳ thi. Tuyệt vời quá. Sau khi chàng trở thành trạng nguyên chàng có thể trở về nhà với thái độ ung dung nhàn hạ. Bởi vì bây giờ chàng có xe, kiệu, ngựa, và lính hộ vệ nữa. Bất cứ nơi nào chàng đi đều huy hoàng với mọi người sắp sẵn một án hương để đón mừng chàng với nhiều hoa quả. Thật là một nhân vật xuất sắc đoạt giải thủ khoa, thông minh hơn mọi người, hơn số điểm cần thiết. Thí dụ, mình cần 100 điểm để đậu, nhưng chàng được 500 điểm. Mọi người đều rất ngạc nhiên đều ngưỡng mộ tài năng của chàng.
Thế là chàng thong dong trở về nhà, trở lại nơi của người nông phu nọ. Chàng không hề quên.Mặc dù đỗ được giải trạng nguyên, với phú quý và vinh quang, chàng cũng vẫn không quên, bởi vì anh đã hứa sẽ quay trở lại. Chàng không cần phải trở lại nhưng vì đã hứa với 2 gia đình còn lại nên chàng quay trở lại để nói cho họ biết. Chàng trở lại nói với vị trưởng giả kia. Bởi vì đó là một bí mật. Chàng không thể yêu cầu ai mang tin đó trở lại giùm mình. Chàng cũng không thể viết điện thư bằng không họ sẽ đọc được. Đúng không? Chàng không thể gọi điện thoại bằng không họ có thể nghe được. Nên chàng phải quay trở lại và tự mình nói với họ. Chàng nói với người nông phu: “Thượng Đế nói rằng nông trại ông đầy vàng dưới những gốc cây cam, nên cây không thể có trái vì kim khắc mộc, cây không thể ra trái được. Người nông phu rất đổi vui mừng khi nghe lời này và bảo mọi người trong gia đình đào đất kiếm vàng. Có vàng ở khắp nơi dưới lòng đất, một hũ đầy vàng dưới mỗi gốc cây. Mỗi hũ đều đầy ấp vàng. Dĩ nhiên, người nông phu chia hai hũ cho chàng thư sinh. “Gấp hai” tốt hơn cho ngày Tết, cho vận may nhiều hơn. Người nông phu tặng chàng hai hũ vàng. Chàng trở nên giàu có.
Bây giờ chàng không cần hỏi Thượng Đế nữa. Chàng lại có hai hũ vàng. Chàng bèn chia sẻ cho các quân hầu. Chàng mang vàng về quê nhà và chia sẻ với mọi người. Vì vậy quân hầu càng trung thành với chàng và ngưỡng mộ chàng hơn. Chàng được xem là rộng lượng, tài giỏi và tử tế. Mọi người đều mến chàng ngay lúc vừa gặp. Mọi người trong nước đều ưa mến ông trạng nguyên này. Bây giờ chàng trở lại gia đình đầu tiên mà chàng đã viếng thăm, gia đình có cô gái không nói được. Vì chàng đã hứa với họ nên chàng quay trở lại. Ngoài ra đó là một bí mật chàng không thể nói với người khác. Đó là một chuyên riêng tư cá nhân. Có thể là xấu hổ. Việc này có thể rất xấu hổ, cho nên chàng không thể để người ngoài biết. Chàng trở lại và đích thân chuyển thông điệp. Ngay lúc chàng nói với vị trưởng giả về chỉ thị của Thượng Đế, cô gái bước ra ngoài và bắt đầu nói. Nàng nói: “Chào mọi người. Chúc mừng năm mới.” Chàng trạng nguyên đã đến và cô nói được. Vị trưởng giả rất vui mừng. Bây giờ chàng thư sinh đã trở thành trạng nguyên. Chàng cũng rất cương nghị. Chàng rất nhân hậu và tài giỏi, có công đức, và được mọi người kính phục. Do đó vị trưởng giả rất vui sướng và để con gái của ông kết hôn với chàng. Dĩ nhiên. Sau đó mọi người rất vui vẻ, sống hạnh phúc mãi mãi.
--SMCH, When We Think of God, Our Fate Will Change-Part 1-1