Có một người cưỡi ngựa đến một nơi có bánh xe quay nước, nó phải quay hoài chúng ta mới có nước uống, hệ thống cổ xưa là như vậy. Người đó cưỡi ngựa đến đó, muốn cho chú ngựa uống nước. Nhưng vừa bước vào trong, nghe tiếng thủy xa quay 'rầm rầm' thì chú ngựa sợ, chạy ào ra, không uống nước nữa! Chủ nhân chú ngựa thấy vậy mới xin người giữ bánh xe nước cho ngừng chạy một lát, để chú ngựa không nghe tiếng động mới chịu uống nước, uống xong thì sẽ đi ngay.
Rốt cuộc khi bánh xe vừa ngừng quay thì nước cũng ngừng chảy luôn, chú ngựa vẫn uống không được, chủ nhân chú ngựa đành nói, 'Thôi được, anh cho bánh xe chạy lần nữa.' Nó vừa quay thì chú ngựa bỏ chạy nữa.
Người giữ bánh xe nước bèn nói, 'Anh phải bắt chú ngựa uống nước ngay bây giờ, nếu bánh xe ngừng, không nghe tiếng động thì cũng hết nước, anh muốn chú uống hay không uống? Chỉ bấy nhiêu thôi!'
Có khi chúng ta không có đủ thời gian để tọa thiền, thì chúng ta lại mới thích ngồi thiền. Nếu đời sống của chúng ta quá thoải mái thì cũng như ở thiên đàng. Tại cảnh giới thiên đàng chúng ta khó tu lắm! Vì không có mục đích, không có động cơ khuyến khích chúng ta tu. Cho nên phải ở trong tình trạng khao khát, chúng ta cảm thấy ăn không đủ, như vậy ăn mới ngon. Nếu thức ăn quá nhiều, chúng ta sẽ mắc bệnh của những người giàu có, thứ gì ăn cũng không vô!
- SMCH -
Người giữ bánh xe nước bèn nói, 'Anh phải bắt chú ngựa uống nước ngay bây giờ, nếu bánh xe ngừng, không nghe tiếng động thì cũng hết nước, anh muốn chú uống hay không uống? Chỉ bấy nhiêu thôi!'
Có khi chúng ta không có đủ thời gian để tọa thiền, thì chúng ta lại mới thích ngồi thiền. Nếu đời sống của chúng ta quá thoải mái thì cũng như ở thiên đàng. Tại cảnh giới thiên đàng chúng ta khó tu lắm! Vì không có mục đích, không có động cơ khuyến khích chúng ta tu. Cho nên phải ở trong tình trạng khao khát, chúng ta cảm thấy ăn không đủ, như vậy ăn mới ngon. Nếu thức ăn quá nhiều, chúng ta sẽ mắc bệnh của những người giàu có, thứ gì ăn cũng không vô!
- SMCH -