một anh người Nhật muốn học một thứ võ nổi tiếng trong nước, võ kendo. Anh đến gặp một vị thầy dạy kiếm và muốn làm học trò của ông ấy. Nhưng vị thầy không nhận; anh van xin, năn nỉ vị thầy đó rất thành tâm, 'Thầy không dạy con cũng được, nhưng hãy cho con ở lại nơi đây; con sẽ quét nhà, rửa toilet, nấu ăn, may vá và đánh bóng giày cho thầy. Con vô cùng kính phục thầy. Khi nào thầy muốn dạy con thì dạy, nếu không muốn cũng không sao. Con không đòi hỏi nhiều đâu!' Nghe vậy vị thầy cho người này ở lại.
Anh chàng sống tại đây một thời gian, nhưng thầy võ không dạy dỗ gì cả, chỉ bảo anh mỗi ngày làm việc nhà, chán ngắt. Ít lâu sau, bất kể anh học trò làm chuyện gì, dù đó là nấu ăn, rửa, dọn dẹp ban ngày và ngay cả lúc đang ngủ ban đêm, vị thầy bất ngờ xuất hiện, gào thét, tay cầm thanh kiếm, sẵn sàng đấu tay đôi với anh. Cho nên lúc nào anh cũng phải đề phòng. Thậm chí những lúc nấu ăn, lau nhà vệ sinh, anh cũng phải trông chừng.
Khi quý vị 'huấn luyện' tôi, quý vị cũng làm y như vậy. Lúc nào tôi cũng phải 'thủ'. Vào phòng tắm cũng phải trông chừng coi có máy ảnh nào quanh quẩn đó không hoặc có đệ tử nào ở gần đó không. Tôi cảm thấy 'căng thẳng, hồi hộp' đến nỗi phải sống trong 'thiền' 24 trên 24. Hồi đó không chịu nổi, nhưng bây giờ quen rồi. Ðôi khi cũng xảy ra như vậy đối với quý vị, chẳng hạn như tôi đến gặp quý vị nhưng không báo trước. Thế là quý vị lúc nào cũng trông ngóng chuyện đó, có thể được gặp tôi quanh cầu thang hay khi quý vị đang ăn. Như vậy hai bên cứ nhớ nhau hoài! Bởi vì lúc nào tôi cũng sợ bị quý vị bắt gặp, còn quý vị thì mong tôi đến bất ngờ; hai bên bất kỳ giờ giấc nào cũng câu thông với nhau. Thật là giỏi!
Bây giờ trở lại câu chuyện vị thầy dạy kiếm. Cuối cùng, anh học trò đó trở thành một kiếm sĩ rất là nổi tiếng. Anh thành công là nhờ phương pháp dạy dỗ đặc biệt của vị thầy, không phải nhờ phương pháp thông thường bắt đầu từ 7g sáng đến 9g tối, mọi thứ đều được dạy theo đường lối thông thường. Vị thầy này dùng một pháp môn bất bình thường, ông hay tấn công đệ tử mỗi khi anh này không chuẩn bị, như lúc nấu nướng, tắm hay ngủ vào ban đêm. Thành ra anh học trò luôn luôn đề cao cảnh giác và sau này trở thành một vị thầy kendo rất giỏi và nổi tiếng!
Việc tu hành của chúng ta cũng vậy. Chúng ta phải luôn luôn chuẩn bị, không nên nói rằng, 'Ồ, bây giờ mình sung sướng rồi, mình muốn la cà ở đây và không làm gì cả.' Thế giới này là vô thường, chúng ta phải sẵn sàng đối phó với bất kỳ hoàn cảnh nào xảy đến bất ngờ. Tại sao thế giới này vô thường? Ðó là để chúng ta học tinh thần chuẩn bị, lúc nào cũng phải coi chừng. Thế giới này không tốt cũng không xấu, chỉ tùy vào chúng ta sử dụng các trường hợp, hoàn cảnh như thế nào, rồi rút tỉa những bài học tốt cho mình. Chúng ta phải học hỏi không ngừng, nên sống trong thiền 24 trên 24.
~SMCH~
Khi quý vị 'huấn luyện' tôi, quý vị cũng làm y như vậy. Lúc nào tôi cũng phải 'thủ'. Vào phòng tắm cũng phải trông chừng coi có máy ảnh nào quanh quẩn đó không hoặc có đệ tử nào ở gần đó không. Tôi cảm thấy 'căng thẳng, hồi hộp' đến nỗi phải sống trong 'thiền' 24 trên 24. Hồi đó không chịu nổi, nhưng bây giờ quen rồi. Ðôi khi cũng xảy ra như vậy đối với quý vị, chẳng hạn như tôi đến gặp quý vị nhưng không báo trước. Thế là quý vị lúc nào cũng trông ngóng chuyện đó, có thể được gặp tôi quanh cầu thang hay khi quý vị đang ăn. Như vậy hai bên cứ nhớ nhau hoài! Bởi vì lúc nào tôi cũng sợ bị quý vị bắt gặp, còn quý vị thì mong tôi đến bất ngờ; hai bên bất kỳ giờ giấc nào cũng câu thông với nhau. Thật là giỏi!
Bây giờ trở lại câu chuyện vị thầy dạy kiếm. Cuối cùng, anh học trò đó trở thành một kiếm sĩ rất là nổi tiếng. Anh thành công là nhờ phương pháp dạy dỗ đặc biệt của vị thầy, không phải nhờ phương pháp thông thường bắt đầu từ 7g sáng đến 9g tối, mọi thứ đều được dạy theo đường lối thông thường. Vị thầy này dùng một pháp môn bất bình thường, ông hay tấn công đệ tử mỗi khi anh này không chuẩn bị, như lúc nấu nướng, tắm hay ngủ vào ban đêm. Thành ra anh học trò luôn luôn đề cao cảnh giác và sau này trở thành một vị thầy kendo rất giỏi và nổi tiếng!
Việc tu hành của chúng ta cũng vậy. Chúng ta phải luôn luôn chuẩn bị, không nên nói rằng, 'Ồ, bây giờ mình sung sướng rồi, mình muốn la cà ở đây và không làm gì cả.' Thế giới này là vô thường, chúng ta phải sẵn sàng đối phó với bất kỳ hoàn cảnh nào xảy đến bất ngờ. Tại sao thế giới này vô thường? Ðó là để chúng ta học tinh thần chuẩn bị, lúc nào cũng phải coi chừng. Thế giới này không tốt cũng không xấu, chỉ tùy vào chúng ta sử dụng các trường hợp, hoàn cảnh như thế nào, rồi rút tỉa những bài học tốt cho mình. Chúng ta phải học hỏi không ngừng, nên sống trong thiền 24 trên 24.
~SMCH~