Có một vị Minh Sư thuộc giai cấp Bà La Môn. Ở Ấn Ðộ có rất nhiều giai cấp, Bà La Môn là một trong những giai cấp khá cao. Vị Minh Sư này rất nghèo, ông có một người đệ tử bán vải, vị đệ tử này rất giàu có, nhưng là một người rất bần tiện, đầu óc hẹp hòi.
Có một ngày, vị Minh Sư Bà La Môn này cần một mảnh vải, vừa bền, vừa đẹp để gói những pháp khí của ông, ví dụ như chuông, mõ, kinh điển v.v... Người tu hành Brahmin của Ấn Ðộ rất trọng những pháp khí này. Cho nên ông mới đến nhà người đệ tử bán vải giàu có nọ, hỏi anh ta có thể cho ông một mảnh vải như thế không.
Có một ngày, vị Minh Sư Bà La Môn này cần một mảnh vải, vừa bền, vừa đẹp để gói những pháp khí của ông, ví dụ như chuông, mõ, kinh điển v.v... Người tu hành Brahmin của Ấn Ðộ rất trọng những pháp khí này. Cho nên ông mới đến nhà người đệ tử bán vải giàu có nọ, hỏi anh ta có thể cho ông một mảnh vải như thế không.
Người đệ tử nọ nghe xong mới nói với thầy mình rằng: "Không có! Sư Phụ, xin lỗi! Nếu Ngài đến sớm một chút, thì con nhất định có loại vải đó. Nhưng Ngài lại đến quá trễ, vừa rồi con mới bán cho người ta, bây giờ không còn loại vải tốt đó nữa. Xin lỗi!" Sau đó anh còn nói tiếp: "Nhưng con sẽ nhớ là Ngài muốn loại vải này, con sẽ nhớ, xin Ngài hãy thường nhắc con, lúc có con sẽ tặng Ngài." Tuy nhiên, luôn luôn là không có (Sư Phụ cười).
Có một ngày vị Minh Sư nọ trở lại, lần này vợ của người đệ tử giàu có này ở phía sau lén nghe, bà ta bèn cùng với người làm đuổi theo vị Minh Sư của chồng mình, hỏi vị Minh Sư rằng: "Vừa rồi Ngài yêu cầu điều gì mà chồng tôi không tặng cho Ngài?" Vị Sư Phụ của chồng bà mới kể lại đầu đuôi câu chuyện, nói rằng ông cần một mảnh vải đắc tiền để gói những pháp khí của ông, nhưng chồng của bà nói không có loại vải này. Người vợ của người đệ tử nọ liền nói: "Ngài đừng lo, sáng mai Ngài nhất định sẽ có, không phải một miếng, mà là hai miếng, con xin hứa với Ngài."
Hôm đó sau khi chồng của bà bán vải trở về nhà, người vợ mới hỏi: "Anh đã đóng cửa tiệm chưa?" Người chồng liền nói: "Ðóng rồi." Người vợ nói: "Bây giờ anh hãy mau trở lại tiệm, mang hai mảnh vải nọ về đây cho em." Người chồng hết sức kinh ngạc hỏi: "Ồ! Tại sao lại gấp như thế? Ngày mai anh đem về cho em được không? Anh nhất định có, nhưng mà ngày mai có được không?" Người vợ nói: "Không được, bây giờ em muốn hai mảnh vải ấy, ngay bây giờ! Có phải là anh không muốn cho em không? Phải không? Hả?" Người chồng đương nhiên nói: "Không phải, không phải! Anh đi ngay, anh đi lấy ngay! OK!" Tội nghiệp người chồng giàu có nọ, bây giờ anh ta không phải nói chuyện với người Sư Phụ hiền lành ngờ nghệch nữa, mà là nói với người vợ vĩ đại của mình.
Cho nên người Trung Quốc của chúng ta mới gọi vợ là "Thái thái" có không? Không phải là "Ðại đại" mà thôi, mà là "Thái thái"! Không phải một chữ "thái"! "Thái dương" chỉ có một "thái", mà quý vị gọi một nửa kia của quý vị là "Thái thái", hai chữ "thái", chứng tỏ rằng không còn gì to lớn hơn nữa! Ngay cả quốc vương cũng chỉ là "Ðại vương" mà thôi, mà quý vị gọi vợ mình là "Thái thái". Nghe lời gọi như thế thì biết rằng người Trung Quốc tôn trọng phụ nữ như thế nào, tôn trọng vợ của họ ra sao. Cho nên vợ mới vừa mở miệng, là anh ta lập tức đi ra tiệm, cho dù trời đã tối rồi, anh vẫn trở lại tiệm mở cửa, mang về hai mảnh vải đẹp mà vợ anh cần.
Trời tờ mờ sớm ngày thứ hai, vợ của anh ta mới cho người nhà mang hai mảnh vải này đem đến cho vị Minh Sư, bà còn viết vài hàng trên một mảnh giấy nhỏ cho vị Minh Sư rằng: "Sư Phụ, sau này Ngài cần điều gì hãy nói với con, bảo đảm Ngài sẽ có, không cần phải hỏi chồng của con." (Sư Phụ và mọi người cười) Ðiều này cho thấy người vợ nọ còn vĩ đại hơn vị Sư Phụ nữa. Thế giới là như thế, xin lỗi! Sự thật rất khó nghe, nhưng (Sư Phụ cười) có tình trạng như vậy xảy ra! Ðôi khi có những tình trạng như thế.
Cũng giống như nhiều đồng tu của chúng ta, sau khi Tâm Ấn rồi, nói rằng: "Xin lỗi Sư Phụ! Vợ con không cho con ăn chay," (Sư Phụ cười) Sư Phụ không dám hỏi tiếp nữa. Quý vị nghe lời ai đây? Rất rõ ràng mà! (Sư Phụ cười) Sau đó đời đời kiếp kiếp cứ nghe lời vợ, như thế Minh Sư đến đây có ích gì? Rất nhiều người hỏi Sư Phụ: "Phật Bồ Tát rất từ bi, tại sao không đến để giúp tất cả mọi người Tâm Ấn?" Cho dù Tâm Ấn rồi cũng vô ích, phải không? Họ không nghe lời quý vị! Tốt nhất là mỗi người có một hướng đi cho mình, và có một cách sống cho mình.
đạo tràng Tây Hồ, Formosa,
Ngày 29 tháng 12, 1994 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Có một ngày vị Minh Sư nọ trở lại, lần này vợ của người đệ tử giàu có này ở phía sau lén nghe, bà ta bèn cùng với người làm đuổi theo vị Minh Sư của chồng mình, hỏi vị Minh Sư rằng: "Vừa rồi Ngài yêu cầu điều gì mà chồng tôi không tặng cho Ngài?" Vị Sư Phụ của chồng bà mới kể lại đầu đuôi câu chuyện, nói rằng ông cần một mảnh vải đắc tiền để gói những pháp khí của ông, nhưng chồng của bà nói không có loại vải này. Người vợ của người đệ tử nọ liền nói: "Ngài đừng lo, sáng mai Ngài nhất định sẽ có, không phải một miếng, mà là hai miếng, con xin hứa với Ngài."
Hôm đó sau khi chồng của bà bán vải trở về nhà, người vợ mới hỏi: "Anh đã đóng cửa tiệm chưa?" Người chồng liền nói: "Ðóng rồi." Người vợ nói: "Bây giờ anh hãy mau trở lại tiệm, mang hai mảnh vải nọ về đây cho em." Người chồng hết sức kinh ngạc hỏi: "Ồ! Tại sao lại gấp như thế? Ngày mai anh đem về cho em được không? Anh nhất định có, nhưng mà ngày mai có được không?" Người vợ nói: "Không được, bây giờ em muốn hai mảnh vải ấy, ngay bây giờ! Có phải là anh không muốn cho em không? Phải không? Hả?" Người chồng đương nhiên nói: "Không phải, không phải! Anh đi ngay, anh đi lấy ngay! OK!" Tội nghiệp người chồng giàu có nọ, bây giờ anh ta không phải nói chuyện với người Sư Phụ hiền lành ngờ nghệch nữa, mà là nói với người vợ vĩ đại của mình.
Cho nên người Trung Quốc của chúng ta mới gọi vợ là "Thái thái" có không? Không phải là "Ðại đại" mà thôi, mà là "Thái thái"! Không phải một chữ "thái"! "Thái dương" chỉ có một "thái", mà quý vị gọi một nửa kia của quý vị là "Thái thái", hai chữ "thái", chứng tỏ rằng không còn gì to lớn hơn nữa! Ngay cả quốc vương cũng chỉ là "Ðại vương" mà thôi, mà quý vị gọi vợ mình là "Thái thái". Nghe lời gọi như thế thì biết rằng người Trung Quốc tôn trọng phụ nữ như thế nào, tôn trọng vợ của họ ra sao. Cho nên vợ mới vừa mở miệng, là anh ta lập tức đi ra tiệm, cho dù trời đã tối rồi, anh vẫn trở lại tiệm mở cửa, mang về hai mảnh vải đẹp mà vợ anh cần.
Trời tờ mờ sớm ngày thứ hai, vợ của anh ta mới cho người nhà mang hai mảnh vải này đem đến cho vị Minh Sư, bà còn viết vài hàng trên một mảnh giấy nhỏ cho vị Minh Sư rằng: "Sư Phụ, sau này Ngài cần điều gì hãy nói với con, bảo đảm Ngài sẽ có, không cần phải hỏi chồng của con." (Sư Phụ và mọi người cười) Ðiều này cho thấy người vợ nọ còn vĩ đại hơn vị Sư Phụ nữa. Thế giới là như thế, xin lỗi! Sự thật rất khó nghe, nhưng (Sư Phụ cười) có tình trạng như vậy xảy ra! Ðôi khi có những tình trạng như thế.
Cũng giống như nhiều đồng tu của chúng ta, sau khi Tâm Ấn rồi, nói rằng: "Xin lỗi Sư Phụ! Vợ con không cho con ăn chay," (Sư Phụ cười) Sư Phụ không dám hỏi tiếp nữa. Quý vị nghe lời ai đây? Rất rõ ràng mà! (Sư Phụ cười) Sau đó đời đời kiếp kiếp cứ nghe lời vợ, như thế Minh Sư đến đây có ích gì? Rất nhiều người hỏi Sư Phụ: "Phật Bồ Tát rất từ bi, tại sao không đến để giúp tất cả mọi người Tâm Ấn?" Cho dù Tâm Ấn rồi cũng vô ích, phải không? Họ không nghe lời quý vị! Tốt nhất là mỗi người có một hướng đi cho mình, và có một cách sống cho mình.
đạo tràng Tây Hồ, Formosa,
Ngày 29 tháng 12, 1994 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)