Có một câu chuyện nữa trong Phật Giáo có tựa đề là "Công Chúa Chun-ren" . Chun nghĩa là thuần , Ren nghĩa là nhẫn . Vì nàng công chúa này có tính nhẫn nại rất cao nên được gọi là Thuần Nhẫn.
Công chúa là con út của ông vua tên là Bersna. Nàng rất có hiếu đối với cha mẹ và vô cùng nhẫn nại. Nhưng nàng có một khuyết điểm, đó là dung mạo của ngàng rất xấu xí, quá xấu xí, xấu kinh khủng , xấu không thể tưởng tượng được. Vì vậy nên dù đã mười tám tuổi rồi mà nàng vẫn chưa có chồng. "Đóa hoa" này đã nở rất lâu.
Công chúa là con út của ông vua tên là Bersna. Nàng rất có hiếu đối với cha mẹ và vô cùng nhẫn nại. Nhưng nàng có một khuyết điểm, đó là dung mạo của ngàng rất xấu xí, quá xấu xí, xấu kinh khủng , xấu không thể tưởng tượng được. Vì vậy nên dù đã mười tám tuổi rồi mà nàng vẫn chưa có chồng. "Đóa hoa" này đã nở rất lâu.
- Cha mẹ nàng không kiếm được một tấm chồng nào cho con gái họ . Họ cố gắng tìm nhưng chỉ vô ích . Họ oán trách Thượng Đế là không công bình , không thương tình , đã cho nàng một khuôn mặt như vậy. công chúa xấu đến nỗi người nào nhìn mặt nàng cũng không chịu nổi , và mất bình tĩnh ngay .
Nàng xấu như thế ? Ồ sóng mũi tẹt , hai lỗ mũi to huyếch lên trời ! Ai nhìn cũng thấy ngay hai cái lỗ mũi của nàng . Trán của nàng nhô ra. Răng vẩu giống như không muốn giữ bí mật cho nàng, cả hàm răng ngó ra hóng gió , vì trong miệng nóng quá. Mắt trông không giống mắt, vừa to vừa xấu.
Đó là chưa nói tới thân hình của nàng . Vừa gầy vừa cao , trông không được cân đối chút nào , dáng đi cứng như là người máy vậy . Người nào nhìn thấy cùn tưởng gặp ma. Rất là ghê gớm! Trai tráng trong triều đều lấy cớ đi du học để tránh xa nàng. Trong truyện nói rằng họ sợ phải làm chồng của nàng.
Công chúa buồn bả , thèm thuồng mỗi khi nhìn hai người chị của nàng soi mình trước gương hài lòng với sắc diện của họ . Nhưng không bao giờ nàng ganh tỵ với các chị , nàng chỉ buồn thương cho số phận của mình . Nàng là một người có tinh thần cao và nhiều đức hạnh . Điều an ủi nhất của nàng là trong khi các chị của nàng rất hảnh diện với sắc đẹp của họ , họ lại không được mấy người ưa thích , còn công chúa thì lại khác , tuy nàng xấu xí nhưng ai cũng quý mến nàng .
Mấy người chị của nàng rất kiêu ngạo và hãnh diện với sắc đẹp của họ . Họ biết người em xấu , cho nên cố tình liếc bên này, liếc bên kia hay là bỏ lờ nàng đi . Họ nhìn nàng bằng cặp mắt lạnh lùng , thậm chí có khi chổng mông vào mặt nàng . Họ không bao giờ nhìn nàng một cách gần gũi thân thiện , không bao giờ chuyện trò với nàng , không bao giờ chào hỏi nàng , không bao giờ an ủi nàng , không tiếp xúc gì với nàng cả . Thậm chí họ còn khuyên nhà vua đừng bao giờ cho nàng ra khỏi hoàng cung , e rằng người khác sẽ nói xấu hoặc chê cười hoàng gia . Từ đó về sau nàng không được ra ngoài chơi nữa . Không có ai làm bạn , công chúa rất là buồn bã và cô đơn. Tuy nhiên , mặc dù sống trong tình cảnh đó, nàng vẫn hết mực hiếu thảo đối với cha mẹ và kính trọng các chị. Đối với những người hậu cận, thuộc hạ, nàng đối xử rất rộng rãi , chu đáo. Mỗi khi có ai thiếu thốn thứ gì hoặc có ai nghèo cần giúp đỡ , nàng đều cố gắng hết sức để giúp họ. Nàng tận tay tặng tiền của vàng bạc để mua thuốc men cho những người thiếu thốn. Nếu có ai đau ốm , nàng cố gắng săn sóc người đó, hoặc nhờ bác sĩ trông nom. Vì thế ai cũng thích nàng hơn là hai người chị kia . Mặc dù dung mạo không đẹp, công việc từ thiện của công chúa đã làm nàng nổi tiếng trên khắp quốc gia, kể cả nước láng giềng. Cả đức hạnh lẫn diện mạo đều được người ta biết đến .
Một hôm , có một vị hoàng tử nước láng giềng , tên là Tôn Đức (tiếng Trung Hoa có nghĩa là giữ gìn công đức), tới thăm vương quốc này . Có lẽ hoàng tử không ham sắc đàn bà , vì chàng muốn hỏi cưới công chúa làm vợ . Ồ , nghe được tin đó tất cả mọi người trong hoàng cung đều kinh ngạc ! Ông vua cầm lấy tay hoàng tử suốt buổi sợ anh ta đổi ý (Sư Phụ và mọi người cười). Ông vua lấy cớ muốn cám ơn , nhưng thật sự ông sợ hoàng tử muốn bỏ chạy . Ông vua nắm chặt tay hoàng tử và gọi chàng là l-chie ("l-chie" tiếng Trung Hoa có nghĩa là người biết công lý). Nhà vua nói với Tôn Đức rằng : "Trẫm cám ơn tình thương của ngươi đối với con gái trẫm . Không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được xúc động của trẫm . Hoàng tử la một người biết công lý , khanh coi trọng đạo đức hơn là nhan sắc ! Nếu trong tương lai khanh cần gì , trẫm sẽ hết lòng ủng hộ khanh . Từ giờ trở về sau , hai quốc gia chúng ta sẽ sống chết có nhau ..."
Nhà vua vẫn khuyên hoàng tử nên giữ công chúa trong nhà sau khi cưới hỏi , đừng để nàng ra khỏi cung điện để tránh tiếng người đồn đãi.
Sau khi thành hôn, hoàng tử đưa công chúa về nhà , và nghe theo lời vua dặn . Mặc dù đầu óc hoàng tử rất là phóng khoáng và rất rộng rãi, nhưng khả năng chịu đựng của chàng rất giới hạn. Nhan sắc xấu xí của công chúa thì lại vô giới hạn. Cái giới hạn chống với cái vô giới hạn!
Cuối cùng hoàng tử không thể chịu nổi nữa . Mặc dù đôi khi chàng ta rất khâm phục đức hạnh của công chúa , nhưng khi nhìn mặc nàng thì chàng không thể chịu nổi nữa , dù chỉ nhìn một tí thôi . Dần dần , Chun-der thích sự vui chơi hơn là quan tâm đến khía cạnh đạo đức . Hoàng tử lấy đủ mọi cớ để đi ra ngoài . Chàng đi săn , uống rượu , chơi cờ ... Chàng không gặp mặt nàng thường xuyên nữa.
Công chúa sống trong cung điện, có đầy đủ mọi thứ, nhưng cũng giống như con chim bị nhốt trong lồng vàng , lúc nào cũng bị vây trong bốn bức tường, nên nàng không biết những gì xảy ra bên ngoài . Công chúa vô cùng buồn bã , nhưng nàng tin đó là số mệnh của mình. Nàng rất nhẫn nại, hay suy nghĩ tìm tòi nguyên do của tình cảnh mà nàng đang phải chịu . Có thể là vì nàng không tu hành trong những kiếp trước , hoặc vì nghiệp chướng của nàng quá nặng nề. Nhưng dù hoàn cảnh thế nào, nàng vẫn cố gắng làm tròn bổn phận và không bao giờ than thở . Nàng luôn luôn đối xử với chồng như ngày đầu tiên chung sống. Nàng chịu đựng rất nhiều sự khinh bỉ, nhưng vẫn rất chung thủy, săn sóc chu đáo cho chồng và ủng hộ chồng một cách tận tình.
Dù nàng đối xử rất rộng rãi với mọi người trong cung điện , một vài chuyện không hay vẫn xảy ra . Các cung thê mỹ nữ của nhà vua , các công chúa và họ hàng của hoàng gia thường đến khoe sắc đẹp của họ . Họ còn đồn về dung mạo xấu xí của công chúa ra ngoài công cộng. Tuy vậy , công chúa thật là một người nhẫn nhục . Nàng tiếp tục chịu đựng tất cả và không bao giờ nóng giận. Không bao giờ nàng đối xử với người khác một cách bất lịch sự . Nàng luôn luôn lễ độ , nhẫn naiji và hiền hòa.
Một hôm , những cô tiểu thơ trong hoàng gia và các cô công chúa quái ác đó nghĩ cách chọc ghẹo công chúa . họ bảo chồng họ mở một bữa tiệc mời tất cả mọi người , kể cả hoàng tử và công chúa . Buổi dạ vũ này thường thường phải có vợ chồng đi với nhau . Những cô tiểu thư này đều trạc tuổi với hoàng tử và họ rất kiêu ngạo .
Cuối cùng hoàng tử Tôn Đức chỉ tới một mình . Những cô tiểu thơ trong hoàng cung và công chúa , có chồng cũng như độc thân , đều khoe sắc , và chọc ghẹo hoàng tử . Họ muốn tán tỉnh và quyến rũ chàng ... Có khi họ cố tình chế nhạo và làm cho chàng buồn, biết vợ mình vô cùng xấu xí.
Những áp lực vô hình đó đã làm cho hoàng tử không còn thiết gì đến đạo đức nữa. Chàng ta không còn chịu đựng nổi những điều nhạo báng và trở nên tức giận đối với vợ. Chàng bỏ về nhà, vừa giận vừa xấu hổ, tự nhủ là mình phải ly dị với vợ. Chàng ta hết chịu nổi nữa rồi.
Cùng ngày hôm đó, trước khi chồng về tới nhà, công chúa ngồi trong phòng một mình, chưa biết chuyện gì sắp sửa xảy ra. Bỗng nhiên nàng cảm thấy sợ hãi, khủng khiếp trong lòng . Dường như giác quan thứ sáu đang cho nàng biết chuyện không hay sắp sửa xảy ra. Công chúa tủi phận mình rồi bậc khóc lên . Nàng khóc một mình . Diện mạo kỳ quặc của nàng đã khiến cho nàng vô cùng đau khổ . Nàng chắp tay quỳ xuống , cầu nguyện Phật sống , lúc bấy giờ là thời Phật Thích Ca Mâu Ni. Có thể nàng là đệ tử của Phật hoặc có thể là nàng chỉ nghe tới danh của Ngài.
Nàng khẩn cầu: "Ngài là Phật tại thế cứu khổ cứu nạn chúng sanh. Bây giờ con là người đang đau khổ nhất, con không thể bỏ nhà đi gặp Ngài, xin Ngài hãy nghe lời con cầu nguyện và đến với con. Con cầu xin Ngài hãy đến đây".
Phật Thích Ca Mâu Ni đang ở trong tu viện Jetavana cảm nhận được sự thành tâm của nàng liền lập tức dùng hóa thân bay đến. Vừa trông thấy Đức Phật, công chúa bật lên khóc nức nở . Nàng nửa buồn nửa vui, rồi vừa khóc vừa nói với Phật rằng : "Kính lạy Phật, con không biết kiếp trước con đã làm nên tội nghiệt gì !" Công chúa cầu xin Phật cho biết kiếp trước nàng đã gây nghiệp gì mà thân thể diện mạo của nàng kỳ quặc như vậy ; và nàng đã làm điều gì tốt mà kiếp này được sinh ra trong một gia đình giàu có và được kính mến như vậy . Có người kính mến nàng , có người ganh ghét nàng , lại cũng có người chọc ghẹo , khinh bỉ vì bề ngoài của nàng . Nàng cầu xin được sám hối trước mặt đức Phật những việc làm xấu kia . Nàng cầu xin Phật tin tưởng vào lòng thành tâm của nàng và chứng giám cho sự ăn năn hối lỗi về những tội nghiệp kiếp trước nếu có.
Đức Phật nói : "Kiếp trước, con là một người vợ đẹp , là người đàn bà đẹp. Tuy nhiên, con rất lạnh lùng đối với những người giúp việc, và con hay ganhh ghét những bạn bè , họ hàng nào đẹp hơn con. Con hay xoi mói những ai có nhan sắc hơn con. Con đối đãi với người khác không tốt , thường ỷ vào sắc đẹp của mình mà khinh thường kẻ khác. Con rất kiêu căng , hách dịch . Nếu bây giờ con thành tâm sám hối thì nghiệp này trong tâm sẽ tan đi , bởi vì mọi thứ đều là do tự tâm mà tạo ra".
Công chúa lắng nghe tiếng nói của Đức Phật , âm thanh vô cùng hiền dịu , ngọt ngào , ấm áp . Nàng cảm thấy pháp hỷ tràn đầy và rất dễ chịu . Nghe những lời Phật giảng , nàng lại cảm thấy càng ăn năn hơn nữa , vội quỳ xuống cầu xin Đức Phật giúp nàng giải nghiệp . Trước tấm lòng thành tâm và thật tình sám hối của nàng , hóa thân của Đức Thích Ca Mâu Ni nâng đầu của nàng lên đề nàng được nhìn vào mắt của Đức Phật .
Trong truyện này nói rằng cứ nhìn như vậy một hồi lâu. Có lẽ nàng nhập định cho nên mới lâu như vậy. Đây nói là nhiều tiếng đồng hồ. Trong lúc nhìn vào mắt Đức Phật Thích Ca , mắt công chúa cũng trở nên đẹp và sáng như của Đức Phật vậy. Khi nhìn vào hình dáng oai nghiêm của Phật , hình dáng của nàng bỗng nhiên cũng trở nên oai nghiêm và đẹp đẽ. Nàng vô cùng sung sướng , một cảm giác vui sướng nhất trong đời. Nàng vô cùng khâm phục , kính trọng và thương Phật.
Khi nàng đưa mắt nhìn kim dung của Đức Phật , dung mạo của nàng cũng dần dần thay đổi , và cuối cùng nàng đã trở thành một công chúa hết sức xinh đẹp . Sau khi hóa thân của Phật Thích Ca nói chuyện với nàng xong , Ngài dùng thần thông bay đi . Trong sách nói Ngài dùng thần thông nhưng thật ra đây chính là hóa thân của Ngài !
Đức Phật đi rồi thì hoàng tử cũng vừa về tới nhà. Lúc đó, chàng ta không còn chịu đựng nổi nữa và muốn ly dị vợ. Khi công chúa nghe thấy tiếng ngựa chạy về một cách hấp tấp, tim nàng đạp nhanh hơn nghĩ chắc có chuyện gì đây. Nàng ra ngoài đón chồng trong lòng vô cùng lo sợ .
Nàng thấy chồng với vẻ mặt vô cùng giận dữ , tâm tình có vẻ không được hòa hoãn lắm , cho nên nàng không dám nói một lời nào , mà chỉ quỳ xuống cởi giầy cho chồng . mỗi khi chồng về , nàng thường hay làm như vậy . Nàng giúp chàng ta cởi giày cho dễ chịu, sau đó bóp chân cho chàng ta , rồi cởi vương niệm ra , vì nó rất nặng. Người vợ này thường xuyên đối với chồng như vậy. Nàng cất gươm đi, rồi cởi thắt lưng cho chàng. Thắt lưng này gắn đầy ngọc và đá quý và cũng rất nặng.
Hoàng tử cứ đăm đăm nhìn nàng, không biết cô gái này là ai và cứ nhìn khắp người nàng. "Không , không phải người này !" Nhưng người có cử chỉ như vầy chỉ có một người thôi đó là vợ của mình, là công chúa ! Công chúa vẫn làm như vậy , dáng điệu như vậy và cũng thái độ đó ; chỉ có điều là mặt mũi lại khác , hình dáng cũng khác! Chàng ta nhìn chung quanh nàng không hiểu tại sao . Cuối cùng không nhịn được, chàng mới hỏi công chúa: "Nàng là ai ?"
Công chúa hiểu được nỗi thắc mắc của hoàng tử , bèn kể hết đầu đuôi về chuyện gặp Đức Phật và nàng đã thay đổi như thế nào ... Chà! Lúc đó anh chàng sướng quá không muốn ly dị nữa. Sau đó anh hiểu tu thiền là phước báu to lớn nhất, cho nên họ cùng thiền với nhau. Có thể họ đi thọ tâm ấn và đi cộng tu ngày hôm đó. Họ trở nên rất tinh tấn tu hành và được nhiều công đức, nhiều phước báu; tinh tấn tọa thiền để có trí huệ và siêng năng bố thí.
Một hôm , trong lúc hai người đang vui vẻ truyện trò với nhau. Công chúa không thể kiềm chế lòng mình , nàng nói với chồng: "Tôi nghĩ anh thích nhan sắc hơn là đức hạnh". Nàng muốn đổi tên chàng vì chàng ta muốn nhan sắc đán bà hơn là muốn phước báu. Hoàng tử xấu hổ liền đổi sang đề tài khác.
Đối với công chúa thì đó là vì cái nghiệp chướng của nàng đã đến , cho nên nàng bị vướng vào tình trạng khắc nghiệt như vậy. Nàng không thể đi ra ngoài thờ phượng Phật . Nàng ước ao có Đức Phật , chứ không phải muốn có nhan sắc . Nàng muốn có Phật bởi vì nàng cho rằng mình không tốt số , dung mạo của nàng kinh khủng tới nỗi nàng mất cả tự do. Nàng là một công chúa quý phái, nhưng không có tự do . Mọi người chung quanh đều châm biếm, chỉ trích nàng thật nhiều nên nghiệp chướng của nàng cũng đã được rửa bớt đi rất nhiều rồi . Hôm đó , ngay cả ông chồng đáng kính kia cũng muốn ly dị và bạc đãi nàng. Tất cả những chịu đựng này đã làm thay đổi một phần nào nghiệp quả của nàng .
Những chuyện này đã làm cho nàng vô cùng đau đớn, buồn bã - không được phép đi gặp Phật - mặc dù nàng cũng rất khao khát được gặp Ngài . Vì thế , nàng cầu nguyện Ngài đến để cho nàng được gặp. Nàng không hy vọng thay đổi dung mạo, không có chủ ý muốn xin Phật giúp đỡ , mà chỉ ăn năn hối hận vì biết đó chỉ là nghiệp quả từ kiếp trước. Chính vì sự thành tâm đó mà dung mạo của nàng được biến cải .
Ý tôi muốn nói là , những người tu hành không cần xin những thứ vật chất này . Nếu cần phải tới , nó cũng sẽ tới một cách tự nhiên ; nếu không có gì xảy ra cũng không sao . Quan trọng nhất là sự thành tâm tìm về Chân Lý , lo cho đạo hạnh của chúng ta , thì những thứ bên ngoài sẽ tự động tới , cũng như Đức Chúa Giê Su đã nói: "Hãy tìm Thiên Quốc trong tâm con trước, thì con sẽ được tất cả mọi thứ khác".
Chúng ta nên tự tin rằng chúng ta đẹp hơn. Quý vị không nghĩ quý vị đẹp, thanh thoát, sáng sủa sao? Có chứ . Vẻ đẹp bên trong của chúng ta cũng tự nhiên mà phát ra . Khi người khác nhìn thấy chúng ta , họ sẽ cảm thấy được chúng ta đẹp. Có khi xảy ra như vậy. Họ bị phẩm chất sáng ngời bên trong của chúng ta làm họ choáng mắt , thành ra họ không thấy những khuyết điểm và hình dáng bên ngoài của chúng ta. Điều này có thật .
Khi chúng ta vui sướng, chúng ta không đẹp hay sao? Cũng có người tuy đẹp nhưng cái mặt buồn hiu , chúng ta không muốn nhìn . Dù quý vị đẹp cách mấy , tôi cũng không thèm nhìn những bộ mặt buồn bả, dù có năng nỉ tôi cách mấy đi nữa cũng vậy thôi . Quý vị không nên để ý tới bề ngoài quá nhiều , mà chỉ nên để ý tới những gì bên trong . Nếu quý vị đẹp bên trong , bên ngoài cũng như vậy . Nếu không, lực xấu từ bên trong thoát ra sẽ làm bên ngoài trở thành đen tối .
Khi buồn mặt mũi chúng ta trở nên xấu xí. Là những người tu hành , chúng ta không cầu mong những thứ bên ngoài . Cho dù không có , cũng đã sao đâu. Sau khi tu hành nhiều hơn, chúng ta sẽ không còn để ý đến những thứ này nữa. Vẽ đẹp bên ngoài , nếu có cũng tốt; không có những vẽ đẹp này cũng là một điều tốt .