Ở Ấn Độ có một câu chuyện. Có một vị tu hành rất cao, một ngày ông đi thăm địa ngục thấy một vong hồn đang bị lửa đốt rất đáng thương. Ông hỏi Địa Tạng Vương Bồ Tát, 'Tại sao nó đáng thương như vậy? Tại sao bị lửa đốt nóng quá vậy? Mà đốt không chết, đốt chết rồi đốt nữa, đời đời kiếp kiếp mấy trăm lần như vậy?' Địa Tạng Vương Bồ Tát trả lời, 'Người đó rất hung ác, phải đem cái tâm hung ác đó đốt đi, để những phẩm chất lương thiện mới có thể hiển lộ.' Người tu hành nhìn vong hồn này còn trẻ tuổi, mà bị trừng phạt thật khủng khiếp, nên ông cảm thương cho nó, liền nói, 'Để tôi đem nó về nuôi, ở với tôi nó sẽ không cần gì, bởi vì cái gì tôi cũng có thể cho nó, nó nhất định sẽ không làm việc xấu, tâm tham lam sẽ mất đi và không còn sự ham muốn nữa. Để tôi thử xem sao!' Ông một mực cầu xin Địa Tạng Vương Bồ Tát tha cho vong hồn nhỏ tuổi này để đem về nuôi. Địa Tạng Vương Bồ Tát nói, 'Được! Dĩ nhiên là tôi không muốn làm như vậy, vì ông tự sẽ chuốc lấy rất nhiều phiền phức, nhưng vì ông quá thành tâm yêu cầu, tôi để ông đem nó về.'
Một hai ngày đầu sau khi đem về nhà, không có chuyện gì xảy ra, bởi vì vị chủ nhân kêu con ma nhỏ đó làm rất nhiều việc. Nó rất mừng vui, có việc làm thì nó sẽ không gây phiền phức. Tuy nhiên vì là người tu hành, tài sản ít ỏi, mà con ma nhỏ này lại có nhiều lực lượng, có thần thông, kê dọn mọi thứ rất nhanh, nên hai ba ngày là dọn dẹp xong hết, không có việc làm thì nó đứng đợi, hỏi chủ nhân có việc gì khác để làm không. Ông chủ không có việc cho nó làm, nó liền muốn giết chết chủ nhân. Bởi không có việc để làm, mà lực lượng của nó rất lớn, nó không biết phải làm gì, nên con ma nhỏ này kiếm ông chủ để cãi nhau, rồi muốn giết ông. Ông chủ chạy đến địa ngục tìm Địa Tạng Vương Bồ Tát để cầu cứu. Địa Tạng Vương nói với ông, 'Tôi đã từng nói với ông rồi, phẩm chất hung ác của nó chưa tiêu trừ xong, mà phẩm chất lương thiện của nó lại quá ít. Ông đem nó về nuôi, đương nhiên sẽ tạo phiền phức cho mình.' Rồi Địa Tạng Vương Bồ Tát nói cho ông một biện pháp để có thể chế ngự được con ma nhỏ này. Ngài nói, 'Sau khi về, ông gọi nó lại bảo nó xây một cái tháp cao, mỗi bậc thang vừa dài vừa cao.' Xây vừa xong, con quỷ lại hỏi công việc thêm, ông chủ không có việc và bị nó đuổi giết lần nữa. Đuổi đến địa ngục, Địa Tạng Vương Bồ Tát nói, 'Ông về nói với nó mỗi ngày chạy từ bậc cầu thang đầu tiên đến bậc thang cao nhất, rồi từ bậc thang cao nhất chạy xuống, rồi lại từ bậc thang thấp nhất chạy lên trên, mỗi ngày ông kêu nó làm như vậy thì nó sẽ không làm phiền ông nữa.' Quả thật như vậy.
Đầu óc của chúng ta cũng y như vậy, bất luận chúng ta cho nó làm việc gì, có việc làm là được, nếu như không có việc làm thì nó sẽ nghĩ lung tung. Thế nhưng đầu óc của chúng ta rất thông minh, rất có tài năng, nếu chúng ta dùng nó làm một việc nhỏ mọn, quả thật là đáng tiếc. Chúng ta phải nhận biết giá trị của chính mình, đừng lãng phí nó. Đa số những người làm sai, đều bởi vì tìm không được công việc đúng với trình độ thông minh của họ, cho nên cảm thấy như bị trở ngại, rồi mới ra ngoài làm những việc phạm pháp, chỉ vì muốn thỏa mãn tài năng háo động bên trong. Có tài mà không được dùng, khiến có cảm giác như bị ứ đọng, chúng ta thường nói 'anh hùng không có đất dụng võ' là như vậy. Cho nên sau này chúng ta có cơ hội lựa chọn công việc, phải lựa chọn những việc có cống hiến cho xã hội. Chúng ta từ từ nghĩ thì nhất định sẽ tìm ra một con đường. Không nên quá hấp tấp, lựa chọn sai lầm rồi sau đó làm những điều vô nghĩa, phí phạm tài năng và lực lượng của mình.
~SMCH~
Đầu óc của chúng ta cũng y như vậy, bất luận chúng ta cho nó làm việc gì, có việc làm là được, nếu như không có việc làm thì nó sẽ nghĩ lung tung. Thế nhưng đầu óc của chúng ta rất thông minh, rất có tài năng, nếu chúng ta dùng nó làm một việc nhỏ mọn, quả thật là đáng tiếc. Chúng ta phải nhận biết giá trị của chính mình, đừng lãng phí nó. Đa số những người làm sai, đều bởi vì tìm không được công việc đúng với trình độ thông minh của họ, cho nên cảm thấy như bị trở ngại, rồi mới ra ngoài làm những việc phạm pháp, chỉ vì muốn thỏa mãn tài năng háo động bên trong. Có tài mà không được dùng, khiến có cảm giác như bị ứ đọng, chúng ta thường nói 'anh hùng không có đất dụng võ' là như vậy. Cho nên sau này chúng ta có cơ hội lựa chọn công việc, phải lựa chọn những việc có cống hiến cho xã hội. Chúng ta từ từ nghĩ thì nhất định sẽ tìm ra một con đường. Không nên quá hấp tấp, lựa chọn sai lầm rồi sau đó làm những điều vô nghĩa, phí phạm tài năng và lực lượng của mình.
~SMCH~