Ðời xưa có một phú ông và hai người con trai, cũng giàu có, thông minh như nhau. Hai anh em được sinh ra trong cùng một gia đình giàu có, lớn lên trong cùng một hoàn cảnh sang trọng. Một hôm, người em trong lòng cảm thấy thôi thúc muốn thể nghiệm đời sống khác lạ, cho nên nói với cha rằng anh muốn mạo hiểm ra ngoài để thử coi đời sống mới như thế nào ở ngoài kia.
Ở thế giới bên ngoài, anh phải đương đầu với nhiều tình trạng gay go, trải qua những khó khăn ngặt nghèo, nhưng anh cũng học được rất nhiều sự thật. Do đó anh trở thành thông minh hơn, khôn ngoan trí huệ hơn và tài giỏi hơn. Anh biết cách đối phó với những hoàn cảnh khác nhau và khám phá ra được những tài năng tiềm ẩn của mình. Trước kia anh không biết mình có những tài nghệ này vì sống trong gia đình giàu có, có người hầu kẻ hạ, muốn gì được nấy không cần động ngón tay. Thành thử anh đâu biết mình có tài nghệ gì. Sau khi liều lĩnh ra ngoài thể nghiệm trường đời, anh khám phá ra rằng mình có rất nhiều khả năng, tài nghệ không thể nghĩ bàn. Rồi càng ngày anh càng vui vẻ sung sướng, dần dần nhận thức được rằng mình có lực lượng vĩ đại. Tuy nhiên, trước khi nhận ra sự thật này, anh đã gặp phải rất nhiều khó khăn cực khổ. Cuối cùng tình cảnh trầm trọng nhất xảy đến: Anh bị đau nặng, không một xu trong túi, không người chăm sóc, không nhà không cửa, không có gì cả, lại còn bị đối xử tệ bạc nữa. Lúc đó anh thật nhớ nhà, thầm nghĩ, 'Ta không thể tiếp tục sống như vầy được; ta phải về nhà. Ở nhà thoải mái hơn, sao lại ra ngoài sống như một người ăn mày?' Lúc đó anh khát khao được trở về và liên lạc với gia đình. Cuối cùng khi về đến nhà, người cha rất đỗi vui mừng, nồng nhiệt chào đón anh, lập tức đem cho con những bộ đồ đẹp nhất, thức ăn ngon nhất và quà cáp tốt nhất. Một bữa tiệc linh đình được tổ chức để chào đón anh trở về nhà.
Lúc đó người con trai lớn hỏi cha rằng, 'Còn con thì sao? Cha đâu có bao giờ mở yến tiệc vì con hay cho con món gì đặc biệt! Tại sao vậy? Từ trước đến nay con trung thành với cha, không bao giờ bỏ đi! Ngày nào cũng hầu hạ cha, ở gần bên cha, mà đâu bao giờ cha cho con món gì đâu!' Nghe vậy người cha trả lời, 'Tất cả những gì cha có đều là của hai anh em con.'
Bây giờ hoàn cảnh hai anh em giống hệt như hồi trước. Người em trai không mất mát gì cả, vẫn giàu có như xưa. Tuy nhiên, người em gặt hái được những điều mà người anh không có. Quý vị có biết đó là gì không? Anh có nhiều kinh nghiệm trường đời hơn, thông minh hơn, trí huệ hơn, nhiều khả năng hơn và nhận thức được chính mình nhiều hơn, hiểu mình nhiều hơn xưa. Có phải vậy không?
Mặt khác, người anh không khác chi một người con cưng hư, tận hưởng đời sống thoải mái dễ chịu, nhưng chỉ được bấy nhiêu thôi; không có gì thật sự lợi ích. Cũng giàu như em, nhưng thiếu trí huệ. Bây giờ người em hiểu biết nhiều thứ, nhận thức và hiểu chính mình nhiều hơn và tự lập tự cường hơn. Còn người anh thì không có mấy thứ này.
Một vị Phật vốn đã là Phật rồi, điều đó đúng, nhưng chúng ta chỉ có thể nhận thức được điều đó sau khi đã trải qua giai đoạn làm chúng sinh. Bằng không thì không biết mình là Phật. Nếu không trải qua thời gian làm chúng sinh thì mặc dù chúng ta vẫn là Phật, nhưng không ích lợi gì. Thành ra chúng ta phải xuống thế gian lừa lọc này để học hỏi, để biết làm người phàm phu là thế nào, để biết làm sao vượt qua được những hoàn cảnh khó khăn, đau khổ, rồi dần dần mới hiểu 'hạnh phúc' là gì. Phải học tình trạng 'vô thường' thì mới ngộ được thế nào là 'vĩnh cửu'. Phải học 'vô minh' ở cõi đời này, sau đó mới hiểu 'trí huệ' là gì.
Trước khi hoàn tất việc học, mặc dù quý vị vẫn là Phật nhưng là 'Phật vô minh'. Rồi từ từ quý vị trở thành 'Phật khai ngộ', một vị Phật thật sự, y như mình lúc nguyên thủy vậy. Chúng ta vốn có mọi thứ rồi, không cần phải đợi sau khi khai ngộ rồi mới có. Vấn đề là chúng ta không biết mình có gì.
Trước khi khai ngộ và sau khi khai ngộ không có gì khác nhau. Sau khi khai ngộ chúng ta vẫn có cùng lực lượng mà mình đã có trước kia, ngoại trừ hồi đó mình không biết là mình có. Bây giờ quý vị hiểu rồi. Bởi vậy Phật Thích Ca nói, 'Phiền não là bồ đề,' và 'Chúng sinh đều là Phật.' Ngài không nói dối. Hôm nay tôi giảng cho quý vị biết ý Ngài muốn nói gì: Tại sao Phật lại là chúng sinh và tại sao Phật phải xuống thế giới này để trở thành chúng sinh và chịu nhiều đau khổ?
Sự thật là đau khổ không hẳn là đau khổ; chúng ta đang học hỏi mà thôi, cũng giống như học ở trường, cho dù học tiểu học, trung học hay đại học, cũng đều rất thử thách. Tuy nhiên, khi học xong các môn rồi, chúng ta sẽ thông minh hơn. Rồi lớn lên sẽ kiếm được một chỗ đứng cho mình và trở thành tự lập. Cho nên mình phải học. Nếu không thì không biết mình có khả năng gì.
Nếu tất cả chúng sinh đều có Phật Tánh và vốn đã là Phật thì tại sao người ta lại nói phụ nữ không thể thành Phật? Ðiều này vô lý! Thành Phật là thành Phật, không có gì khác nhau. Cho nên tôi đã nói quý vị nhiều lần rồi, rằng nội đạo hay ngoại đạo gì cũng đều là đạo và chúng sinh tốt hay xấu gì cũng là Phật cả. Không có tốt mà cũng không có xấu, nhưng đó là nói từ quan điểm của cảnh giới cao nhất. Trước khi đạt đến cảnh giới này, chúng ta phải học hỏi và vẫn cần phải làm điều tốt. Không thể nói rằng, 'Tốt xấu như nhau, đâu cần phải học. Mình đã là Phật rồi thì cần gì phải tu.' Ðừng nên có những ý nghĩ đó!
Chúng ta vốn là Phật, điều đó đúng, nhưng chúng ta vẫn cần phải tu hành vì mình chưa thật sự nhận thức được mình là Phật. Tôi nói thì quý vị tin, vì quý vị tin tưởng tôi. Nhưng quý vị vẫn chưa tự mình chứng được điều này, cho nên vẫn phải tu là vậy. Nếu không quý vị sẽ rất đau khổ. Trước khi biết mình là ai, người nào trách mắng mình một chút mình cũng đau lòng, ai ghét mình là mình ghét lại, bởi vì chưa ngộ ra rằng tất cả chúng sinh đều là Phật, chưa đạt đến trình độ đối đãi bình đẳng với mọi chúng sinh, không phân biệt. Vì vậy mới phải tu cho đến khi tâm không còn giao động và thấy tất cả chúng sinh như là chính mình vậy. Lúc đó mới có thể nói rằng đã thật sự biết mình.
Enlightenment and Ignorance - A Tale of Two Brothers
Spoken by SMCH, Taipei, Formosa,
December 1, 1986 (Originally in Chinese)
Once upon a time, there was a rich man and his two sons who were equally rich and intelligent. They were born into the same rich family and grew up in the same wealthy environment. One day, the younger brother had the urge to experience a different life, so he told his father that he would like to venture outside to gain new life experiences.
In the world outside, he encountered many predicaments and lived through great difficulties, but he had also learned a lot of truths. Therefore, he became more intelligent, wiser and more capable. He knew how to handle many different situations and discovered his own potentials. Previously, he was not aware he had these abilities because he was living in a wealthy family and attended to by slaves, laborers and servants in everything. He could get anything he wanted without having to lift a finger. Therefore, he did not know what kind of abilities he had. Only after venturing outside to experience life, did he discover that he possessed so many incredible abilities and talents. He became happier and happier,realizing more and more that he had such great power.
Nevertheless, before realizing this truth, he ran into many hardships. Finally, the gravest situation befell him: he was left seriously ill, penniless, had no one to take care of him, had no home, nothing and was treated badly. At that moment, he really missed home. He thought: “I cannot carry on like this; I must go home. I can live comfortably at home, so why must I go outside and live like a beggar?” At that time, he longed to go home and contacted his family. When he finally came home, his father was extremely delighted and welcomed him warmly. He immediately gave his son the best clothes, food and the best gifts. A grand banquet was held to welcome him home.
At that time, the elder son asked his father: “What about me? You have never held a banquet for me or given me anything special! Why? I have been faithful to you all this time and I have never left you! I attended to you every day and stayed close to you, yet you never gave me anything.” His father then told him: “All the things that I have belong to you brothers.”
Now, the circumstances of the two brothers were exactly the same as before. The younger brother didn’t lose anything; he was still as wealthy as before. However, he had gained something that his elder brother had not. Do you have any idea what? He had gained more life experiences, more intelligence, more wisdom, more capabilities and more self-realizations. Thus he understood himself better than before. Is that right?
On the other hand, the elder brother was like a spoiled son. He enjoyed a comfortable life, but that was all he had; nothing really useful. He had the same wealth as his younger brother had, without the wisdom. Now his younger brother understood many things, had a better realization and understanding of himself, and became more independent. Yet, the elder brother had none of these.
It is true that a Buddha is originally a Buddha, but we can only realize this after we have gone through the stage of a sentient being. Otherwise, we do not know that we are Buddha. Without going through the stage of a sentient being, even though we are still Buddha, we are useless. Therefore, we have to come to this deluding world to study, to learn how to be a human being, how to overcome difficult and painful situations, and eventually understand what “happiness” is. We have to learn about “ephemeral” situations in order to realize what “eternity” is. We have to learn about the “ignorance” of this world before we can understand what “wisdom” is.
Before you have completed your learning, although you are still a Buddha, you are an “ignorant Buddha.” Slowly you will become an “enlightened Buddha,” a true Buddha, exactly the same as we originally are. We already had everything in the first place; we don’t have to wait until we are enlightened to have it. It is just that we are not aware of what we have.
There is no difference between before enlightenment and after enlightenment. We still have the same power after enlightenment as before, except that we did not know we had such power before. Now you understand. That was why Sakyamuni Buddha said: “Vexation is Wisdom,” and “Sentient beings are Buddhas.” He was not lying. Today I am explaining to you what He meant: Why Buddhas are sentient beings, and why Buddhas have to come to this world to become sentient beings and endure great sufferings?
The truth is sufferings are not really sufferings; we are merely learning, just like learning in school. Whether we go to elementary school, secondary school or university, all of them are challenging. However, after we have learned the various subjects, we will become more intelligent. After growing up, we will earn our own place and become independent. Therefore, we must learn. Otherwise, we will not be aware of what abilities we have.
If all sentient beings have the Buddha Nature and are originally Buddhas, then why do people say women cannot achieve Buddhahood? This is nonsense! Attaining Buddhahood is attaining Buddhahood; there is no difference. That is why I have told you many times that both heretical paths and orthodox paths are spiritual paths, and good beings and bad beings are Buddhas. There is no good, or bad. But that’s speaking from the point of view of the highest level. Before we reach this level, we must learn and we still need to do good deeds. We cannot say: “Since good or bad is the same, there is no need to learn. Since I am already a Buddha, I don’t need to practice.” We must not embrace such ideas!
It is true we are originally Buddhas, but we still need to practice spiritually because we have not yet truly realized that we are the Buddhas. When I tell you all this, you believe, because you believe in me. However, you still have not truly known this for yourself, so you must practice spiritually. Otherwise, you will have a lot of suffering. Before knowing ourselves, we feel very hurt when people reproach us however lightly; we hate whoever hates us, because we still have not realized that all sentient beings are Buddhas. We have yet to reach the level where we treat all beings equally and without discrimination. That is why we should pursue spiritual practice until our hearts become still and we see all sentient beings as ourselves. At that time, we can say we have truly realized ourselves.
Lúc đó người con trai lớn hỏi cha rằng, 'Còn con thì sao? Cha đâu có bao giờ mở yến tiệc vì con hay cho con món gì đặc biệt! Tại sao vậy? Từ trước đến nay con trung thành với cha, không bao giờ bỏ đi! Ngày nào cũng hầu hạ cha, ở gần bên cha, mà đâu bao giờ cha cho con món gì đâu!' Nghe vậy người cha trả lời, 'Tất cả những gì cha có đều là của hai anh em con.'
Bây giờ hoàn cảnh hai anh em giống hệt như hồi trước. Người em trai không mất mát gì cả, vẫn giàu có như xưa. Tuy nhiên, người em gặt hái được những điều mà người anh không có. Quý vị có biết đó là gì không? Anh có nhiều kinh nghiệm trường đời hơn, thông minh hơn, trí huệ hơn, nhiều khả năng hơn và nhận thức được chính mình nhiều hơn, hiểu mình nhiều hơn xưa. Có phải vậy không?
Mặt khác, người anh không khác chi một người con cưng hư, tận hưởng đời sống thoải mái dễ chịu, nhưng chỉ được bấy nhiêu thôi; không có gì thật sự lợi ích. Cũng giàu như em, nhưng thiếu trí huệ. Bây giờ người em hiểu biết nhiều thứ, nhận thức và hiểu chính mình nhiều hơn và tự lập tự cường hơn. Còn người anh thì không có mấy thứ này.
Một vị Phật vốn đã là Phật rồi, điều đó đúng, nhưng chúng ta chỉ có thể nhận thức được điều đó sau khi đã trải qua giai đoạn làm chúng sinh. Bằng không thì không biết mình là Phật. Nếu không trải qua thời gian làm chúng sinh thì mặc dù chúng ta vẫn là Phật, nhưng không ích lợi gì. Thành ra chúng ta phải xuống thế gian lừa lọc này để học hỏi, để biết làm người phàm phu là thế nào, để biết làm sao vượt qua được những hoàn cảnh khó khăn, đau khổ, rồi dần dần mới hiểu 'hạnh phúc' là gì. Phải học tình trạng 'vô thường' thì mới ngộ được thế nào là 'vĩnh cửu'. Phải học 'vô minh' ở cõi đời này, sau đó mới hiểu 'trí huệ' là gì.
Trước khi hoàn tất việc học, mặc dù quý vị vẫn là Phật nhưng là 'Phật vô minh'. Rồi từ từ quý vị trở thành 'Phật khai ngộ', một vị Phật thật sự, y như mình lúc nguyên thủy vậy. Chúng ta vốn có mọi thứ rồi, không cần phải đợi sau khi khai ngộ rồi mới có. Vấn đề là chúng ta không biết mình có gì.
Trước khi khai ngộ và sau khi khai ngộ không có gì khác nhau. Sau khi khai ngộ chúng ta vẫn có cùng lực lượng mà mình đã có trước kia, ngoại trừ hồi đó mình không biết là mình có. Bây giờ quý vị hiểu rồi. Bởi vậy Phật Thích Ca nói, 'Phiền não là bồ đề,' và 'Chúng sinh đều là Phật.' Ngài không nói dối. Hôm nay tôi giảng cho quý vị biết ý Ngài muốn nói gì: Tại sao Phật lại là chúng sinh và tại sao Phật phải xuống thế giới này để trở thành chúng sinh và chịu nhiều đau khổ?
Sự thật là đau khổ không hẳn là đau khổ; chúng ta đang học hỏi mà thôi, cũng giống như học ở trường, cho dù học tiểu học, trung học hay đại học, cũng đều rất thử thách. Tuy nhiên, khi học xong các môn rồi, chúng ta sẽ thông minh hơn. Rồi lớn lên sẽ kiếm được một chỗ đứng cho mình và trở thành tự lập. Cho nên mình phải học. Nếu không thì không biết mình có khả năng gì.
Nếu tất cả chúng sinh đều có Phật Tánh và vốn đã là Phật thì tại sao người ta lại nói phụ nữ không thể thành Phật? Ðiều này vô lý! Thành Phật là thành Phật, không có gì khác nhau. Cho nên tôi đã nói quý vị nhiều lần rồi, rằng nội đạo hay ngoại đạo gì cũng đều là đạo và chúng sinh tốt hay xấu gì cũng là Phật cả. Không có tốt mà cũng không có xấu, nhưng đó là nói từ quan điểm của cảnh giới cao nhất. Trước khi đạt đến cảnh giới này, chúng ta phải học hỏi và vẫn cần phải làm điều tốt. Không thể nói rằng, 'Tốt xấu như nhau, đâu cần phải học. Mình đã là Phật rồi thì cần gì phải tu.' Ðừng nên có những ý nghĩ đó!
Chúng ta vốn là Phật, điều đó đúng, nhưng chúng ta vẫn cần phải tu hành vì mình chưa thật sự nhận thức được mình là Phật. Tôi nói thì quý vị tin, vì quý vị tin tưởng tôi. Nhưng quý vị vẫn chưa tự mình chứng được điều này, cho nên vẫn phải tu là vậy. Nếu không quý vị sẽ rất đau khổ. Trước khi biết mình là ai, người nào trách mắng mình một chút mình cũng đau lòng, ai ghét mình là mình ghét lại, bởi vì chưa ngộ ra rằng tất cả chúng sinh đều là Phật, chưa đạt đến trình độ đối đãi bình đẳng với mọi chúng sinh, không phân biệt. Vì vậy mới phải tu cho đến khi tâm không còn giao động và thấy tất cả chúng sinh như là chính mình vậy. Lúc đó mới có thể nói rằng đã thật sự biết mình.
Enlightenment and Ignorance - A Tale of Two Brothers
Spoken by SMCH, Taipei, Formosa,
December 1, 1986 (Originally in Chinese)
Once upon a time, there was a rich man and his two sons who were equally rich and intelligent. They were born into the same rich family and grew up in the same wealthy environment. One day, the younger brother had the urge to experience a different life, so he told his father that he would like to venture outside to gain new life experiences.
In the world outside, he encountered many predicaments and lived through great difficulties, but he had also learned a lot of truths. Therefore, he became more intelligent, wiser and more capable. He knew how to handle many different situations and discovered his own potentials. Previously, he was not aware he had these abilities because he was living in a wealthy family and attended to by slaves, laborers and servants in everything. He could get anything he wanted without having to lift a finger. Therefore, he did not know what kind of abilities he had. Only after venturing outside to experience life, did he discover that he possessed so many incredible abilities and talents. He became happier and happier,realizing more and more that he had such great power.
Nevertheless, before realizing this truth, he ran into many hardships. Finally, the gravest situation befell him: he was left seriously ill, penniless, had no one to take care of him, had no home, nothing and was treated badly. At that moment, he really missed home. He thought: “I cannot carry on like this; I must go home. I can live comfortably at home, so why must I go outside and live like a beggar?” At that time, he longed to go home and contacted his family. When he finally came home, his father was extremely delighted and welcomed him warmly. He immediately gave his son the best clothes, food and the best gifts. A grand banquet was held to welcome him home.
At that time, the elder son asked his father: “What about me? You have never held a banquet for me or given me anything special! Why? I have been faithful to you all this time and I have never left you! I attended to you every day and stayed close to you, yet you never gave me anything.” His father then told him: “All the things that I have belong to you brothers.”
Now, the circumstances of the two brothers were exactly the same as before. The younger brother didn’t lose anything; he was still as wealthy as before. However, he had gained something that his elder brother had not. Do you have any idea what? He had gained more life experiences, more intelligence, more wisdom, more capabilities and more self-realizations. Thus he understood himself better than before. Is that right?
On the other hand, the elder brother was like a spoiled son. He enjoyed a comfortable life, but that was all he had; nothing really useful. He had the same wealth as his younger brother had, without the wisdom. Now his younger brother understood many things, had a better realization and understanding of himself, and became more independent. Yet, the elder brother had none of these.
It is true that a Buddha is originally a Buddha, but we can only realize this after we have gone through the stage of a sentient being. Otherwise, we do not know that we are Buddha. Without going through the stage of a sentient being, even though we are still Buddha, we are useless. Therefore, we have to come to this deluding world to study, to learn how to be a human being, how to overcome difficult and painful situations, and eventually understand what “happiness” is. We have to learn about “ephemeral” situations in order to realize what “eternity” is. We have to learn about the “ignorance” of this world before we can understand what “wisdom” is.
Before you have completed your learning, although you are still a Buddha, you are an “ignorant Buddha.” Slowly you will become an “enlightened Buddha,” a true Buddha, exactly the same as we originally are. We already had everything in the first place; we don’t have to wait until we are enlightened to have it. It is just that we are not aware of what we have.
There is no difference between before enlightenment and after enlightenment. We still have the same power after enlightenment as before, except that we did not know we had such power before. Now you understand. That was why Sakyamuni Buddha said: “Vexation is Wisdom,” and “Sentient beings are Buddhas.” He was not lying. Today I am explaining to you what He meant: Why Buddhas are sentient beings, and why Buddhas have to come to this world to become sentient beings and endure great sufferings?
The truth is sufferings are not really sufferings; we are merely learning, just like learning in school. Whether we go to elementary school, secondary school or university, all of them are challenging. However, after we have learned the various subjects, we will become more intelligent. After growing up, we will earn our own place and become independent. Therefore, we must learn. Otherwise, we will not be aware of what abilities we have.
If all sentient beings have the Buddha Nature and are originally Buddhas, then why do people say women cannot achieve Buddhahood? This is nonsense! Attaining Buddhahood is attaining Buddhahood; there is no difference. That is why I have told you many times that both heretical paths and orthodox paths are spiritual paths, and good beings and bad beings are Buddhas. There is no good, or bad. But that’s speaking from the point of view of the highest level. Before we reach this level, we must learn and we still need to do good deeds. We cannot say: “Since good or bad is the same, there is no need to learn. Since I am already a Buddha, I don’t need to practice.” We must not embrace such ideas!
It is true we are originally Buddhas, but we still need to practice spiritually because we have not yet truly realized that we are the Buddhas. When I tell you all this, you believe, because you believe in me. However, you still have not truly known this for yourself, so you must practice spiritually. Otherwise, you will have a lot of suffering. Before knowing ourselves, we feel very hurt when people reproach us however lightly; we hate whoever hates us, because we still have not realized that all sentient beings are Buddhas. We have yet to reach the level where we treat all beings equally and without discrimination. That is why we should pursue spiritual practice until our hearts become still and we see all sentient beings as ourselves. At that time, we can say we have truly realized ourselves.