Tình yêu giữa con người với con người, tình yêu giữa con người với thiên nhiên, và tình yêu giữa con người với Đấng Từ Bi cao cả, tất cả đều làm cho chúng ta phải bồi hồi xúc động. Nhưng chính tình yêu với Đấng Vô Cùng đã dẫn dắt con người qua biển khổ bến mê. Tình yêu đó bàng bạc cao rộng như vũ trụ, như trăng sao mây nước:
“Ôi ta nhớ
Mắt xưa vờn sóng biếc
Như sao trời soi rợp cả hồn ta
Tóc nhung vàng như mây ráng chiều pha
Dệt hồng mộng bao thuở tình tha thiết!”
“Ôi ta nhớ
Mắt xưa vờn sóng biếc
Như sao trời soi rợp cả hồn ta
Tóc nhung vàng như mây ráng chiều pha
Dệt hồng mộng bao thuở tình tha thiết!”